Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 35

2024-09-11 20:06:48

Chờ đào măng xong, tôi dùng đòn gánh gánh hai cái làn chứa đầy măng xuống núi, trong lòng quái vật nhỏ cũng ôm một cây măng đi theo sau tôi. Hiện tại nó đã biết đi, mặc dù đi lắc la lắc lư như con chim cánh cụt, nhưng ngoài dự liệu lại vô cùng ổn định. Chu kỳ trưởng thành của trẻ con nhân loại ở chỗ này của nó bị rút ngắn rất nhiều, bây giờ nó đứng dậy thì đầu có thể tới đoạn giữa đầu gối và đùi của tôi, còn nặng hơn rất nhiều, tôi đã không thể bế nó như bình thường được nữa, bởi vì quá mỏi tay.

Ngoại trừ tay và chân là móng vuốt, còn có một cái đuôi, màu mắt không giống, tai rất nhỏ, thì nhìn qua nó giống như một đứa trẻ bình thường, làn da trên người bóng loáng, trên đầu là tóc càng ngày càng dài. Chỉ có điều làn da bóng loáng trên người nó bền bỉ hơn trẻ sơ sinh nhiều, chí ít trước nay tôi chưa từng thấy nó ngã ngã bò bò trên mặt đất bị xây xát bầm dập gì.

Mỗi ngày nó còn phải ăn khoảng mười cân đồ ăn, gần như không ngừng ăn uống, lúc tôi ăn cơm nó đang gặm gặm gặm, lúc tôi nghỉ ngơi nó vẫn đang gặm gặm gặm, chẳng trách lại lớn nhanh như vậy.

Quái vật nhỏ đột nhiên ngã về phía trước phốc một cái, cây măng ôm trong lòng lộc cộc lộc cộc lăn đến bên chân tôi. Tôi dừng bước chân quay đầu nhìn nó, tự nó bò dậy, lắc lư đi tới ôm cây măng kia vào lòng một lần nữa, nghiêng đầu cọ cọ vào chân của tôi.

Tôi đi tiếp về phía trước, nó ôm cây măng lớn hì hục hì hục cố hết sức theo sát bước chân của tôi.

Cây măng nó ôm trong lòng là thuộc về nó, vừa rồi lúc tôi đào măng nó cũng ôm một cây măng gắng sức nhổ, chờ tôi đào xong hai mươi mấy cây măng, thấy nó đã đào một cây măng ra được một nửa, làm cho hai cái móng vuốt toàn là đất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi đẩy nó sang một bên, hạ mấy cuốc xuống đào măng ra cho nó, nó vui rạo rực ôm lấy không buông.

Về đến nhà, tôi kéo ghế đẩu nhỏ hình tròn ra, tìm cái chậu lớn đặt bên cạnh giếng nước, chất tất cả măng ở một bên, chuẩn bị bóc vỏ măng. Từng lớp từng lớp vỏ măng xơ ráp màu xám được bóc ra, lộ ra từng khúc từng khúc thịt măng màu trắng bên trong, chờ đến khi hoàn toàn bóc hết, trừ bỏ vỏ măng thật dày thì thể tích măng nhỏ đi một nửa, để ở kia giống như cái tháp nhỏ.

Quái vật nhỏ ngồi trên một cái ghế đầu nhỏ hình tròn khác, học theo tư thế của tôi bóc măng. Trước khi nó bóc măng, tôi rửa móng vuốt cho nó trước, không thì một lát sau móng vuốt tràn đầy đất sẽ làm bẩn thịt măng ở trong. Nó học dáng vẻ của tôi bóc từng lớp từng lớp vỏ măng ra, mặc dù thành quả cuối cùng có chút khó coi, nhưng cũng coi như bóc ra được rồi.

Nó bóc măng xong, vui vẻ giơ cho tôi xem, tôi nhìn hai cái, ừ một tiếng, nó giống như nhận được sự khẳng định gì đấy, thu măng về, ôm ở trước ngực bắt đầu gặm.

Đối với hành động này của nó tôi không ngăn cản, khoảng thời gian này đều như vậy, nếu dẫn nó đi ra ngoài, chỉ cần nó nhìn thấy thứ gì muốn ăn ở ven đường đều sẽ tự mình chạy tới hái, sau đó ngồi ở bên cạnh tôi bắt đầu ăn, thời gian ăn uống của nó cũng không ổn định một ngày ba bữa.

Nhìn nó đã bắt đầu ăn, tôi tăng nhanh tốc độ bóc măng, trước đó còn bóc từng lớp từng lớp, bây giờ trực tiếp dựng thẳng cây măng cắt hai nửa, xé hai lần là có thể hoàn toàn bóc vỏ măng đi, nhanh hơn lúc nãy rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Năm Thứ Mười

Số ký tự: 0