Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Đánh chết Hứa K...

Phi la

2024-11-20 21:18:12

Khuôn mặt xấu xí mang theo vẻ cuồng loạn, thủy nhận, băng tiễn liên tục phóng đến, giống như muốn đâm Diệp Thần thành con nhím mới hài lòng, Hứa Kham tru lên, khuôn mặt bị bao trùm mới lớp da xấu xí, “Chết Chết!”

Thân hình quỷ dị nhanh chóng ngưng kết một tầng băng màu trắng, phía sau đầu hiện lên hư ảnh một con rắn khổng lồ, nó mở miệng to như cái chậu máu, một cơn lốc băng tiễn từ trong đó mạnh mẽ bắn về hướng Diệp Thần.



Diệp Thần không thèm che dấu, liên tục thuấn di trong phạm vi ngắn, đồng thời ý thức chặt chẽ tập trung vào Hứa Kham, nó hóa thành những mũi tên vừa nhỏ vừa bén đâm vào Hứa Kham. Trên cơ thể hai người cùng hiện lên vết thương, máu nhiễm đỏ xung quanh.

Hai người Diệp Thần ở đây đánh giết đến tối tăm mù mịt thì ở trên tầng cao nhất của trung tâm Wallmart Diệp Cẩn mặc một thân quân trang xanh thẫm đứng ở đó, lúc này cả trung tâm Wallmart đều điên cuồng đánh nhau, tình hướng dưới tầng trệt như rối ren vô cùng.

Đối diện Diệp Cẩn, một nam tử mặc áo gió đen đứng giữa không trung, thân mình gầy yếu, khuôn mặt lộ ra vẻ tái nhợt vô cùng, hai tay mang bao tay màu trắng chống lên một cây gậy đầu rắn màu đen, đôi mắt lạnh như băng vô tình nhìn Diệp Cẩn.

“Động tĩnh lớn như vậy mà anh không hiếu kỳ sao?” Đường Cẩn Nghiêm nhìn Diệp Cẩn, nam nhân này nhìn rõ ràng rất yếu nhưng lại khiến hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm, Ninh nhi đã tiến hóa đến thời khắc mấu chốt, hắn quyết không để cho bất kỳ ai phá hỏng.

Ai cũng không được!

Diệp Cẩn nhẹ nhàng hít mũi, im lặng nhìn Đường Cẩn Nghiêm, nói: “Nó không ra tay, Giang Lăng không đủ gây sợ hãi nữa, chẳng lẽ anh muốn nhúng tay?” Đoán đúng rồi, nam tử này chính là người có thể khống chế con biến dị thú bán thể kia, không nghĩ đến vẫn còn trẻ tuổi như vậy, liên minh quả nhiên thối nát, năm đó Giang Lăng cũng là căn cứ an toàn của liên minh.

Nhưng, cao tầng liên minh có người quá mức tham lam, muốn đánh sự ý lên con biến dị thú bán thể kia, đến nỗi làm cho hai bên thế lực trở mặt thành thù, sau khi ký khế ước bình đẳng mới từ bỏ. Cho nên y gặp người đàn ông này cũng không thấy vui hay buồn gì.

“Không hổ là người của liên minh, luôn mang lộ ra sắc mặt ghê tởm, nhìn xem…” Đường Cẩn Nghiêm trào phúng, nhìn chăm chú vào hành động mà Liễu Dịch Kỳ đối phó với Lý Lộ, đôi mắt tối đen bắt đầu hiện lên sát khí, năm đó người giật dây những kẻ đó giao ra Ninh Nhi chính là người của Liễu gia, không nghĩ đến vài năm sau, người của Liễu gia còn dám bước vào Giang Lăng, yên bình vài năm thì người bên ngoài đã quên thủ đoạn của hắn!

“Chúng tôi chỉ là bị lạc sau đó mới bước vào Giang Lăng, vô tình đối địch với anh.” Diệp Cẩn lãnh đạm nói, y không sợ Đường Cẩn Nghiêm, nhưng y lại cố kỵ biến dị thú bán thể sau lưng Đường Cẩn Nghiêm. Tình thế đã như bây giờ, y cũng không muốn gặp con quái vật kia đâu, cho đến hiện giờ, người dám động thủ với quái vật đó trong liên minh không vượt quá năm người.

Lão Tần cũng từng nói qua, quái vật này và Đường Cẩn Nghiêm có chút quan hệ với lão Tần, không phải bất đắc dĩ thì ông không hy vọng Diệp Cẩn động thủ với bọn họ.

“Đúng rồi, lão Tần bảo tôi nói với anh một câu ‘Nhẫn nại, còn chưa đến lúc động thủ’.” Diệp Cẩn chậm rãi nói, tầm mắt nhìn chằm chằm xuống dưới, hai người Diệp Thần động thủ cực nhanh, với nhãn lực hiện tại của Diệp Cẩn thì cũng có thể miễn cưỡng theo được, hơn nữa hiện tại Đường Cẩn Nghiêm đang đứng đối diện, lúc này y cũng không thể làm gì hết.

Hai người Tư Tu Ngạn như thế nào còn chưa đến đây, Liễu Dịch Kỳ ra tay cũng thật tàn nhẫn, ngay cả Lý Lộ cũng không buông tha, thật không hổ là người của Liễu gia. Thủ đoạn quả quyết tàn nhẫn, giống như Liễu Như Phong ngày xưa, đúng là hổ phụ vô khuyển tử!

Nghe xong lời Diệp Cẩn, Đường Cẩn Nghiêm hừ lạnh, nói: “Chuyện của tôi không cần ổng nhúng tay, liên minh hiện tại chia năm xẻ bảy, bản thân ổng cũng không thể tự lo, còn có thời gian rảnh quản chuyện của tôi à.”

“Lời tôi đã nói, muốn làm như thế nào thì đó là chuyện của anh không liên quan đến tôi!” Diệp Cẩn nói: “Bên hải cảng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ở làng chài Lý gia lại xuất hiện người theo dõi?”

“Đây không phải chuyện đơn giản! Người nọ chờ không nổi, hải cải gặp chuyện không may cũng là chuyện sớm muộn thôi, sau đó chính là căn cứ an toàn, liên minh chủng loại biến dị, thậm chí ngay cả căn cứ tiếp viện cũng có thể nhúng tay, người đó thật rất tham lam!” Đường Cẩn Nghiêm hờ hững nói, trong con ngươi chợt hiện lên ngoan lệ. Địa Ngục… hắn sớm hay muộn cũng sẽ chôn hết đám người Địa Ngục, khiến cho bọn họ cũng nếm thử đau khổ bị người sỉ nhục.

“Cái gì?” Diệp Cẩn cả kinh, trên mặt chợt lóe khiếp sợ rồi biến mất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Cẩn Nghiêm cười nói: “Như thế nào? Thật giật mình… xem ra liên minh cũng không bình tĩnh như ngoài mặt đúng không? Đã xảy ra chuyện như vậy mà mấy người còn nghĩ là không có chuyện gì xảy ra à!” Nói xong, Đường Cẩn Nghiêm cười nhạo hai tiếng, thầm cười Diệp Cẩn ngu ngốc, liên minh đến bây giờ cũng không có tin tức hữu dụng gì, hơn phân nửa là do trong liên minh đã sớm có người âm thầm đầu phục người nọ, bằng không liên minh lớn như vậy sao lại không có chút tin tức gì.

Cho dù là hắn bất đắc dĩ phải ở trong Giang Lăng nhỏ hẹp này thì cũng sớm biết sóng gió đã sớm bắt đầu!

“Chuyện này tôi sẽ nhanh chóng báo cho lão Tần, nhưng anh còn chưa nói chuyện của người theo dõi rốt cục là đã xảy ra chuyện gi? Thứ đó không nên xuất hiện lúc này?” Diệp Cẩn nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Cẩn Nghiêm, xem ra bên liên minh đã thật sự xảy ra chuyện, ngay cả lão Tần cũng chẳng hay biết gì, chỉ sợ người phản bội lần này có thực lực không thấp.

Chi hy vọng không nhắc lại chuyện năm kia, bằng không…

Trong lúc suy tư, trong mắt Diệp Cẩn chợt lóe ngoan lệ rồi biến mất! Răng nanh ngứa ngáy, dục vọng đã lâu chưa xuất hiện đột nhiên sôi trào.

“Thứ đó đã xuất hiện một năm trước, nhưng thực lực bình thường, đám xuất hiện lần này có thực lực mạnh hơn không ít.” Lúc nhắc đến người theo dõi, Đường Cẩn Nghiêm còn lộ ra chút hứng thú, nói: “Tộc Yamato cùng người nọ hẳn đã đạt được không ít hiệp nghiệp, nửa năm trước hải cảng đã bị hủy, đã bị Fujino Uemura khống chế hoàn toàn, nhưng đám ngu ngốc liên minh còn cho rằng hải cảng vẫn bình yên, không nói đến người theo dõi, có thể ngay cả quỷ hút máu, người sói cũng có thể đã được bọn họ nghiên cứu chế tạo ra.”

“Bên Châu Âu cũng có thể nhúng tay vào được?” Diệp Cẩn hút một ngụm khí lạnh, sự tình càng trở nên phức tạp hơn.

Theo sự mở rộng của virus T, con người đánh mất đất đai để trồng trọt và nơi ở, vì sinh tồn con người không thể không liên hợp lại. Đương nhiên loại liên hợp này nhìn như đoàn kết, kỳ thực dưới sự đoàn kết đó cất giấu vô số nguy cơ.

Nhưng có câu nói là, không phải tộc ta tất có dị tâm!

Lời này không phải giả, liên minh nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra là sóng gió dâng trời.

“Người nọ là ai? Anh tựa hồ rất quan tâm đến người này. Có thể đả thương được người đứng đầu của Địa Ngục, rất không tồi!” Đường Cẩn Nghiêm không trả lời Diệp Cẩn mà chỉ vào Diệp Thần ở phía dưới.

Ánh mắt Diệp Cẩn sáng lên, khóe miệng mang theo ý cười, nói: “Diệp Thần!” Ánh mắt nhìn về Diệp Thần mang theo sự chờ mong, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà đã thăng cấp thành võ giả cao cấp, tiểu Thần đích xác rất lợi hại!



Hứa Kham đem hết tất cả các loại thủ động nhưng vẫn không thể làm Diệp Thần bị thương nặng, ngược lại miệng vết thương hắn ngày càng nhiều hơn, áo giáp bằng băng cơ bản không thể ngăn cản được lưỡi dao bằng ý thức của Diệp Thần, cậu còn có thể thuấn di trong phạm vi ngắn nên Hứa Kham không thể tập trung vào Diệp Thần được nên rất khó để tổn thương đến Diệp Thần.

Mình ở tổ chức nhiều năm như vậy, trên tay dính vô số máu tươi, kẻ so với mình có thực lực mạnh hơn, năng lực cường đại hơn… mình đều giết hết, vì sao không thể thương tổn đến Diệp Thần, mình không cam lòng! Ngắn ngủi mấy tháng Diệp Thần đã trở nên mạnh như thế, chỉ sợ ngay cả Liễu Dịch Kỳ cũng không phải là đối thủ của cậu nữa. Hứa Kham sau khi điên cuồng thì nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trong lòng bắt đầu tính toán đường chạy trốn, còn sống thì không sợ có ngày quay trở lại trả thù, lần này không thể diệt trừ Diệp Thần thì lần sau lại tìm cơ hội, không nên đem mạng của mình ra liều.

Thực lực của Diệp Thần làm cho Hứa Kham hoảng hốt!

Lực lượng của hắn là dưa vào tổ chức, tăng nhanh là nhờ cắn nuốt năng lực của dị năng giả, cho nên mới có thể đứng ở độ cao hôm nay… nhưng Diệp Thần chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã vượt qua chính mình.

Phải trốn! Nhất định phải đem tin này truyền đến cho tổ chức. Hứa Kham vừa tức vừa giận, nhưng trong oán khí lại mang theo chút sợ hãi, giống như Diệp Cẩn cùng Đường Cẩn Ninh năm đó, loại dị năng giả thiên tài này không phải người mà hắn có thể đánh lại!

Sưu!

Sưu!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi suy tư, Hứa Kham không nói hai lời, vểnh cao đuổi nhanh chóng đâm về hướng Diệp Thần, cùng lúc đó hai chân dùng sức… Hứa Kham nhanh chóng xoay người muốn chạy trốn.

“Còn muốn chạy!” Diệp Thần cười lạnh một tiếng, dùng thuấn di trong phạm vi ngắn trực tiếp ngăn chặn đường lui của Hứa Kham, ý thức hóa thành tinh thần dạng lưới ngăn chặn toàn bộ đường lui của Hứa Kham.

Hứa Kham giận dữ, khinh thường nói: “Chỉ bằng mày mà cũng muốn ngăn cản tao.” Hai tay run lên, nhất thời cả tầng trên tràn ngập sương mù, trong đó che dấu vô số băng tiễn cùng thủy nhận, chúng nó hóa thành vòng vây mũi tên thật lớn, từ bốn phương tám hướng dùng Diệp Thần làm trung tâm mà đánh qua.

Thấy Diệp Thần bị tiễn trận bay vây, Hứa Kham không khỏi đắc ý, chiêu này là do sau khi hắn cắt nuốt tinh hạch của Tống Tiểu Ngọc mà học được, uy lực cường đại vô cùng! Nhưng rất hao phí dị năng, bình thường hắn cũng không dám sử dụng.

“Đây là con bài chưa lật của anh!” Thân ảnh Diệp Thần chợt lóe, ý thức hóa thành một thanh kiếm sắc bén, nháy mắt xuyên qua băng tiễn và thủy nhận ở trước mặt, tâm của Hứa Kham run lên, cảm giác được kiếm trong tay của Diệp Thần rất lợi hại, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà quay đầu chạy trốn, nhưng mà tốc độ của Diệp Thần rất nhanh, muốn tránh cũng tránh không được.

Kiếm bằng ý thức chuẩn xác đâm vào mi tâm Hứa Kham.

Rắc!

Kiếm đâm xuyên qua đầy Hứa Kham, còn mang thêm máu có màu hồng nhạt cùng với óc màu trắng đục.

“A!” Hứa Kham kinh ngạc nhìn Diệp Thần, thân mình vẫn còn duy trì tư thế chạy trốn, “Không, không có khả năng…”

“Kiếm do ý thức tạo ra, chết ở trên tay dị năng giả tinh thần, anh nên thấy tự hào!” Diệp Thần lạnh nhạt nói, nhấc tay vung lên, hơi nước nháy mắt tản ra, nhìn ánh mắt Hứa Kham dần dần ảm đạm, trong lòng có chút phức tạp, không biết cái chết của Hứa Kham có ảnh hưởng đến kết cục không, nhưng cậu không thể bận tâm, Hứa Kham muốn cậu chết, Hứa Kham không chết thì người chết sẽ là chính cậu.

Sự xuất hiện của cậu, đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người!

Tương lại đã bị thay đổi!

Cậu chỉ cần sống sót mà thôi.

Diệp Thần bình tĩnh nhìn thi thể Hứa Kham dần dần ngã xuống, trầm mặc một hồi thì mới xoay người rời đi. Vừa đi ra ngoài liền thấy Diệp Cẩn đang đứng ở đó.

“Đi, quay về căn cứ tiếp viện ở khu Bố Cát!” Diệp Cẩn xuất hiện và đứng ở bên người Diệp Thần.

“Được!” Diệp Thần gật đầu, hỏi: “Liễu Dịch Kỳ?”

“Không cần xen vào, hắn không thể sống sót rời khỏi Giang Lăng.” Diệp Cẩn lạnh lùng nói, “Đi tìm Tư Tu Ngạn, rời khỏi Giang Lăng.”

Hai người cùng nhau rời đi, Đường Cẩn Nghiêm chỉ huy tang thi bao vây đám người Liễu Dịch Kỳ, hai nhóm người nhanh chóc rời đi, trung tâm Wallmart lại khôi phục sự yên tĩnh trước đó, nhưng giờ phút này lại nồng đậm mùi máu tươi.

Ở một góc mà không ai chú ý đến, chậm rãi xuất hiện một thân ảnh, hắn ngồi xổm trước thân thể Hứa Kham, khẽ cười nói: “Chậc chậc… bị chết thật thảm!” Nói xong thì mới đưa tay tìm kiếm trên người Hứa Kham, sau khi lấy được thứ gì đó thì mới lập tức ẩn nấp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Số ký tự: 0