Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 30

2024-09-11 20:06:48

Nó nằm ở địa phương ấm áp nhất trên người tôi, đồng thời, sự ấm áp do bản thân nó tự phát ra cũng làm cho tôi cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Giờ phút này quái vật nhỏ giống như một cái lò sưởi nhỏ như vậy.

Mưa phùn không được bao lâu thì ngừng, trời còn chưa sáng, tôi dứt khoát không tìm chỗ ngủ nữa, trực tiếp mang theo quái vật nhỏ bắt đầu tiếp tục đi về phía trước.

Kỳ thật trong đêm cũng sẽ có rất nhiều động vật cỡ nhỏ chạy ra ngoài, những động tĩnh đó càng dễ nghe thấy hơn ban ngày. Mặc dù ban đêm ở trên núi không an toàn như ban ngày, nhưng ở thời điểm hiện tại làm gì có chỗ nào tuyệt đối an toàn.

Có vẻ là rạng sáng khoảng tầm năm sáu giờ, tôi nghe được tiếng kêu truyền đến từ trong bụi cây gai phía trước. Lập tức dừng bước, cẩn thận nghe vài tiếng. Trong bụi cây đen thùi lùi có mấy cái bóng đen đang đi lại, thỉnh thoảng còn có tiếng vỗ cánh, hai cái bóng đen bay nhào xuống từ nhánh cây thấp bé, giẫm lên trên lá rụng phát ra tiếng vang xào xạc.

Nghe tiếng kêu hẳn là gà tre, tôi từng bắt gà tre, xem như là một loài khá dễ bắt. Tôi lại kiên nhẫn quan sát một lúc, phát hiện chung quanh bụi cây phía trước ít nhất có sáu con gà tre. Cho dù không thể bắt hết thì bắt được một nửa cũng không tồi.

Quái vật nhỏ còn đang ngủ trước ngực tôi, tôi lay tỉnh nó, rồi che miệng nó lại không cho nó phát ra tiếng kêu, tiếp đó nhanh chóng đặt nó và cả những đồ vật khác sang một bên, từ bên trong đống công cụ lục ra một cái lưới đánh cá và một cái túi lưới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cái túi lưới này có hình cái phễu, miệng túi ở phía trên được may vào dây thép hình tròn, chỉ cần nối với cây gậy dài một chút, có thể dùng để vớt tôm cá nhỏ.

Tôi vẫn luôn rất thích dùng thứ này, bởi vì dùng nó để bắt chim cũng cực kỳ tiện lợi. Có điều người bình thường chưa từng tập luyện rất khó bắt được, tôi thì đã quen nhìn thấy cái gì có thể ăn là đi bắt ngay, thân thủ luyện cũng không tệ, mấy năm nay cũng nghĩ ra một cách để bắt những đồ chơi nhỏ này.

Khi người bị dồn đến bước đường cùng, cái gì cũng có thể học được, nếu như lúc tôi mười sáu tuổi có người nói với tôi rằng tôi có thể dùng cái túi lưới thô sơ thế này, đi bắt những thứ như gà rừng gà tre và chim, tôi nhất định sẽ không tin.

Thuận tay cắm cái túi lưới hình phễu ngang hông, một tay tháo lưới đánh cá, rồi nhẹ nhàng giẫm lên rễ cây nhô ra ở xung quanh bụi cây. Tính cảnh giác của những con gà tre này rất mạnh, nếu nghe được tiếng vang sẽ chạy ngay, cho nên tôi chỉ có thể cố hết sức ít phát ra tiếng động, ngay cả tiếng phát ra khi giẫm lên lá rụng cũng nhẹ đến gần như không nghe thấy.

Vừa rồi tôi đã quan sát địa hình, cái địa hình này có lợi cho tôi, một mảnh bên này vừa vặn phủ lưới lên là có thể chặn được một lối, cố định lưới ở hai hướng khác nhau, tôi đứng lên bung lưới ra, bất thình lình rút túi lưới chụp lên con gà tre gần tôi nhất. Đương nhiên chưa bắt được, bọn chúng bị tôi làm hoảng sợ, bắt đầu chạy tán loạn.

Tôi không để ý hai con gà tre cách chỗ tôi khá xa chạy đi, mà chỉ chuyên chú đuổi những con gà tre đang tụ lại một chỗ ở khoảng cách tương đối gần về phía tôi trải lưới lúc nãy. Những con này trí thông minh đều không cao, rất nhanh đã bị tôi đuổi vào lưới trong hoảng loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Năm Thứ Mười

Số ký tự: 0