Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Anh hùng cứu mỹ...

Phi la

2024-11-20 21:18:12

“Dị hình?” Tống Tiểu Ngọc sửng sốt, trong phòng nhốt hai con quái vật trong dịch dinh dưỡng, thoạt nhìn càng giống dị hình được nói đến. Hoàn toàn thoát ly khỏi phạm vi nhận thức về tang thi và dị thú, một quái vật hoàn toàn mới nhìn hình thể cao gần ba mét đó, một nỗi sợ không cách nào hình dung từ lòng ngực di chuyển đến tứ chi.

“Dị hình? Không, tôi gọi chúng nó là trí thi (Thi thể có trí tuệ). Khí lực hoàn mĩ, lực lượng mạnh mẽ…chúng nó tay không có thể đấm thủng 10 cm của 1 tấm thép, con người bình thường cho dù giữ súng sinh hóa cũng không phải đối thủ của chúng, loại tang thi hoàn toàn mới này nhất định sẽ làm nên sóng gió lớn ở thế giới mới…” Hứa Kham si mê nhìn hai trí thi ở trong dịch dinh dưỡng, loại tang thi hoàn toàn mới này kế thừa trí thông minh của con người, sức mạnh gấp hai mươi lần con người bình thường, súng bình thường căn bản không có tác dụng.

Nhìn thấy hai trí thi còn chưa được kích hoạt, khuôn mặt Hứa Kham đỏ lên một cách khả nghi, giống như là khúc nhạc dạo đầu sắp đi đến đoạn cao trào. Trên mặt lộ ra nét cuồng nhiệt, làm cho người khác sợ hãi một cách khó hiểu.

“Không cần nói nhiều.” Diệp Thần giơ súng, bắn hai phát về hướng hắn! Nhưng hắn chỉ cần quay đầu liền né được, khuôn mặt lạnh băng của Diệp Thần trở nên giận dữ, lạnh nhạt nói: “Tên điên.” Cậu chỉ nghĩ đến Hứa Kham nhiều lắm là ham mê quyền thế, hiện giờ xem ra người này hóa ra là một tên điên. Tự xưng là chúa cứu thế, Quốc An Cửu Cục hơn phân nữa là do hắn xúi giục, mặt đen mặt trắng đều tùy hắn thao túng.

Hứa Kham nâng tay chạm đến vết thương do bị Diệp Thần bắn, vươn đầu lưỡi liếm máu trên đầu ngón tay. Phía sau Triệu Thị không chút động đậy ánh mắt liền trở nên lợi hại, vung tay lên, phóng ra con dao nhỏ ở giữa các ngón tay, vẻ mặt bình thường lộ ra một chút quái dị, mỉm cười nói: “Boss không thích bị người ta dùng súng chỉ vào, phạm sai làm sẽ bị trừng phạt…”

Tống Tiểu Ngọc vừa muốn nói gì, ánh mắt Diệp Thần run lên, một cảm giác nguy hiểm trổi dậy, xoay người di chuyển, “Bang bang!” Mấy tiếng súng vang lên, nơi Diệp Thần đang đứng xuất hiện mấy con dao, cắm thẳng xuống ba bốn xăng-ti-mét.

“Triệu Thị!” Hứa Kham bất mãn lên tiếng.

“Ai nha! Thất thủ.” Triệu Thị cười, đôi mắt hồ ly nhướng lên làm cho người ta thấy hắn đang âm thầm tính kế, Tống Tiểu Ngọc nhịn không được rùng mình, nhìn Diệp Thần đứng sát vách tường, nếu vừa rồi cậu chậm một giây, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Anh đã coi thường Hứa Kham, bên người hắn ai cũng có thực lực, lúc trước giấu trong đám người không phát hiện, giờ nhìn kỹ thật đúng là phát hiện không ít vấn đề.

Triệu Thị đứng thẳng người, hoàn toàn không để lời cảnh cáo của Hứa Kham vào trong lòng.

“Hứa Kham, mấy thứ quái vật này do cậu làm ra? Cậu không sợ bị liên minh trừng trị.” Tống Tiểu Ngọc nhanh chóng nói, đáng chết là máy liên lạc bị chặn, anh căn bản không ó biện pháp liên lạc với cha ở Giang nam, anh không am hiểu về máy móc, lại bị tách khỏi Hạ Lưu, ngày càng phiền mà!

Hứa Kham nở nụ cười, khuôn mặt sạch sẽ lộ ra tươi cười khác thường, nói: “Trừng trị? Nơi này xảy ra chuyện gì sao? Không có, nơi này cái gì cũng không xảy ra, các người đều bị đàn tang thị bạo động tại khu hoang dã xé nát…không ai biết nơi này từng xảy ra chuyện gì.”

Tống Tiểu Ngọc sửng sốt, “Hứa Kham, cậu mẹ nó lời này là có ý gì?”

“Ý là tất cả mọi người ở đây đều chết, chỉ có người chết mới không để lộ bí mật.” Hứa Kham lạnh lùng nói, khuôn mặt vặn vẹo lộ ra sát khi khiến người khác sợ hãi, nụ cười quái dị làm cho người khác rùng mình.

“Cùng họ nói nhiều làm gì, nhanh đem vật tư ở đây dời đi, xử lý hết bọn họ, lát nữa còn phải ứng phó với bên quân đội.” Trong ngữ khí Trần Sâm lộ ra một tia kính sợ, mỗi lần đối mặt với Hứa Kham mang mắt kính, hắn có chút không được tự nhiên, cảm giác như người này không nằm trong tay hắn, rất không thích!

Tiếu Nam từ đầu đến cuối luôn im lặng, trên mặt lóe ra nụ cười khổ rồi biến mất, không thể phủ nhận Hứa Kham cường thế như vậy làm cho hắn càng rùng động. Huống chi cùng với Hứa Kham hợp tác có lợi hơn với Trương gia, vì thế hắn ngầm đồng ý ký giao dịch này.

Trần Sâm nói xong, ánh mắt Diệp Thần chợt lóe. Thì ra vật tư Hứa Kham cùng Trần gia tìm giấu ở đây. Đột nhiên cậu nhớ đến lời cảnh cáo của người nọ, không phải cậu không muốn đi mà là đi không được. Thực lực của Hứa Kham không phải cấp ba như hắn hây nói mà là cấp sáu, cấp bậc chênh lệch, cậu không muốn hành động thiếu suy nghĩ.

“Trước khi tìm được món ăn chính, cứ nếm thử món khai vị đã.” Hứa Kham vừa dứt lời, đôtj nhiên trong phòng xuất hiện hơn mười con chó tang thi, cầm đầu là một con ngao tây tạng cao lớn, bất đồng với ngao tây tạng bình thường, con này rõ ràng đã trải quá tiến hóa lần đầu, bộ lông mềm mại trên người cứng ngắt, vừa công vừa thủ.

Tống Tiểu Ngọc lấy ra súng, hướng về phía mười con chó tang thi bắn, bốn người còn lại đều theo sát anh, nhắm mắt đi theo bảo hộ anh, Diệp Thần rút ra trường kiếm bên hông chống lại con ngao tây tạng kia.

“Diệp Thần, đợi lát nữa tìm cơ hội bỏ chạy, đừng để ý tôi.” Tống Tiểu Ngọc cười khổ nói với Diệp Thần, là anh tự đại, không nên tùy tiện bước vào nơi này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Thần kỳ quái hỏi: “Vì sao?”

“Đem tin tức truyền ra ngoài, Hứa Kham có thể đã biến khu Bố Cát thành lá chắn, ở trong này nuôi quái vật. Tôi so với cậu mạnh hơn, để tôi giữ chân hắn, cậu hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Anh có thể cảm giác được Hứa Kham tuy đã bước vào cấp sáu nhưng còn chưa thức tỉnh vực, cơ hội anh ngăn trở lớn hơn nhiều, phiền toái duy nhất chính là hai con trí thi ở trong dịch dinh dưỡng.

“Nhưng mà…” Thấy Tống Tiểu Ngọc ngữ khí trầm trọng, Diệp Thần nhíu mày.

“Không có nhưng mà, theo lời tôi mà làm.” Tống Tiểu Ngọc nói, trong mắt hiện lên chút đáng tiếc, anh còn chưa tìm được vợ của mình, trong đầu xẹt qua khuôn mặt của Hạ Lưu, nhưng rất nhanh liền biến mất, anh biết Hạ Lưu không hợp với mình. Nhưng anh thật sự rất thích khuôn mặt của cậu, nhưng mà không có cơ hội.

“Tích tích!” Vài tiếng còi cảnh sát vang lên, Hứa Kham thu hồi biểu tình thoải mái, từ trên vách tượng xuất hiện một cái máy như máy liên lạc, “Đừng đùa, bọn sâu bọ quân đội liên minh đã đến, nhanh giải quyết hết đám người ở đây.”

“Răng rắc!”

Hứa Kham nói xong, trong phòng trống rỗng đột nhiên vang lên hai tiếng vang thanh thúy, ngay sau đó là một dòng nước chảy ra, Tống Tiểu Ngọc đã muốn đem mười con chó tang thi giải quyết, Diệp Thần lại gặp chút phiền toái, bộ lộ con ngao tang thi kia có thể co duỗi tự nhiên, làm cho Diệp Thần phiền không thôi.

Không thể lộ dị năng tinh thần ra bên ngoài, Diệp Thần kết hợp với kỹ xảo đánh nhau kiếp trước, kéo con ngao tang thi đến một góc không ai chú ý, dùng dị năng tinh thần công kích, trực tiếp đánh thẳng vào đầu con ngao đó, đồng thời trường kiếm trong tay đâm thẳng vào đầu con ngao, phối hợp thời gian ăn ý, trường kiếm kéo một cái trực tiếp móc ra dị hạch giấu trong đầu nó.

“Lưu lại Tống Tiểu Ngọc còn sống, tôi hứng thú với dị năng hệ băng!” Hứa Kham đứng dậy, thu hồi súng sinh hóa trong tay, chậm rãi đi về hướng Diệp Thần, hắn cùng Diệp Thần sớm muộn gì cũng cần phải kết thúc.

“Đã biết.” Trần Sâm nhẹ nhàng gật đầu, cùng Tiếu Nam chống lại Tống Tiểu Ngọc.

Nghe Hứa Kham nói tay cầm kiếm của Diệp Thần run lên, trong truyện Hứa Kham đạt được hộp an toàn của Diệp Cẩn, từ dị năng hệ thủy biến thành dị năng hệ băng, trở thành dị năng giả song hệ kỳ lạ nhất. Nhưng mà, cậu thay vị trí của Diệp Thần, Hứa Kham không có được thứ hắn muốn, sẽ không có cơ hội biến thành dị năng giả biến dị.

Lúc này cậu có chút không xác định, ngay cả thứ thí tri này Hứa Kham cũng có thể tạo ra, quả nhiên là vầng sáng nhân vật chính sao?

Vừa dứt lời, dịch dinh dưỡng phía sau đã muốn mở ra, hai con trí theo cao lớn dữ tợn bên trong tỉnh lại, chúng nó không có mùi thân thể hư thối như thang thi, sau sống lưng nhô ra không ít gai nhọn màu đen làm cho người ta khiếp sợ.

Thấy bọn người Hứa Kham bắt đầu động thủ, Tống Tiểu Ngọc la lên: “Diệp Thần, đi mau.”

Diệp Thần nghe vật, ánh mắt run lên mà xoay người đi về hướng bên trái, vừa rồi cậu dùng tinh thần lực kiểm tra qua, bên trái là đường an toàn. Xoay trường kiếm trong tay toàn lực hướng con trí thi đứng trước cửa đánh qua, nó như đoán được ý đồ của cậu, đi một bước dài gần hai mét, nhanh chóng chặn lại, bên kia Hứa Kham cũng không nhanh không chậm đi qua.

Diệp Thần kéo vòng khóa lựu đạn rồi quăng qua, trúng ngay người trí thi, sau tiếng nổ mạnh con trí thi ngã xuống đất, nửa thân mình toàn là máu hồng nhạt chảy xuống. Hứa Kham ở bên kia cũng bị cỗ khí này bức lui vài chục bước.

Khuôn mặt bình tĩnh trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn Diệp Thần, nhanh chóng tính toán, tốc độ, lực lượng, độ chính xác này làm cho Hứa Kham hơi hơi kinh ngạc.

Một cuộc đua bắt đầu, Hứa Kham điên cuồng nói: “Diệp Thần, không nghĩ tới dưới loại tình huống này tôi còn coi thường cậu, bất quá, loại lựu đạn này không có bao nhiêu tác dụng với trí thi. Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt, yêu cầu duy nhất là muốn cậu giao ra hộp an toàn của Diệp Cẩn, tôi biết cậu đã lấy được cái hộp đó, thế nào.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Thần không có quay đầu lại, chỉ dồn lực chạy trốn.

Nhìn thấy đường càng ngày càng hẹp, trong lòng Diệp Thân lên một chút ý niệm không tốt, cậu luôn cảnh giác Hứa Kham, lấy tốc độ chạy trốn của cậu, hắn không có khả năng chạy theo. Trừ phi hắn cố ý đùa giỡn không, nếu không phải nhận thấy biến hóa rất nhỏ ở hai bên thông đạo, đến lúc đó ngay cả bản thân cậu chết như thế nào cũng không biết.

Diệp Thần ngừng lại, cầm kiếm hướng về Hứa Kham phía sau.

Không thể phủ nhận, một thân quân trang xanh biếc làm cho Hứa Kham tản ra khí tức bạo ngược, ánh mắt nửa mở, khỏe miệng như cười như trong, từ trong xương mang theo lệ khí, âm thanh khàn khàn mang theo chút lười biếng, nói: “Nha! Cậu nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi, bất quá như vậy mới chơi vui.”

Chênh lệch cấp bậc làm cho công kích của Diệp Thần không có tác dụng gì hết, Hứa Kham trêu đùa, không chút để ý lộ ra thần thái tàn ngược, vết thương trên người ngày càng nhiều, vẻ mặt Diệp Thần nghiêm túc, nếu còn tiếp tục cậu sẽ đỗ máu mà chết.

Tống Tiểu Ngọc cũng không thể phân thân được, cả tầng trệt đều nằm trong lòng bàn tay của Hứa Kham, bên cạnh đó còn có một con trí thi, tình huống nguy hiểm. Diệp Thần không hề nương tay, toàn lực công kích Hứa Kham, lại yên lặng quan sát địa hình chung quanh, ý đồ bố trí dây dưa Hứa Kham.

“Ầm!”

Một tiếng va chạm, thân mình Diệp Thần lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, lần này bụng lại bị Hứa Kham cắt ra một vết thương khá sâu, đau nhức vô cùng. Cậu có thể cảm giác được kiếm nước trên tay hắn có tác dụng ăn mòn, nơi bị nó chém trúng, miệng vết thương khéo lại rất chậm, căn bản không có cách nào ngừng chảy máu.

Mau tươi chảy ra làm cho thí tri đứng ở một bên chờ tấn công liền phát ra tiếng kêu bén nhọn, mở ra cái miệng rộng dữ tợn, trong mắt hiện lên khát vọng với máu thịt, mặc kệ là ngoại hình thay đổi thế nào, tang thi vẫn là tang thi, không thể thoát khỏi khát vọng đối với máu thịt.

“Khụ khụ…” Diệp Thần chống tường, ho ra mấy ngụm máu. Gian nan thở hổn hển, không biết tình huống của Tống Tiểu Ngọc bên kia như thế nào? Lấy sự điên cuồng của hứa Kham, Tống Tiểu Ngọc nếu thực rơi vào tay hắn, hơn phân nửa không hề an toàn. Loại cảm giác vô lực này, cậu chỉ cảm nhận được khi lần đầu nhận nhiệm vụ.

“Di, sao lại không chạy nữa.” Hứa Kham quơ kiếm nước, ở trên người Diệp Thần chém ra vài nhát, máu tươi nhiễm đỏ cả vách tường, Diệp Thần vô lực dựa vào tường, quần áo trên người bị chém nát, khóe miệng trên khuôn mặt yêu ngược mang theo tơ máu, đỏ ửng và tái nhợt, đẹp vô cùng, khiến người ta dâng lên dục vọng hành hạ.

Đột nhiên, một bóng người từ cuối thông đạo xuất hiện.

“Ầm!” Một lực lượng mạnh mẽ đem Hứa Kham đánh bay ra ngoài, Dung Tuyên mặc một thân màu đỏ, cứ như thế đứng trước mặt Diệp Thần, sau khi thấy cậu bị thương, ánh mắt hẹp dài chợt lóe chút bạo ngược rồi biến mất, mở ra hai tay, trên đó xuất hiện một thanh kiếm tối đen như mực, mang theo khí tức hắc ám nồng đậm.

“Dị năng giả hệ bóng tối?” Hứa Kham lau vết máu trên khóe miệng, nâng lên kính mắt, một bên mắt kính đã bị đánh nát. Hai mắt nhìn chằm chằm Dung Tuyên đột nhiên xuất hiện, khóe mắt hiện lên chút kinh ngạc, hắn rất khẳng định trong tòa nhà này ngoại trừ bọn họ, không có người khác, người nọ vào từ đâu?

“Khụ khụ…Dung Tuyên?” Diệp Thần khiếp sợ nhìn Dung Tuyên trước mặt, thanh âm lộ ra một chút khác thường.

“Thực không ngoan, tôi chỉ ra ngoài một chút, cậu liền đem chính mình trở nên chật vật như vậy.” Dung Tuyên cúi người, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng cậu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống chạm nhẹ vào ngoài miệng cậu, “Cầm máu, nơi này giao cho tôi xử lý.”

“Anh…” Diệp Thần không được tự nhiên dời mắt, không nghĩ đến Dung Tuyên lại làm ra hành động lớn mật như vậy, biểu thần của Diệp Thần nhất thời trở nên vô cùng vi diệu. Mẹ nó, biểu tình như hộ hoa sứ giả này là sao, khiến người ta đau trứng lắm biết không? Hắn có thứ đàn ông nên có, không phải cô em gái thân thể mềm mại, thế giới này làm sao vậy, toàn là dân đồng tính?

“Anh là ai? Tôi không nhớ ở khu Bố Cát có người như anh…” Sắc mặt Hứa Kham trầm xuống, bất mãn việc Dung Tuyên bỏ qua hắn, xoa cằm bị Dung Tuyên đánh, vẻ mặt hung ác.

“Thật là khốn kiếp, ai cho cậu cái gan đánh Diệp Thần? Muốn chết!” Dung Tuyên khinh thường nói, thanh âm lạnh như băng mang theo chút tàn nhẫn, khác với ngữ khí nhẹ nhàng của Diệp Thần. Thoáng chốc, cả không giác đột nhiên mất đi độ ấm, con người lạnh như băng màu đỏ của y mang theo hơi thở huyết tinh, từng bước đi về Hứa Kham.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Số ký tự: 0