Chương 16
2024-09-11 20:06:48
Ngoài ruộng lúc này không hoa màu gì, nhưng rau dại mọc lên rất nhiều, mấy năm trước lúc khó khăn nhất, tôi gần như dựa vào những rau dại linh tinh tìm được trên đường mà sống. Bởi vì trước đó bị đói trầm trọng, cho dù hiện tại không đói, tôi cũng để lại loại thói quen nhìn thấy đồ ăn thì không nhịn được sự chú ý.
Nơi nào có loại nguy hiểm gì, nơi nào có đồ vật có thể ăn, đều là trước hết hình thành ấn tượng ở trong đầu tôi.
Mùa xuân này rất nhiều mưa, nhưng thời tiết hai ngày này đều rất tốt, trời trong xanh rất đẹp. Xa xa có một mảnh ruộng lác đác nở rất nhiều hoa vàng, đó là hoa cải dầu, không phải tôi trồng, là nó tự mình lớn lên. Trên bờ ruộng tôi đi qua cũng có hai cây, hoa rũ xuống xẹt qua đầu của quái vật nhỏ, nó bỗng nhiên hắt xì một cái, đôi mắt xoay tròn một chút, quay đầu nhìn lại đóa hoa vàng đã đi qua.
Tôi đã đi đến một mảnh ruộng khác mà quái vật nhỏ này còn ngẩng đầu nhìn về phía mấy cây hoa cải dầu ở sau lưng. Tôi thấy bộ dạng duỗi dài cổ của nó, lập tức giơ tay ấn nó về, nó cũng ngoan, bị tôi ấn về cũng không dám lộn xộn nữa, cái đuôi lộ ra từ trong bao quần áo vẫy tới vẫy lui.
Xoay người đi ngược lại, bẻ hết một đống hoa cải dầu kia, nhét vào trong bao quần áo.
Quái vật nhỏ vui mừng trừng mắt nhìn hai lần, vươn móng vuốt ôm hoa cải dầu kia gặm.
Thật đúng là ăn cỏ? Tôi cúi đầu nhìn nó liếc mắt một cái, nghĩ thầm nếu ăn cỏ thì hàm răng sắc bén là để làm gì. Cùng lúc đó tôi cũng yên tâm một chút, nếu là động vật ăn cỏ thật, chắc là không nguy hiểm như tôi nghĩ lúc ban đầu.
Quái vật nhỏ không biết suy nghĩ của tôi đối với nó đã thay đổi, vô cùng vui vẻ ăn một đám hoa cải dầu kia chỉ còn lại có mấy cọng cuống xanh. Chờ về tới nhà ngói tôi ở kia, đặt quái vật nhỏ và một rổ rau cải trắng dại cùng nhau, tôi cầm rễ dại đi tới trong sân múc nước rửa sạch.
Trong sân có một cái giếng, là loại kiểu dáng cổ xưa nhất, phải dẫn nước vào trước mới có thể rút nước ra. Nước giếng này mùa đông ấm áp, mùa hè thì lạnh lẽo, uống rất ngọt lành.
Cắt dây leo dại, rửa sạch rễ dại, sau đó cắt thành từng miếng bỏ vào nồi nước mấu. Mùi không được thơm lắm, một mùi hơi đắng. Lúc chờ nấu nước rễ dại, tôi đi xem quái vật nhỏ bị ném ở một bên, mông trần trụi của nó ghé vào giỏ tre, đã cắn hơn một nửa bắp cải trắng nõn của tôi.
Nó xoay đầu nhìn tôi, vẻ mặt vô tội.
Tôi không quan tâm nó, để nó tiếp tục cắn, xoay người lấy ra một cái ấm sành dùng cho mùa đông ở trong tủ và một bếp lò nhỏ chứa than. Củi trong lò sau khi đốt lâu rồi thì sẽ biến thành than màu đen, nhưng loại than này không cháy không lâu lắm, đốt trong một lúc sẽ biến thành tro trắng rải rác.
Tôi đã để dành được nửa túi than tro trắng như vậy, lấy một ít đặt ở bếp lò nhỏ, rửa sạch ấm sành đổ nước sạch vào, cho bốn nắm gạo nấu chung.
Gạo của tôi không nhiều lắm, còn đều là gạo cũ, tôi không biết cách trồng lúa nước, ăn một chút thì thiếu một chút, cho nên vẫn luôn không nỡ ăn, ngày thường ăn nhiều nhất vẫn là bột mì làm bánh mì linh tinh, dễ dàng chắc bụng.
Buổi sáng tôi còn chưa ăn, lúc này cũng đói bụng, quái vật nhỏ kia đang nhai răng rắc răng rắc ở trong rổ, giống như có vẻ rất ngon. Tôi kéo nó cùng với giỏ tới bên cạnh bếp lò nhỏ, xé một miếng lá cải trắng từ trong tay nó ăn sống.
Nơi nào có loại nguy hiểm gì, nơi nào có đồ vật có thể ăn, đều là trước hết hình thành ấn tượng ở trong đầu tôi.
Mùa xuân này rất nhiều mưa, nhưng thời tiết hai ngày này đều rất tốt, trời trong xanh rất đẹp. Xa xa có một mảnh ruộng lác đác nở rất nhiều hoa vàng, đó là hoa cải dầu, không phải tôi trồng, là nó tự mình lớn lên. Trên bờ ruộng tôi đi qua cũng có hai cây, hoa rũ xuống xẹt qua đầu của quái vật nhỏ, nó bỗng nhiên hắt xì một cái, đôi mắt xoay tròn một chút, quay đầu nhìn lại đóa hoa vàng đã đi qua.
Tôi đã đi đến một mảnh ruộng khác mà quái vật nhỏ này còn ngẩng đầu nhìn về phía mấy cây hoa cải dầu ở sau lưng. Tôi thấy bộ dạng duỗi dài cổ của nó, lập tức giơ tay ấn nó về, nó cũng ngoan, bị tôi ấn về cũng không dám lộn xộn nữa, cái đuôi lộ ra từ trong bao quần áo vẫy tới vẫy lui.
Xoay người đi ngược lại, bẻ hết một đống hoa cải dầu kia, nhét vào trong bao quần áo.
Quái vật nhỏ vui mừng trừng mắt nhìn hai lần, vươn móng vuốt ôm hoa cải dầu kia gặm.
Thật đúng là ăn cỏ? Tôi cúi đầu nhìn nó liếc mắt một cái, nghĩ thầm nếu ăn cỏ thì hàm răng sắc bén là để làm gì. Cùng lúc đó tôi cũng yên tâm một chút, nếu là động vật ăn cỏ thật, chắc là không nguy hiểm như tôi nghĩ lúc ban đầu.
Quái vật nhỏ không biết suy nghĩ của tôi đối với nó đã thay đổi, vô cùng vui vẻ ăn một đám hoa cải dầu kia chỉ còn lại có mấy cọng cuống xanh. Chờ về tới nhà ngói tôi ở kia, đặt quái vật nhỏ và một rổ rau cải trắng dại cùng nhau, tôi cầm rễ dại đi tới trong sân múc nước rửa sạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong sân có một cái giếng, là loại kiểu dáng cổ xưa nhất, phải dẫn nước vào trước mới có thể rút nước ra. Nước giếng này mùa đông ấm áp, mùa hè thì lạnh lẽo, uống rất ngọt lành.
Cắt dây leo dại, rửa sạch rễ dại, sau đó cắt thành từng miếng bỏ vào nồi nước mấu. Mùi không được thơm lắm, một mùi hơi đắng. Lúc chờ nấu nước rễ dại, tôi đi xem quái vật nhỏ bị ném ở một bên, mông trần trụi của nó ghé vào giỏ tre, đã cắn hơn một nửa bắp cải trắng nõn của tôi.
Nó xoay đầu nhìn tôi, vẻ mặt vô tội.
Tôi không quan tâm nó, để nó tiếp tục cắn, xoay người lấy ra một cái ấm sành dùng cho mùa đông ở trong tủ và một bếp lò nhỏ chứa than. Củi trong lò sau khi đốt lâu rồi thì sẽ biến thành than màu đen, nhưng loại than này không cháy không lâu lắm, đốt trong một lúc sẽ biến thành tro trắng rải rác.
Tôi đã để dành được nửa túi than tro trắng như vậy, lấy một ít đặt ở bếp lò nhỏ, rửa sạch ấm sành đổ nước sạch vào, cho bốn nắm gạo nấu chung.
Gạo của tôi không nhiều lắm, còn đều là gạo cũ, tôi không biết cách trồng lúa nước, ăn một chút thì thiếu một chút, cho nên vẫn luôn không nỡ ăn, ngày thường ăn nhiều nhất vẫn là bột mì làm bánh mì linh tinh, dễ dàng chắc bụng.
Buổi sáng tôi còn chưa ăn, lúc này cũng đói bụng, quái vật nhỏ kia đang nhai răng rắc răng rắc ở trong rổ, giống như có vẻ rất ngon. Tôi kéo nó cùng với giỏ tới bên cạnh bếp lò nhỏ, xé một miếng lá cải trắng từ trong tay nó ăn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro