Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 32

2024-09-11 20:06:48

Tôi quyết định canh ở chỗ này. Chọn một vị trí cái cuối chiều gió, tôi và quái vật nhỏ cùng nhau trốn ở phía sau bụi cây cạnh hồ nước, bên cạnh là một cây đại thụ. Nhìn cành cây này, tôi cảm thấy không ít chim sẽ đậu trên cái cây này. Tôi chú ý đến động tĩnh xung quanh, quái vật nhỏ cũng không hiếu động như ở nhà, tôi nhổ một nắm cỏ cho nó, nó ngoan ngoãn ngồi gặm cỏ ở bên cạnh tôi.

Nếu đã ăn no, tôi cho nó hai cái lá đỏ nó cũng có thể tự chơi, cực kỳ dễ chăm sóc.

Có lẽ vận may của tôi đã dùng hết rồi, ở chỗ này canh một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng một con chim nào. Khi tôi nhìn sắc trời tính toán xem lúc nào thì rời đi, bỗng nhiên trong bụi cỏ vang lên một tiếng, tôi lập tức đè quái vật nhỏ lại, để nó đừng nhúc nhích, tay đã mò tới ná cao su sớm đã chuẩn bị xong.

Các vùng khác nhau có con mồi khác nhau, phải lựa chọn cách bắt khác nhau.

Một con chim ngói đậu trên cành cây thấp bé bên cạnh hồ nước, nó ở trên cành cây giật giật móng vuốt, đầu nghiêng nghiêng, phát ra tiếng kêu cục cục cục.

Tôi nhắm ngay ná cao su vào nó, nhưng là còn chưa bắn ra, con chim ngói kia đã vù một cái bay lên, bay đến trên cành cây xa xa, sau đó không thấy nữa.

Bỏ ná cao su xuống, tôi cúi đầu xuống phát hiện vừa rồi quái vật nhỏ bị tôi đè một cái đè hẳn xuống đất, bây giờ còn ngã trên mặt đất. Tôi vỗ mông nó một cái bảo nó đứng dậy, quái vật nhỏ bò dậy nắm tay của tôi, đặt tay của tôi lên trên đầu mình, rồi kêu cục cục cục, kêu giống như con chim ngói kia.

Tôi phản ứng một lúc mới hiểu được ý của nó, nó muốn tôi đè đầu nó xuống đất giống như lúc nãy. Tôi không muốn chơi trò chơi ngốc nghếch như vậy với nó.

...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cạc cạc cạc ~" Quái vật nhỏ từ dưới đất bò dậy lần nữa, trên mặt còn dính một mảnh lá cây, nó lại dùng móng vuốt nhỏ của mình nâng tay tôi lên đặt lên đầu, trong đôi mắt to màu vàng xanh tràn đầy mong đợi lại thêm một lần.

Đã chơi mười mấy lần rồi, nhiêu đấy cũng đủ rồi chứ, bị tôi đè trong đống lá rụng thú vị đến thế sao? Mặt của quái vật nhỏ không đau? Tôi không muốn dung túng nó nữa, cầm ná cao su lên lần nữa, mắt tìm kiếm khắp các bụi cây xung quanh hồ nước.

Quái vật nhỏ thấy tôi không chơi nữa, tự mình nằm ngã xuống đất cái đùng, sau đó kêu cục cục cục.

Nói ra thì tiếng kêu của nó rất đa dạng phong phú, bất kể là be be be hay là ngao ngao ngao hay là cạc cạc cạc, dù sao nó phát ra tiếng như thế nào tôi cũng không thấy lạ, chỉ có điều nó không biết nói.

Cũng có thể là vì tôi không thường nói, nó không nghe được người nói chuyện, nên không học được? Cho dù là như vậy, tôi cũng không muốn dạy nó nói chuyện, như bây giờ là đủ rồi. Nếu như có thể giao lưu, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ không cách nào coi nó là con quái vật nhỏ, cũng không thể nào dùng từ 'nó' để đề cập đến quái vật nhỏ nữa.

Đó là một chuyện làm tôi cảm thấy sợ hãi.

Bất chợt, bên tai lại vang lên tiếng kêu cục cục cục, tiếng kêu này khác với tiếng kêu cục cục cục kỳ quái của quái vật nhỏ, là chim ngói thật. Chim ngói lông màu xám trắng sà xuống chỗ rất gần tôi. Tôi quái dị nghĩ, chắc không phải là tiếng kêu của quái vật nhỏ thu hút con chim ngói ngốc này đến đâu nhỉ?

Cục đá bị ná cao su bắn ra, vừa vặn bắn lên thân con chim ngói kia, nhưng chim ngói không dễ bị bắn chết như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Năm Thứ Mười

Số ký tự: 0