Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 18

2024-09-11 20:06:48

Hầu hết những người từ mạt thế sống tới bây giờ đều có bệnh bao tử, bởi vì lúc trước thường xuyên chịu đói, một hai ngày tìm không thấy đồ ăn đều rất bình thường. So sánh với người chết đói thì chỉ có một chút đau dạ dày là quá may mắn.

Tang thi xuất hiện trong mấy năm kia, không biết vì sao thực vật cũng đã bị ảnh hưởng, rất nhiều thực vật đều không thể hiểu được mà chết, con người bị đám tang thi đó đuổi theo, còn gặp gỡ năm mất mùa này, thật sự gần như không có một chút đường sống.

Mấy năm nay đã tốt hơn, rất nhiều thực vật đã mọc trở lại, còn tươi tốt hơn so với trước kia, cuối cùng cũng không lo chuyện ăn uống như vậy, thỉnh thoảng cũng có thể có thứ khác để thay đổi khẩu vị.

Vào một buổi sáng bình tĩnh như vậy, ngồi ở chỗ này phơi nắng uống một chén cháo vừa mới nấu xong, cuộc sống an nhàn như vậy làm cho tôi cảm thấy dường như đang trong một giấc mơ.

Tôi sống một mình ở chỗ này. Có đôi khi sẽ nhịn không được nghĩ, có phải cuộc sống như vậy chỉ là tôi đang nằm mơ hay không, thật ra tôi còn đang ở trong địa ngục, chỉ là tôi điên rồi, hoặc là sắp chết, mới cấu tạo ra một nơi tốt đẹp như vậy trong ý thức.

Đôi khi tôi sẽ hoài nghi bản thân cũng là giả, nơi này không có ai khác, không có ai nói cho tôi biết, tất cả những thứ này rốt cuộc có phải thật sự hay không.

Quái vật nhỏ bên cạnh bỗng nhiên ngã xuống ghế.

Tôi vớt nó lên đặt ở trên đùi, nhìn vào đôi mắt nó nói: “Mày cũng là giả, đúng không? Bằng không sao tao lại tự dưng sinh ra một con quái vật nhỏ như mày?”

Tôi không mong nó trả lời tôi, chỉ là đang lầm bầm lầu bầu, tôi đã quen nói chuyện một mình mà không ai trả lời. Hỏi xong tôi lặp tức bưng một chén cháo rau để lạnh bên cạnh, giống như vừa rồi đút nước rễ dại tới bên miệng nó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quái vật nhỏ ngửi ngửi, sau đó hai móng vuốt ôm tay của tôi, vùi đầu uống cháo, uống rầm rầm, giống một con heo nhỏ.

Quái vật nhỏ rất thích uống cháo rau, tôi cũng uống một chén, dư lại đều bị nó uống sạch. Tôi ăn chưa no, đi xuống hầm lấy hai củ khoai lang đỏ chôn trong đống lửa, chờ lát nữa nướng chín rồi ăn.

Lúc này qua một hồi lâu quái vật nhỏ vẫn là sinh long hoạt hổ, không có nôn ra, tôi đi tới đi lui làm việc ở trong phòng bếp, nó thì bò theo phía sau tôi, cho dù tôi đặt nó ở nơi nào thì vừa xoay đầu sẽ thấy nó lại hự hự vừa lăn vừa bò về phía tôi, quả thực giống cái đuôi rất phiền.

Cứ như vậy tới tới lui lui hai lần, vốn là một quái vật nhỏ trắng nõn bây giờ toàn thân đều là bụi. Trong sân có một bãi cỏ, còn có hai cái cây, tôi dựng một cây gậy trúc phơi quần áo trên đó. Thừa dịp thời tiết tốt, tôi muốn giặt chăn một chút. Lúc tôi giặt chăn, quái vật nhỏ từ phòng bếp cửa bò tới trên cỏ.

Tôi quay đầu nhìn thấy nó hăng như tiêm máu gà, không biết rốt cuộc nó đang vui mừng cái gì. Một lát sau không nghe được động tĩnh gì, lại nhìn thấy nó ngồi ở trên cỏ đi tiểu, nhìn chằm chằm vệt nước bỗng nhiên xuất hiện, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ của nó có chút mờ mịt.

Tôi tiếp tục giặt chăn, giặt chăn xong thì tôi dùng phần nước dư lại tắm cho quái vật nhỏ một chút.

Trẻ nhỏ rất rắc rối, quái vật nhỏ cũng rắc rối như nhau.

Tôi dùng bồ kết để giặt chăn, bên trái căn nhà ngói này có một hộ gia đình dựa gần núi,trong sân có trồng một cây bồ kết rất lớn, trước cửa gia đình này còn có một dòng suối nhỏ, chảy tới trước cửa bên này, trở thành một mương nước nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Năm Thứ Mười

Số ký tự: 0