Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 62

Phi la

2024-11-20 21:18:12

Diệp Cẩn híp mắt, cười yếu ớt nhìn về phía Lý Lộ, ý cười không chạm đến đáy mắt, thấy Chu Huy Quân bên cạnh cả người run lên, thầm hận Lý Lộ bừa bãi, khu hoang dã không thể so với Bắc Bình, nơi này chỉ cần lơ là liền bỏ mạng. Bọn họ sẽ không cố kỵ cái gọi là Lý tướng quân, hay là Vương tướng quân, chọc giận bọn họ chỉ là tự tìm khổ!

“Tư Tu Ngạn, anh dám đánh tôi?” Lý Lộ dậm chân, nắm chặt tay Chu Huy Quân, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Tư Tu Ngạn. Tại Bắc Bình, ai cũng phải tươi cười chào cô, cho dù là người của hai nhà Tư Liễu, Lý Lộ thân là con gái duy nhất của Lý tướng quân, ai dám cho cô nếm mùi đau khổ.

Tư Tu Ngạn mệt mỏi, có chút không kiên nhẫn, Lý Lộ mắng Tống Tiểu Ngọc là quái vật, kêu gào muốn mạng của Tống Tiểu Ngọc, chuyện này hắn không quên, lạnh lùng nhìn cô, nói: “Đánh là còn nhẹ, nếu không thức thời đừng trách tôi không lưu tình.” Ở lâu trong khu hoang dã, người của Tư gia chậm chạp không có đuổi đến, hắn không tự đại cho rằng bằng vào thực lực của hắn có thể trở lại khu an toàn.

Lời nói của Diệp Thần, hắn cũng nghe ra được ý khác, hắn cũng không cho rằng Diệp Thần sẽ quan tâm đến Lý tướng quân, mà không xuống tay với Lý Lộ. Tính nhẫn nại của Diệp Thần có hạn, một khi cô chạm đến điểm mấu chốt, bị vứt bỏ đầu tiên chính là hắn cùng Lý Lộ. Hắn không ngốc, tự nhiên sẽ không vì ích lợi của tương lai mà ảnh hưởng đến nguy cơ ở trước mắt.

Bị Tư Tu Ngạn trách móc, Lý Lộ thẹn quá thành giận, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên kimono dính máu của Sakiko Suzuki, nhất thời ngậm miệng. Nuốt nước miếng, an phận đứng yên với Chu Huy Quân đằng sau, Lý Lộ kiêu căng nhưng lại sợ chết.

Đoán được đám người Diệp Thần thực lực bất phàm, cuộc sống ở Bắc Bình, cô biết nhiều chuyện hơn so với người bình thường, trong lòng tuy bất mãn nhưng phải nhịn xuống. Nhưng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Cẩn, lại nóng rực vô cùng.

Lần này, Lý Lộ sở dĩ mạo hiểm tiến vào khu hoang dã, rồi đi đến Diêm Hồ, chủ yếu là vì một người đàn ông. Lúc trước cô ở Bắc Bình nhận được tin tức, nói Tư Tu Ngạn ở huyện An Bình xảy ra chuyện, trong lòng liền tính toán, Tư Tu Ngạn là người thừa kế của Tư gia ở thế hệ này, thân thế, bối cảnh, bộ dạng không thể nghi ngờ là người chồng tiêu chuẩn phù hợp với cô!

Nhưng, Tư Tu Ngạn đối với cô quá mức thủ lễ, mặc kệ cô dụ dỗ như thế nào, cũng không có kết quả. Hấp dẫn, kê đơn hay là câu dẫn…có thể làm đều làm nhưng cuối cùng cũng không thành công. Điều này đối với Lý Lộ mà nói là một chuyện sỉ nhục vô cùng, cô xem trọng người đàn ông này nhưng đến nay vẫn không chiếm được.

Vì thế cô không để ý đến sự ngăn trở của Lý tướng quân, cố chấp rời khỏi Bắc Bình. Khi tiến vào khu hoang dã, trong lúc vô tình gặp phải Tiếu Nam, nhất thời làm cô mê luyến, liền một đường theo đuôi Tiếu Nam đi đến làng chài Lý gia, cũng xảy ra một màn như vừa rồi!

“Có cái gì lại đây!” Sakiko Suziki khàn giọng nói, nhẹ giọng nhắc nhở, hai tay nắm chặt trước ngực, làm ra tư thế phòng bị.

Diệp Thần nhìn về phía Diệp Cẩn, động môi, nói: “Không cần che giấu thân phận?”

“Không cần, Diệp Cẩn biến mất lâu rồi, là thời điểm trở về!” Diệp Cẩn nhẹ giọng nói.

“Đến rồi!” Tư Tu Ngạn nói.

Chỉ thấy một bóng đen nháy mắt xuất hiện trước mặt, cả người trắng nhạt, hai tay biến thành móng vuốt, ở mông là một cái đuôi, ở đỉnh đuôi vừa nhọn vừa tỏa sáng, có độc, bộ dáng có tám phần giống con người, nhưng mà đôi mắt vô thần hiện ra màu trắng dã, không có đồng tử, “Trí thi? Trí thi kiểu mới…”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Diệp Thần giơ lên súng sinh hóa, dưới tác dụng của dị năng tinh thần, bắn mấy phát về trí thi trước mặt, Diệp Cẩn bên cạnh cũng không yếu thế, dị năng hệ Phong hóa thành những gió xoáy nhỏ, sắc bén mà mạnh mẽ đánh về phía trí thi, khiến cho trí thi không ngừng lùi về sau, không dám tiến lên.

Lý Lộ sợ đến hai chân phát run, nắm chặt cánh tay Chu Huy Quân, hận không thể trốn sau lưng của Chu Huy Quân, khuôn mặt trắng bệch lộ ra sợ hãi vô cùng. Trí thi mạnh mẽ đáng sợ như thế, trong lòng âm thầm hối hận, vì sao chính mình lại đi vào khu hoang dã nguy hiểm như vậy chứ?

Diệp Thần kinh ngạc không thôi, trí này này hành động so với những con trước kia càng nhanh nhẹn hơn, thủ đoạn công kích mạnh mẽ, trí thi là do gen của tang thi và dị thú cộng thêm virus T tạo ra, tiến hóa ngày qua ngày. Này cũng có nghĩa là bọn chúng đối với ánh nắng vẫn mang tâm lý trốn tránh, chiến đấu ban ngày đối với chúng nó vô cùng bất lợi, nhưng tình hình trước mắt đã vượt qua dự đoán của Diệp Thần.

Tòa nhà Quốc An Cửu Cục, huyện An Bình là hai nơi gặp phải trí thi, trình độ lớn nhất cũng giống như dị thú và tang thi, mà không giống nhân loại. Nhưng trí thi xuất hiện lần này đã có tám phần giống con người, điều này có nghĩa là gì? Không cần nói cũng biết, chúng nó đã tiến hóa ra tốc độ nhanh hơn, thực lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn!

“Rất mạnh!” Tư Tu Ngạn nhìn trí thi hành động lưu loát, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nếu không phải là đôi mắt trắng dã không có đồng tử cùng với cái đuôi khác với con người, hắn thậm chí nghĩ là bọn họ đang chiến đấu với dị năng giả thực lực cường đại, mà không phải cái gọi là trí thi…

“Tốc độ, sức mạnh, phương thức công kích…tất cả đều tăng một cấp.” Diệp Cẩn lạnh nhạt nói.

“Không biết bên trong làng chài Lý gia có cất giấu nhiều trí thi như này không?” Tư Tu Ngạn lo lắng nói, Tống Tiểu Ngọc bên cạnh bị ảnh hưởng, liên tiếp phát ra tiếng kêu gào bén nhọn, xà đồng xanh thẫm không ngừng biến hóa, vảy rắn trên người bắt đầu không ngừng xuất hiện, hai chân cũng trở nên có chút mất tự nhiên. Tư Tu Ngạn không thể không đem anh giấu ở sau lưng, che giấu sự khác thường của anh.

Diệp Thần nhìn Diệp Cẩn liếc mắt một cái, Diệp Cẩn gật đầu, trong không khí nháy mắt tràn ngập vô số con dao gió, bao quanh trí thi, Diệp Cẩn lựa chọn công kích gần, Diệp Thần dùng súng công kích xa, dùng tinh thần lực bao trùm lấy súng sinh hóa, nhảy lên cao, trực tiếp dừng ở đối diện trí thi, ánh mắt run lên, ‘bang bang’ mấy phát, viên đạn không đều bắn vào mi tâm cùng ngực nó.

“Rống rống…” Trí thi điên cuồng hét lên, giãy dụa, cuối cùng ngã xuống.

Diệp Thần xoay người, xảo diệu dừng ở trước mặt trí thi.

“Rống…”

“Răng rắc!” Không đợi trí thi phản kích, năm đạo tinh thần lực hóa thành thực chất trên tay Diệp Thần, không cùng phương hướng chui vào điểm trí mạng. Vừa lòng nhìn trí thi hoàn toàn tắt thở, ý bảo Diệp Cẩn tiến lên, mở đầu trí thi, đáng tiếc trong đầu nó cũng không có tinh hạch hay dị hạch, ở lồng ngực lại có một mảnh thủy tinh khéo léo.

“Vừa rồi tang thi xôn xao là bởi vì trí thi này?” Con trí thi này vừa chết, Tống Tiểu Ngọc liền trở lại bình thường, Tư Tu Ngạn đi ra, đá trí thi dưới chân, dò hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Có thể, đối với tang thi mà nói, trí thi so với chúng nó cao cấp hơn, chênh lệch cấp bậc làm cho chúng nó theo bản năng chạy trốn.” Diệp Thần thản nhiên nói. Máu của trí thi, cùng nhân loại và tang thi khác nhau, máu hiện ra màu hồng nhạt, lại có mùi thối như tang thi.

Ngắn ngủi một lát, không gian này liền tràn ngập mùi hư thối!

“Trí thi cái gì? Bất quá chỉ là đồ bỏ thôi, có cái gì đáng ngạc nhiên!” Lý Lộ đẩy Chu Huy Quân ra, giọng the thé nói. Tư thái cao cao tại thượng, sớm đã không còn biểu tình sợ hãi trắng bệch, nói xong, còn không quên nhìn về phía Tống Tiểu Ngọc nói: “Ầy, bên này của chúng ta cũng có một con.”

Cái loại ánh mắt như đang nhìn súc sinh, không hề kiêng nể đảo qua Tống Tiểu Ngọc.

“Ngạn, chết…” Thanh âm của Tống Tiểu Ngọc trầm thấp, cánh tay nháy mắt xuất hiện vảy rắn, một tay nắm chặt cổ Lý Lộ, ánh mắt xanh thẫm không mang theo một tia cảm tình, biểu lộ khát vọng chết chóc nhìn thẳng vào Lý Lộ.

“Ô ô…” Lý Lộ sợ đến mức không nhẹ, thân mình bị Tống Tiểu Ngọc nắm chặt, hai chân rời khỏi mặt đất, cả đầu sung huyết phiếm hồng. Đám người Chu Huy Quân nháy mắy vây quanh Tống Tiểu Ngọc, súng sinh hóa trên tay trực tiếp nhắm vào người anh, nói: “Tư thiếu gia, xin đừng làm mấy anh em của tôi khó xử…”

Tư Tu Ngạn lãnh đạm nhìn Lý Lộ, không lên tiếng, chỉ nhìn Diệp Thần. Tống Tiểu Ngọc tức giận anh không thể ngăn được, hắn đã từng nhắc nhở Lý Lộ, đáng tiếc Lý Lộ là người không có đầu óc lại mau quên. Nơi này không có Lý tướng quân, không ai cho cô mặt mũi, bọn họ không phải khách làng chơi, không lấy lòng Lý Lộ.

“Miệng rất thối, lần sau nhớ đánh răng.” Diệp Thần nhìn Lý Lộ, nhẹ giọng nói: “Thả cô ta ra, giữ lại còn dùng được.” Nói không lưu tình, làm cho đám người phía sau Lý Lộ nhất thời rùng mình, giữ lại còn dùng được… đó không phải là một khi cô trở nên vô dụng, Diệp Thần sẽ trực tiếp ra tay?

Ầm…

Lý Lộ bị Tống Tiểu Ngọc quăng ra ngoài, ngã xuống ở khoảng đất trống cách đó mười thước.

“Khụ khụ…” Chu Huy Quân vội vàng tiến lên nâng Lý Lộ dậy, cô dựa vào người Chu Huy Quân, ho ra vài ngụm máu. Lý Lộ không thức tỉnh dị năng, thể thuật bình thường, bị Tống Tiểu Ngọc quăng một cái giống như mất nửa cái mạng.

“Có người đi ra…” Diệp Cẩn ngẩng đầu nói, nhìn về ngã tư đường nơi ra vào của làng chài Lý gia, ý bảo những người khác nhanh chóng ẩn nấp, trước mắt bọn họ còn chưa rõ ràng bên trong làng chài Lý gia có bao nhiêu người mai phục. Trước khi nắm rõ tình hình chỉnh có thể ẩn giấu hành tung.

Một màn sương màu trắng nháy mắt bao lấy tang thi và trí thi trên mặt đất, ở đó chỉ còn lại một đống tro tàn, gió nhẹ thổi qua, tro tàn theo gió bay đi. Một màn này ở trong mắt đám của Lý Lộ khiến bọn họ sợ không nhẹ, hận không thể rời khỏi nơi này.

Sột xoạt…

Có vài người nhanh chóng chạy trốn từ trong làng chài Lý gia ra…

*****

“Hứa Kham, cảm thấy thế nào?” Thân mình Phillip gầy gò nhưng hai mắt lại phát sáng, nhìn chằm chằm Hứa Kham đang ngồi ở trên ghế. Giờ phút này, bọn họ đang ở trong một tầng hầm kín, bố trí đơn sơ nhưng thiết bị không ít.

Tiếu Nam vẻ mặt xấu hổ, vết thương của Hứa Kham làm cho hắn cảm thấy áy náy, hắn cho rằng nếu như bản thân không mềm lòng với Trương Như Anh, nói không chừng Hứa Kham sẽ không bị thương…mang theo áy náy, Tiếu Nam đối với Hứa Kham cơ hồi là nói gì nghe nấy.

Hứa Kham ngẩng đầu, hoạt động cánh tay liên tục, nói là cánh tay càng giống như chi trước của dị thú, da thịt bên ngoài giống như da cá sấu, móng vuốt bén nhọn, ánh lên quang mang, vừa nhìn liền biết móng vuốt này không đơn giản.

“Không tồi, vẻ ngoài hơi kém nhưng rất thực dụng.” Nói xong, Hứa Kham mở ra móng vuốt, thoải mái cắm vào vách tường dày của hầm ngầm, vách tường bê tông chắc chắn dưới tay Hứa Kham lại giống như bã đậu.

“Phế vật!” Một bóng đen đứng ở góc tường, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiếu Nam, một đạo lôi điện trực tiếp đánh về phía Tiếu Nam, hắn ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, liền bị lôi điện đánh ngã xuống đất, run rẩy vài giây mới khôi phục lại.

“Ai?” Tiếu Nam khàn giọng hỏi, ánh mắt như rắn độc nhìn về góc tường. Tựa hồ muốn đem người kia trừng thành cái động, tầm mắt đảo qua những người khác trong hầm ngầm, trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, những người khác tựa hồ cũng không kinh ngạc về việc trong hầm ngầm có thêm người khác.

“Ngay cả một người cũng không bảo vệ được, lưu lại cũng lãng phí.” Thanh âm lạnh như băng, không chút che dấu sát khí. Lôi điện tràn ngập cả không gian, áp chế Tiếu Nam trên mặt đất.

Thần sắc Tiếu Nam tái nhợt, nhưng như thế nào cũng không đứng dậy nổi, không thể thoát khỏi.

“Cửu!” Hứa Kham mang theo cảnh cáo nhìn về góc tầng ngầm hắc ám, giơ tay lên, ở xung quanh Tiếu Nam xuất hiện lồng băng, ngăn trở công kích.

“Bất quá chỉ là một phế vật, che chở hắn làm gì? Hành động lần này nếu không phải hắn tự tiện nhúng tay, em cũng sẽ không bị thương.” Âm thanh thản nhiên lại lộ ra lệ khí âm trầm. Thông qua dị năng hiển nhiên biết đây là một người rất mạnh.

“Phillip, mang Tiếu Nam đi đến phòng giải phẫu băng bó một chút.” Hứa Kham nói, nhìn về phía Phillip, ý bảo Phillip mang Tiếu Nam rời đi trước. Sau đó có một số việc, hiển nhiên không thích hợp để Tiếu Nam biết.

“Hứa Kham, anh…” Tiếu Nam giãy dụa, muốn đẩy Phillip đang nâng mình lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Hứa Kham.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tiếu Nam, đừng hỏi, cùng Phillip đi đến phòng giải phẫu.” Hứa Kham chân thật nói.

Phillip vỗ tay, nhanh chóng có hai người trợ thủ tiến vào, đem Tiếu Nam nâng ra ngoài.

Tiếu Nam trầm mặc, Hứa Kham nghiêm túc như vậy hắn chưa thấy bao giờ, trong lòng trầm xuống, tựa hồ từ sau khi hắn gặp gỡ Hứa Kham, sự tình liền dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn. Chuyện xảy ra vừa rồi, không khỏi làm cho lòng hắn cảnh báo, đối với tổ chức Địa Ngục này, đối với người tên Hứa Kham này… hắn còn không biết nhiều lắm! Lựa chọn lúc trước có chính xác không?

Tiếu Nam chỉ cảm thấy toàn thân như đang ngâm trong một chậu nước đá, cả người đều bị đông cứng!

“Hiện tại anh hẳn phải ở bên người Đường Bưu, mà không phải xuất hiện ở cái hầm ngầm này, công kích người của em.” Hứa Kham khống chế cánh tay, bộ dáng dữ tợn dần dần khôi phục lại như ban đầu, không nhìn kỹ cũng không thấy khác biệt lắm so với cánh tay con người bình thường, chỉ là màu sắc hơi tối một chút.

“Ha hả…” Người giấu ở chỗ tối khẽ cười hai tiếng, một cánh tay tráng kiện chậm rãi đưa ra, nhẹ nhàng chuyển động liền trực tiếp đóng cửa phòng và đèn, ngay sau đó một bóng đen cao to chậm rãi đi ra, đến trước mặt Hứa Kham, bàn tay thô lỗ xoa mặt Hứa Kham.

“Nghe nói em gần đây rất không ngoan!” Thanh âm trầm thấp, lộ ra mùi vị vài phần tàn ngược, lực tay rất nặng, ở trên mặt Hứa Kham để lại vài đường hồng nhạt. Tạm dừng một lát, nói tiếp: “Em nên biết, nếu không ngoan, tôi thực khó xử!”

“Lời anh có ý gì?”Hứa Kham lạnh lùng, vừa vuốt ve tay người nọ đang đặt trên cổ, thân mình bất giác căng thẳng. Người này, từ lúc biết đến giờ hắn không thể nhìn thấu được, không ngừng biến hóa khuôn mặt, ngoài trừ tên, những thứ khác đều hoàn toàn không biết.

“Quần áo này thực chướng mắt!” Tay mang theo lôi điện, không chút do dự xé rách quần áo trên người Hứa Kham, tay người nọ chạm vào thân thể của hắn, tùy thời xoa nắn, “Nhiệm vụ lần này thực phiền toái, bên người ngay cả một người để hạ hỏa cũng không có, người vừa lòng lại không thể làm, em nói nên làm gì bây giờ?”

“Muốn làm?” Hứa Kham nhướng mi nói, tùy ý tay của người nọ di chuyển trên người mình.

Hắn không hề biết thân phận của người này, bất quá không ngại vì bọn họ đã từng có vài lần tiếp xúc thân thể, nói thật, trong những người mà hắn qua lại, người này là hợp với khẩu vị của hắn nhất, tiếp theo là Trần Khuê. Thật đáng tiếc, người này hắn không thể nắm trong tay, trong Địa Ngục, thân phận của người này cao hơn hắn, Hứa Kham từ trước đến nay luôn làm việc cẩn thận, nên cũng có tâm phòng bị rất nặng đối với người này.

“Vẫn gợi cảm như vậy…Đã lâu không làm, có hay không đã bị lỏng rồi? Phế vật đó có thể thỏa mãn được thân thể cơ khát của em sao?” Lời nói của người nọ không chút lưu tình, ‘ba ba’ vài tiếng thanh thúy vang lên, là tiếng vỗ lên mông Hứa Kham, “Mông vẫn cong như vậy, nào để cho làm thật đã…đi bên cạnh tên Đường Bưu kia không thú vị tý nào! Có mấy người đẹp hợp khẩu vị cũng không thể xuống tay, thật đáng tiếc!”

“Vậy thật đúng là ủy khuất anh rồi!” Hứa Kham lạnh lùng nói.

Hắn từng đi theo bệnh cạnh người nọ một thời gian, biết rõ dục vọng của người nọ vô cùng mãnh liệt, mấy tháng nay vẫn luôn ẩn nấp chờ cá lọt lưới, không khó tưởng tượng được vì sao bây giờ hắn lại vội vàng như vậy, đương nhiên, cho dù không vội thì động tác của người nọ cũng chưa bao giờ dịu dàng cả.

Người nọ không nói chuyện, thô lỗ dùng dị năng lôi điện xé rách quần áo còn thừa trên thân thể Hứa Kham, nâng mông của hắn lên, từ trong quấn lấy ra người anh em của mình, nhắm thẳng vào mông Hứa Kham đi vào, đâm mấy lần cũng không thể đi vào bên trong Hứa Kham, làm cho làn da phía dưới của Hứa Kham đều đỏ lên, đau đớn chịu không nổi.

Hứa Kham hít một ngụm khí lạnh, đau đớn của thân thể làm cho hắn trở nên càng thên mẫn cảm.

Người nọ từ đầu đến cuối cũng không có dự tính vuốt ve Hứa Kham, thậm chí ngay cả phía dưới của hắn của không chảm vào, chỉ đem thân dưới của mình hạ xuống một chút, nhắm ngay lối vào, không có động tác dư thừa, mạnh mẽ như mở núi làm đường mà đâm vào.

Hứa Kham cứng đờ, thân thể giống như là bị một cây gậy nóng bỏng đi vào, đau đớn dần kéo dài, cơn đau khiến cho Hứa Kham kêu lên, biểu tình trên mặt có chút dữ tợn. Thân mình nhếch về phía trước một ít, người nọ tàn sát bên trong Hứa Kham, mùi máu thản nhiên tản trong không khí, có máu làm trơn, người nọ chỉ cần động vài cái liền nhẹ nhàng đi vào.

“Ân a…” Hứa Kham gian nan thở hổn hển, thả lỏng thân mình, tùy ý người nọ bắt đầu từng đợt va chạm, tốc độ của người nọ khi thì nhanh, khi thì chậm, hoàn toàn là vì tra tấn Hứa Kham, hắn phẫn hận cắn môi, kiềm chế lại thanh âm muốn phát ra.

“Sợ bị người nghe thấy nên không dám kêu?” Người nọ ác liệt dừng lại, dùng vật đầy sức sống đỉnh ở trong thân thể Hứa Kham, chậm rãi ma sát, trong miệng nói lời châm chọc, “Không có việc gì, tôi đã tắt tất cả camera trong phòng, đương nhiên nếu em không ngại tôi có thể mở lại, để cho tất cả mọi người nhìn thấy bộ dáng cơ khát khó nhịn đang nằm dưới thân tôi của em…”

“Cho em, mau…nhanh lên, đừng ngừng lại!” Hứa Kham vội la lên.

Thân mình vặn vẹo khó nhịn, hy vọng được càng nhiều, Hứa Kham nguyên bản cũng không phải là một người cấm dục, đau đớn qua đi, thân thể truyền đến cảm giác sảng khoái làm cho hắn vứt bỏ tất cả tôn nghiêm, liều mạng muốn được thỏa mãn nhiều hơn.

“Thật là dâm đãng!” Người nọ thấp giọng nói. Cúi người hung hăng cắn vành tai Hứa Kham, âm thanh mang theo giọng mũi, hơi thở nặng nề. Tiếp theo là từng đợt va chạm mạnh mẽ và hơi thở trầm đục ngày càng vang lên, nghe thanh âm như vậy, thân thể hai người không khỏi nóng lên.

Vật dưới thân của người nọ đủ lớn, làm cho lối vào của Hứa Kham bị nhồi không còn kẽ hở, Hứa Kham cảm nhận được sự sảng khoái trước nay chưa từng có, loại cảm giác này chỉ có người nọ mới có thể mang lại cho hắn. Sự dã man cùng tràn ngập thô bạo, làm cho Hứa Kham chân thật cảm thấy được mình còn sống, chẳng sợ tim đập nhanh hơn hay cảm giác kỳ lại của tứ chi, khoái cảm này làm cho hắn cảm thấy, hắn còn sống!

“Ân a…Nhanh, nhanh nữa…làm chết em!” Hứa Kham điên cuồng nói.

Người nọ không lên tiếng, chỉ còn lại hô hấp trầm thấp, tay như kìm sắt chặt chẽ chế trụ thắt lưng Hứa Kham, nhanh chóng ra vào, tốc độ và lực đạo mạnh mẽ, khiến cho Hứa Kham không còn đường trốn, Hứa Kham chỉ cảm thấy trước mắt đã biến thành màu đen, mê muội từng đợt đánh úp lại.

Người nọ va chạm ngày càng nhanh hơn, thời gian từng chút trôi qua cũng không ảnh hưởng đến căn phòng này, không biết đã qua bao lâu, người nọ va chạm ngày càng sâu, thân mình run lên, vật dưới thân bắn ra chất lỏng đặc sệt, bắn thẳng vào trong thân thể Hứa Kham…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Số ký tự: 0