Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 102
Phi la
2024-11-20 21:18:12
“Mẹ nó! Đây rốt cuộc là quái vật gì?” Đường Bưu khiếp sợ, ngửa đầu nhìn thanh đằng biến dị chiếm cứ bốn phía quanh kho lúa, thân cây thật lớn tầm sáu bảy người ôm, cành lá bao vây cả trấn Long Môn.
Có lẽ là nhờ có thuốc nên đám Diệp Thần càng đến gần thì thanh đằng biến dị càng thêm bất an, liên phát ra tiếng vang sàn sạt, mặt đất truyền đến từng trận rung động. Vốn trấn Long Môn vốn đang hôn ám thì dần trở nên sáng sủa hơn, sau khi cành cây rậm rạp tản ra thì mới nhìn rõ được trên đỉnh đầu có không ít xương trắng và các loại khi thể.
Thi thể hiện ra màu xanh biếc quỷ dị, mọc ra lông tơ màu xanh biếc tinh tế, nhìn giống như là cương thi lông xanh trong truyền thuyết, cả thi thể bao trùm lông tơ xanh biếc, dây nhẹ nhàng mấp máy, thi thể chậm rãi động đậy nhảy xuống mặt đất.
“Rầm rầm…” Tiếng chạm đất vang lên, thi thể lông xanh cứng ngắc chậm chạp di động, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều, từ thi thể tang thi đang con người, từ gia cầm đến thú biến dị… các loại thi thể quái dị đều đi về hướng bọn Diệp Thần.
“Đây là có chuyện gì?” Tần Phong lắp bắp nói, quay qua nhìn Diệp Thần và Diệp Cẩn, số lượng thi thể này có thể nói là so với tang thi triều còn nhiều hơn.
“Chúng nó bị thanh đằng này khống chế!” Diệp Thần cau mày, ngưng trọng nhìn thi thể triều đang chậm rãi đi đến, thi thể này có thể chứa kịch độc, làn da hiện ra màu xanh biếc chính là chuyện quái dị nhất, huống chi thi thể chết rồi mà còn có thể đi lại.
Thật không ngờ trấn Long Môn lại có một gốc thực vật biến dị như vậy cắm rễ, không chỉ có thể tiến hóa ra trí tuệ, còn có năng lực thao túng thi thể. Nhìn dây bay đầy trời làm cho mấy người ở đây cảm thấy đau đầu.
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?” Đường Bưu cẩn thận nuốt nước miếng, như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ gặp loại quái vật này ở trấn Long Môn chứ, Hạ Lưu đã xuất hiện tại ngục giam Hắc Tháp, bọn họ nếu không đuổi đến nhanh thì ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì tiếp theo.
“Thi thể bị thanh đằng khống chế, tiêu diệt thanh đằng này thì tự nhiên những thi thể này sẽ dừng công kích.” Sakiko Suziki tay không chặt đứt dây biến dị có ý đồ đánh lén, thi thể theo đó cũng ngã xuống đất, hóa thành một vũng nước xanh.
“Chặt đứt dây khống chế thi thể, Sakiko và mấy người phụ trách đừng để cho đám thi thể này đến gần, tôi cùng Diệp Cẩn sẽ công kích thanh đằng, tranh thủ thời gian ngắn nhất để giải quyết.” Diệp Thần lo lắng nhưng cũng không quên liếc nhìn Long Tường Thiên ở bên cạnh, luôn cảm thấy được A Cửu vô cùng kỳ quái, cảm giác như là tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn, cảm giác vi diệu đó làm cho Diệp Thần càng phòng bị hơn.
“Ân!” Ba người Sakiko Suziki gật đầu, hiện tại cũng không phải lúc qua loa.
“Tiểu Thần, cẩn thận chút.” Diệp Cẩn nhỏ giọng dặn dò với Diệp Thần, chỉ nhìn thể tích thanh đằng cũng biết nó khó đối phó, có thể khống chế số lượng thi thế lớn như thế này thì thực lực của nó tuyệt đối không thấp.
“Ân, anh cũng chú ý chút, em hoài nghi nó ngoại trừ có năng lực khống chế thì còn có thể dùng độc.” Diệp Thần cẩn thận nói, có thể làm cho thi thể hiện ra màu xanh biếc này thì tuyệt đối không phải loại độc bình thường có thể làm được.
Diệp Thần đem ý niệm bao trùm lên toàn thân, cầm trường kiếm đã lấy đi ra từ căn cứ, trường kiếm là liên minh mới nghiên cứu chế tạo ra, mỗi khi chiến đấu thì cậu dùng vũ khí lạnh quen hơn vũ khí nóng. Trường kiếm này cũng không nặng như trước, nhẹ và sắc bén vô cùng, còn có cường độ điện nhất định có tác dụng gây tê.
Bên này, Diệp Cẩn dùng dị năng hệ ám bao vây thân thể mình tạo thành một vùng màu xám, nhiều thứ có ý đồ đến gần đều bị cắn nuôt, dị năng hệ phong hình thành cơn tốc mang theo dị năng hệ ám có hiệu quả cắn nuốt, nhanh chóng đem dây biến dị muốn tới gần đều hóa thành tro tàn.
Ba người Sakiko Suziki cố gắng hết sứng mới ngăn cản được thi triều đang đến gần, đám thi thể này vô cùng quỷ dị, nếu không chặt đứt dây thao tác sau lưng bọn chúng thì đống thi thể này không thể chết, cho dù có chặt đứt tay chân hay không ngừng công kích, chúng nó vẫn không có cảm giác đau, thập phần tương tự như là tang thi.
Bên kho lúa chỉ thấy hai cánh tay thật lớn được tạo từ dây biến dị màu xanh biếc, từ trên trời giáng xuống, có rất nhiều gai nhọn trên đó. Giống như là có người khổng lồ màu xanh đang muốn chui ra từ mặt đất.
“Không tốt, thứ này muốn chui ra.” Diệp Thần căng thẳng, động tác cũng trở nên nhanh hơn.
Diệp Cẩn ở bên cạnh có tốc độ cũng không chậm, phối hợp công kích với Diệp Thần, hai người một trước một sau công kích sắc bén lên thân cây thanh đằng, không nghĩ đến nó lại muốn rút rễ đang cắm dưới mặt đất lên.
Bỗng nhiên, một loại báo động nguy hiểm cực kỳ từ đáy lòng dần hiện lên.
Diệp Thần nhanh chóng phản ứng, hai chân dùng sức, đem tốc độ đẩy đến cực hạn, liên tục rút lui về sau hơn mười thước.
Một đường chém sắc bén từ dưới mặt đất cấp tốc bắn ra.
Nhanh như tia chớp cắt lên mặt đất, theo dưới Diệp Thần rút lui mà đánh qua, sau đó một khe hở sâu không thấy đáy hiện lên, ngay cả bọn Sakiko Suziki đang chiến đấu với đám thi thể cũng bị kinh động.
Tòa nhà bị tàn phá cách đó không xa không có bị dây biến dị quấn lấy, bị kình phong đánh qua liền chậm rãi sụp xuống, từ dưới đất bốc lên bụi đất mù mịt, phát ra tiếng nổ rung trời. Toàn thân Diệp Thần chợt lạnh, nguy hiểm thật, vừa rồi nếu bị chém trúng thì nhất định không chết cũng bị thương nặng.
“Tiểu Thần, em không sao chứ!” Diệp Cẩn đi qua bên cạnh Diệp Thần, cẩn thận nâng cậu dậy, nhìn trên gương mặt cậu còn lưu lại một vết máu nhợt nhạt, từ hai má chảy xuống.
Hai tay vung lên, một cơn lốc nhỏ đánh ra, trực tiếp đánh nát rể cây tính đánh lén.
Diệp Thần lắc đầu, lau vết máu trên gương mặt, “Không có việc gì, không nghĩ đến nó có thể thoát được lưới ý niệm của em, là em sơ ý!” Thanh đằng biến dị bám lên ý niệm, dần ăn mòn nó sau đó mới đánh lén, điều này vượt qua sự suy tính của Diệp Thần, không nghĩ đến chỉ số thông minh của nó lại cao như vậy, hoàn toàn vượt qua thực vật bình thường.
“Tiểu Thần, em lui ra sau một chút. Nơi này giao cho anh, em tìm đúng thời cơ tốt để đi vào kho lúa, mục tiêu của chúng ta là lương thực ở trong đó, không cần thiết phải chịu chết ở đây.” Diệp Cẩn cúi đầu, nhỏ giọng dặn dò. Nhìn dây biến dị này, một ý niệm hoang đường chợt lóe lên trong đầu y, nếu có thể chế phục được nó thì sự an toàn trong căn cứ do chính mình thành lập sau này sẽ có thêm một sự bảo đảm.
Trước kia y chưa từng bao giờ có suy nghĩ này, nhưng từ khi bọn Mạc Phong từng bước ép sát, trong lòng Diệp Cẩn dâng lên ý niệm thành lập lính đánh thuê thuộc về chính mình. Quân đoàn một tuy trên danh nghĩa là do y làm chủ nhưng phía dưới cũng dính đến không ít ích lợi, cho dù bọn Hàn Ninh không thấy được và chỉ một lòng với mình, nhưng ai bảo bọn họ ở sau lưng hắn làm nhiều chuyện như vậy, có lẽ ngoại trừ Mạc Phong thì y cũng không thật tín nhiệm ai khác.
Diệp Thần suy nghĩ, biết Diệp Cẩn nói đúng, gật đầu, quay đầu tìm chỗ hổng để đi vào. Lấy thực lực của Diệp Cẩn thì cho dù nhất thời không thể chiến thắng thanh đằng thì cũng sẽ không ở hạ phong, việc quan trọng là thu thập lương thực.
Không biết vì cái gì, càng đến gần ngục giam Hắc Tháp, tâm của cậu lại càng nặng, trong văn án của truyện cũng từng nhắc qua, Diệp Cẩn cũng chính là Dung Tuyên chính là ở trong ngục giam Hắc Tháp bị Hứa Kham chặt đứt một cánh tay, sau đó bị buộc phải trốn vào khu hoang dã, sau đó không biết tung tích…
Tuy rằng cậu đã giết Hứa Kham, nhưng trong lòng cậu luôn có một cảm giác kỳ quái, Hứa Kham chưa chết, vẫn luôn theo dõi bọn họ.
Chiến đấu bên này hừng hực khí thế, bọn Long Tường Thiên cũng không hề nhẹ nhàng. Không nghĩ đến vào thời điểm mấu chốt cuối cùng Lý Huân lại triệu hồi ra năm con trí thi và ba người theo dõi, cũng may lúc này Lý Huân đã mất đi thần trí, công kích điên cuồng, ngay cả A Cửu và Mark cũng ở trong phạm vi công kích của hắn.
Nếu không phải có A Cửu và Mark chia sẻ một phần công kích và hỏa lực, Long Tường Thiên và Mộc Văn Ngạn đã sớm chết, khẳng định không nhẹ nhàng như hiện tại.
“Văn Ngạn, chớ đi xa, trí thi này không dễ đối phó.” Long Tường Thiên căn dặn, y cùng Mộc Văn Ngạn kiềm chế hai trí thi và một người theo dõi, mà A Cửu và Mark lại đối phó với hai người theo dõi và ba con trí thi, vì thế mà bọn Long Tường Thiên thoải mái hơn rất nhiều.
Người theo dõi có thực lực mạnh hơn so với trí thi, thủ đoạn cũng tàn bạo huyết tinh hơn.
A Cửu lui ra khỏi cuộc chiến, vào thời điểm mọi người không chú ý lập tức nhảy đến trước mặt Lý Huân, trước khi hắn phản ứng thì A Cửu nâng tay lên, trực tiếp đặt ở trên cổ Lý Huân, tay còn lại giữ đầu hắn, sau đó nhẹ nhàng vặn qua một bên.
Rắc một tiếng, thân mình Lý Huân mềm nhũn ngã xuống, A Cửu ôm lấy thân thể Lý Huân, trong mắt hiện lại nụ cười quỷ dị, vác thân thể Lý Huân lên vai, “Các vị! Tôi đi trước một bước, thay tôi gửi lời cho liên minh, tôi ở ngục giam Hắc Tháp chờ mấy người!”
Dứt lời, thân mình lách đi, nhanh chóng rời khỏi trấn Long Môn. Trước khi đi còn tạo một làn khói đen quỷ dị, khói đen qua đi, Mark ngã xuống đất, nháy mắt vóc dáng một mét chín của Mark liền hóa thành một bãi máu loãng.
Ngay cả cơ hội phản ứng hắn cũng không có liền chết mất.
“Này, như thế nào có thể?” Long Tường Thiên hiện lên hoảng sợ, không dám tin nhìn bóng dáng rời đi của A Cửu, tuy rằng không có giao thủ với Mark, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn có thể thoải mái kiềm chế ba con trí thi và hai người theo dõi liền biết thực lực của hắn khẳng đinh không thể thấp hơn y, thậm chí còn mạnh hơn hắn.
Nhưng, Mark lại ngay một chiêu của A Cửu cũng không ngăn cản được?
“Người này rốt cuộc là ai?” Vẻ mặt Mộc Văn Ngạn nghiêm túc, ngồi xổm xuống, nhìn Mark đã hóa thành máu loãng, khói đen mà A Cửu phóng đến không ai thấy rõ, chỉ biết là làn khói đen qua đi thì hắn liền hóa thành một bãi máu, thậm chí ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Trí thi và người theo dõi đều ngừng công kích, mờ mít đứng tại chỗ. Long Tường Thiên thừa cơ hội này để giết bọn chúng. Vừa rồi A Cửu là hạ thủ với Lý Huân trước, sau đó mới đến Mark.
Nhưng, hắn giết Lý Huân rồi, vì sao còn phải mang thi thể của hắn đi? Chẳng lẽ trên người Lý Huân còn cất giấu bí mật gì không muốn người ta biết?
“Hắn có thể là độc thủ đứng sau tất cả chuyện này.” Long Tường Thiên mở miệng, hạ thủ lưu loát, khẳng định là người có địa vị cao ở Địa Ngục, có khả năng chính là người nọ. Dù sao, mặc kệ Lý Huân hay là Mark, đều là người của Địa Ngục, hơn nữa thân phận cũng không thấp, nhưng hai người này A Cửu nói động thủ liền động thủ, hoàn toàn không có bộ dáng lưu tình.
“A Cửu, tên này tôi không hề có chút ấn tượng?” Mộc Văn Ngạn ngơ ngác nói, có thể làm như vậy, nhất định không phải là người vô danh!
“Trở về để liên minh cẩn thận điều ra, xem có tin tức gì về người này không.” Long Tường Thiên cũng không hiểu ra sao, cuộc chiến nói chấm dứt là chấm dứt, nhưng vậy cũng tốt, nắm chặt thời gian tiến vào ngục giam Hắc Tháp, lấy lại TH12 từ trong tay Hạ Lưu mới là chính sự.
Có lẽ là nhờ có thuốc nên đám Diệp Thần càng đến gần thì thanh đằng biến dị càng thêm bất an, liên phát ra tiếng vang sàn sạt, mặt đất truyền đến từng trận rung động. Vốn trấn Long Môn vốn đang hôn ám thì dần trở nên sáng sủa hơn, sau khi cành cây rậm rạp tản ra thì mới nhìn rõ được trên đỉnh đầu có không ít xương trắng và các loại khi thể.
Thi thể hiện ra màu xanh biếc quỷ dị, mọc ra lông tơ màu xanh biếc tinh tế, nhìn giống như là cương thi lông xanh trong truyền thuyết, cả thi thể bao trùm lông tơ xanh biếc, dây nhẹ nhàng mấp máy, thi thể chậm rãi động đậy nhảy xuống mặt đất.
“Rầm rầm…” Tiếng chạm đất vang lên, thi thể lông xanh cứng ngắc chậm chạp di động, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều, từ thi thể tang thi đang con người, từ gia cầm đến thú biến dị… các loại thi thể quái dị đều đi về hướng bọn Diệp Thần.
“Đây là có chuyện gì?” Tần Phong lắp bắp nói, quay qua nhìn Diệp Thần và Diệp Cẩn, số lượng thi thể này có thể nói là so với tang thi triều còn nhiều hơn.
“Chúng nó bị thanh đằng này khống chế!” Diệp Thần cau mày, ngưng trọng nhìn thi thể triều đang chậm rãi đi đến, thi thể này có thể chứa kịch độc, làn da hiện ra màu xanh biếc chính là chuyện quái dị nhất, huống chi thi thể chết rồi mà còn có thể đi lại.
Thật không ngờ trấn Long Môn lại có một gốc thực vật biến dị như vậy cắm rễ, không chỉ có thể tiến hóa ra trí tuệ, còn có năng lực thao túng thi thể. Nhìn dây bay đầy trời làm cho mấy người ở đây cảm thấy đau đầu.
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?” Đường Bưu cẩn thận nuốt nước miếng, như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ gặp loại quái vật này ở trấn Long Môn chứ, Hạ Lưu đã xuất hiện tại ngục giam Hắc Tháp, bọn họ nếu không đuổi đến nhanh thì ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì tiếp theo.
“Thi thể bị thanh đằng khống chế, tiêu diệt thanh đằng này thì tự nhiên những thi thể này sẽ dừng công kích.” Sakiko Suziki tay không chặt đứt dây biến dị có ý đồ đánh lén, thi thể theo đó cũng ngã xuống đất, hóa thành một vũng nước xanh.
“Chặt đứt dây khống chế thi thể, Sakiko và mấy người phụ trách đừng để cho đám thi thể này đến gần, tôi cùng Diệp Cẩn sẽ công kích thanh đằng, tranh thủ thời gian ngắn nhất để giải quyết.” Diệp Thần lo lắng nhưng cũng không quên liếc nhìn Long Tường Thiên ở bên cạnh, luôn cảm thấy được A Cửu vô cùng kỳ quái, cảm giác như là tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn, cảm giác vi diệu đó làm cho Diệp Thần càng phòng bị hơn.
“Ân!” Ba người Sakiko Suziki gật đầu, hiện tại cũng không phải lúc qua loa.
“Tiểu Thần, cẩn thận chút.” Diệp Cẩn nhỏ giọng dặn dò với Diệp Thần, chỉ nhìn thể tích thanh đằng cũng biết nó khó đối phó, có thể khống chế số lượng thi thế lớn như thế này thì thực lực của nó tuyệt đối không thấp.
“Ân, anh cũng chú ý chút, em hoài nghi nó ngoại trừ có năng lực khống chế thì còn có thể dùng độc.” Diệp Thần cẩn thận nói, có thể làm cho thi thể hiện ra màu xanh biếc này thì tuyệt đối không phải loại độc bình thường có thể làm được.
Diệp Thần đem ý niệm bao trùm lên toàn thân, cầm trường kiếm đã lấy đi ra từ căn cứ, trường kiếm là liên minh mới nghiên cứu chế tạo ra, mỗi khi chiến đấu thì cậu dùng vũ khí lạnh quen hơn vũ khí nóng. Trường kiếm này cũng không nặng như trước, nhẹ và sắc bén vô cùng, còn có cường độ điện nhất định có tác dụng gây tê.
Bên này, Diệp Cẩn dùng dị năng hệ ám bao vây thân thể mình tạo thành một vùng màu xám, nhiều thứ có ý đồ đến gần đều bị cắn nuôt, dị năng hệ phong hình thành cơn tốc mang theo dị năng hệ ám có hiệu quả cắn nuốt, nhanh chóng đem dây biến dị muốn tới gần đều hóa thành tro tàn.
Ba người Sakiko Suziki cố gắng hết sứng mới ngăn cản được thi triều đang đến gần, đám thi thể này vô cùng quỷ dị, nếu không chặt đứt dây thao tác sau lưng bọn chúng thì đống thi thể này không thể chết, cho dù có chặt đứt tay chân hay không ngừng công kích, chúng nó vẫn không có cảm giác đau, thập phần tương tự như là tang thi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên kho lúa chỉ thấy hai cánh tay thật lớn được tạo từ dây biến dị màu xanh biếc, từ trên trời giáng xuống, có rất nhiều gai nhọn trên đó. Giống như là có người khổng lồ màu xanh đang muốn chui ra từ mặt đất.
“Không tốt, thứ này muốn chui ra.” Diệp Thần căng thẳng, động tác cũng trở nên nhanh hơn.
Diệp Cẩn ở bên cạnh có tốc độ cũng không chậm, phối hợp công kích với Diệp Thần, hai người một trước một sau công kích sắc bén lên thân cây thanh đằng, không nghĩ đến nó lại muốn rút rễ đang cắm dưới mặt đất lên.
Bỗng nhiên, một loại báo động nguy hiểm cực kỳ từ đáy lòng dần hiện lên.
Diệp Thần nhanh chóng phản ứng, hai chân dùng sức, đem tốc độ đẩy đến cực hạn, liên tục rút lui về sau hơn mười thước.
Một đường chém sắc bén từ dưới mặt đất cấp tốc bắn ra.
Nhanh như tia chớp cắt lên mặt đất, theo dưới Diệp Thần rút lui mà đánh qua, sau đó một khe hở sâu không thấy đáy hiện lên, ngay cả bọn Sakiko Suziki đang chiến đấu với đám thi thể cũng bị kinh động.
Tòa nhà bị tàn phá cách đó không xa không có bị dây biến dị quấn lấy, bị kình phong đánh qua liền chậm rãi sụp xuống, từ dưới đất bốc lên bụi đất mù mịt, phát ra tiếng nổ rung trời. Toàn thân Diệp Thần chợt lạnh, nguy hiểm thật, vừa rồi nếu bị chém trúng thì nhất định không chết cũng bị thương nặng.
“Tiểu Thần, em không sao chứ!” Diệp Cẩn đi qua bên cạnh Diệp Thần, cẩn thận nâng cậu dậy, nhìn trên gương mặt cậu còn lưu lại một vết máu nhợt nhạt, từ hai má chảy xuống.
Hai tay vung lên, một cơn lốc nhỏ đánh ra, trực tiếp đánh nát rể cây tính đánh lén.
Diệp Thần lắc đầu, lau vết máu trên gương mặt, “Không có việc gì, không nghĩ đến nó có thể thoát được lưới ý niệm của em, là em sơ ý!” Thanh đằng biến dị bám lên ý niệm, dần ăn mòn nó sau đó mới đánh lén, điều này vượt qua sự suy tính của Diệp Thần, không nghĩ đến chỉ số thông minh của nó lại cao như vậy, hoàn toàn vượt qua thực vật bình thường.
“Tiểu Thần, em lui ra sau một chút. Nơi này giao cho anh, em tìm đúng thời cơ tốt để đi vào kho lúa, mục tiêu của chúng ta là lương thực ở trong đó, không cần thiết phải chịu chết ở đây.” Diệp Cẩn cúi đầu, nhỏ giọng dặn dò. Nhìn dây biến dị này, một ý niệm hoang đường chợt lóe lên trong đầu y, nếu có thể chế phục được nó thì sự an toàn trong căn cứ do chính mình thành lập sau này sẽ có thêm một sự bảo đảm.
Trước kia y chưa từng bao giờ có suy nghĩ này, nhưng từ khi bọn Mạc Phong từng bước ép sát, trong lòng Diệp Cẩn dâng lên ý niệm thành lập lính đánh thuê thuộc về chính mình. Quân đoàn một tuy trên danh nghĩa là do y làm chủ nhưng phía dưới cũng dính đến không ít ích lợi, cho dù bọn Hàn Ninh không thấy được và chỉ một lòng với mình, nhưng ai bảo bọn họ ở sau lưng hắn làm nhiều chuyện như vậy, có lẽ ngoại trừ Mạc Phong thì y cũng không thật tín nhiệm ai khác.
Diệp Thần suy nghĩ, biết Diệp Cẩn nói đúng, gật đầu, quay đầu tìm chỗ hổng để đi vào. Lấy thực lực của Diệp Cẩn thì cho dù nhất thời không thể chiến thắng thanh đằng thì cũng sẽ không ở hạ phong, việc quan trọng là thu thập lương thực.
Không biết vì cái gì, càng đến gần ngục giam Hắc Tháp, tâm của cậu lại càng nặng, trong văn án của truyện cũng từng nhắc qua, Diệp Cẩn cũng chính là Dung Tuyên chính là ở trong ngục giam Hắc Tháp bị Hứa Kham chặt đứt một cánh tay, sau đó bị buộc phải trốn vào khu hoang dã, sau đó không biết tung tích…
Tuy rằng cậu đã giết Hứa Kham, nhưng trong lòng cậu luôn có một cảm giác kỳ quái, Hứa Kham chưa chết, vẫn luôn theo dõi bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiến đấu bên này hừng hực khí thế, bọn Long Tường Thiên cũng không hề nhẹ nhàng. Không nghĩ đến vào thời điểm mấu chốt cuối cùng Lý Huân lại triệu hồi ra năm con trí thi và ba người theo dõi, cũng may lúc này Lý Huân đã mất đi thần trí, công kích điên cuồng, ngay cả A Cửu và Mark cũng ở trong phạm vi công kích của hắn.
Nếu không phải có A Cửu và Mark chia sẻ một phần công kích và hỏa lực, Long Tường Thiên và Mộc Văn Ngạn đã sớm chết, khẳng định không nhẹ nhàng như hiện tại.
“Văn Ngạn, chớ đi xa, trí thi này không dễ đối phó.” Long Tường Thiên căn dặn, y cùng Mộc Văn Ngạn kiềm chế hai trí thi và một người theo dõi, mà A Cửu và Mark lại đối phó với hai người theo dõi và ba con trí thi, vì thế mà bọn Long Tường Thiên thoải mái hơn rất nhiều.
Người theo dõi có thực lực mạnh hơn so với trí thi, thủ đoạn cũng tàn bạo huyết tinh hơn.
A Cửu lui ra khỏi cuộc chiến, vào thời điểm mọi người không chú ý lập tức nhảy đến trước mặt Lý Huân, trước khi hắn phản ứng thì A Cửu nâng tay lên, trực tiếp đặt ở trên cổ Lý Huân, tay còn lại giữ đầu hắn, sau đó nhẹ nhàng vặn qua một bên.
Rắc một tiếng, thân mình Lý Huân mềm nhũn ngã xuống, A Cửu ôm lấy thân thể Lý Huân, trong mắt hiện lại nụ cười quỷ dị, vác thân thể Lý Huân lên vai, “Các vị! Tôi đi trước một bước, thay tôi gửi lời cho liên minh, tôi ở ngục giam Hắc Tháp chờ mấy người!”
Dứt lời, thân mình lách đi, nhanh chóng rời khỏi trấn Long Môn. Trước khi đi còn tạo một làn khói đen quỷ dị, khói đen qua đi, Mark ngã xuống đất, nháy mắt vóc dáng một mét chín của Mark liền hóa thành một bãi máu loãng.
Ngay cả cơ hội phản ứng hắn cũng không có liền chết mất.
“Này, như thế nào có thể?” Long Tường Thiên hiện lên hoảng sợ, không dám tin nhìn bóng dáng rời đi của A Cửu, tuy rằng không có giao thủ với Mark, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn có thể thoải mái kiềm chế ba con trí thi và hai người theo dõi liền biết thực lực của hắn khẳng đinh không thể thấp hơn y, thậm chí còn mạnh hơn hắn.
Nhưng, Mark lại ngay một chiêu của A Cửu cũng không ngăn cản được?
“Người này rốt cuộc là ai?” Vẻ mặt Mộc Văn Ngạn nghiêm túc, ngồi xổm xuống, nhìn Mark đã hóa thành máu loãng, khói đen mà A Cửu phóng đến không ai thấy rõ, chỉ biết là làn khói đen qua đi thì hắn liền hóa thành một bãi máu, thậm chí ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Trí thi và người theo dõi đều ngừng công kích, mờ mít đứng tại chỗ. Long Tường Thiên thừa cơ hội này để giết bọn chúng. Vừa rồi A Cửu là hạ thủ với Lý Huân trước, sau đó mới đến Mark.
Nhưng, hắn giết Lý Huân rồi, vì sao còn phải mang thi thể của hắn đi? Chẳng lẽ trên người Lý Huân còn cất giấu bí mật gì không muốn người ta biết?
“Hắn có thể là độc thủ đứng sau tất cả chuyện này.” Long Tường Thiên mở miệng, hạ thủ lưu loát, khẳng định là người có địa vị cao ở Địa Ngục, có khả năng chính là người nọ. Dù sao, mặc kệ Lý Huân hay là Mark, đều là người của Địa Ngục, hơn nữa thân phận cũng không thấp, nhưng hai người này A Cửu nói động thủ liền động thủ, hoàn toàn không có bộ dáng lưu tình.
“A Cửu, tên này tôi không hề có chút ấn tượng?” Mộc Văn Ngạn ngơ ngác nói, có thể làm như vậy, nhất định không phải là người vô danh!
“Trở về để liên minh cẩn thận điều ra, xem có tin tức gì về người này không.” Long Tường Thiên cũng không hiểu ra sao, cuộc chiến nói chấm dứt là chấm dứt, nhưng vậy cũng tốt, nắm chặt thời gian tiến vào ngục giam Hắc Tháp, lấy lại TH12 từ trong tay Hạ Lưu mới là chính sự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro