Chương 48
2024-09-11 20:06:48
Lá rụng dưới gốc cây mềm mại ẩm ướt, ngoại trừ loại nấm cũng chỉ mọc một ít cây hòe nho nhỏ, cao không đến một thước, rất nhanh sẽ bởi vì không phơi nắng mà chết đi, cho nên dưới tàng cây hòe có vẻ trống rỗng. Nhìn qua trông bình tĩnh, nhưng tôi biết có một cái gì đó nhỏ nhỏ ẩn trong cây.
Tôi không đi xuống dưới tàng cây, cũng không cho phép quái vật nhỏ đi vào bên trong mà chỉ loanh quanh bên rìa, cắt những hoa hòe mọc trên tán cây bên ngoài. Khi tôi cắt hoa, con quái vật nhỏ kéo giỏ tre lớn để nhặt nó lên. Nhìn thấy từng chùm hoa hòe rơi xuống dính lá rụng, nó còn dùng móng vuốt nắm lấy vẩy vẩy vài cái, sau đó bỏ vào giỏ.
Cây hòe này mập mạp thơm mềm, tôi móc một lượt được chục chùm, chất đầy giỏ trúc. Trên đường trở về, quái vật nhỏ liền cầm một chuỗi hoa hòe, từng đóa hoa hòe trên đó bỏ vào miệng ăn, giống như ăn nho vậy. Tôi cũng ăn hai miếng, sau đó không tiếp tục nữa. Tôi không thích hương vị của thực phẩm sống này, sau khi nấu chín sẽ tốt hơn một chút.
Buổi trưa ăn thêm một món hoa hòe hấp.
Hoa hòe rửa sạch phơi khô trộn đều bột mì, cho vào nồi hấp hấp, hương vị mềm, có chút ngọt. Tôi không thích củ cải đường bên trong có vị mặn, vì vậy không có nước sốt, cuối cùng thêm một ít bột đường.
Cách ăn hoa hòe hẳn là còn có không ít, nhưng tôi sẽ không làm. Hơn nữa nguyên liệu cũng không nhiều như vậy. Tôi mỗi ngày đem một giỏ trở về, có đôi khi muốn ăn liền dùng phương pháp đơn giản nhất là hấp hoa hòe. Nếu không muốn ăn, một giỏ kia liền để cho quái vật nhỏ ăn sống. Cũng may quái vật nhỏ cũng giống như tôi không kén ăn nhiều. Tôi ăn như nào thì nó ăn thế vậy. Chỉ cần có ăn là nó có thể vui vẻ mỗi ngày.
Một cây hoa hòe từ lúc ban đầu không mở ra, biến thành từng chuỗi hoa nở, các loại dấu vết xuất hiện xung quanh cũng tăng lên. Đó là chuột sóc, mèo hoang biến dị, và một số dấu vết của chim hoang dã. Mùa này chúng thích hợp tụ tập trên cây này. Cả mùa hè, cây hòe biến dị này sẽ có không ít động vật dừng lại.
Tôi đoán chừng qua hai ngày nữa, động vật ẩn nấp trên cây bên này càng ngày càng nhiều, chuẩn bị hôm nay cắt thêm một chút trở về, sau đó đều tạm thời không đi về bên này nữa.
Tôi thường đi bên kia đã không còn bao nhiêu hoa hòe, chỉ có thể đổi sang một bên khác. Lúc tôi đi cắt hoa hòe bên cạnh, quái vật nhỏ còn ngồi xổm ở phía trước nhặt hoa hòe trên mặt đất. Tôi cắt mấy chuỗi, thấy quái vật nhỏ còn chưa tới, quay đầu chuẩn bị gọi nó, lại nhìn thấy một đạo bóng đen mãnh liệt từ trên cành cây phụ cận nhào xuống, hướng quái vật nhỏ trùm đầu tới.
Tôi phản ứng cực nhanh, cây gậy trúc trong tay nhanh chóng vung tới. Thứ kia ở giữa không trung nghe được tiếng gậy trúc của tôi vung qua, theo bản năng thay đổi phương hướng, rơi về một chỗ khác. Tôi hét lên: “Khương Dương!” Sau đó chạy về phía nó.
Bóng đen kia là một con hồ ly màu xám vàng xen lẫn da màu xám đen, thân thể rất dài, gần như lớn như sói, móc ngược trên móng vuốt cực kì rõ ràng, răng nanh cũng nhô ra.
Đây là một con hồ ly biến dị. Lúc trước tôi chưa từng thấy qua con hồ ly biến dị này, hẳn là đi tới từ trên núi bên kia. Thứ này hiển nhiên khó đối phó hơn so với chuột biến dị nhiều lắm. Tôi nắm lấy cây gậy tre bằng cả hai tay và giữ quái vật nhỏ phía sau tôi.
Tôi không đi xuống dưới tàng cây, cũng không cho phép quái vật nhỏ đi vào bên trong mà chỉ loanh quanh bên rìa, cắt những hoa hòe mọc trên tán cây bên ngoài. Khi tôi cắt hoa, con quái vật nhỏ kéo giỏ tre lớn để nhặt nó lên. Nhìn thấy từng chùm hoa hòe rơi xuống dính lá rụng, nó còn dùng móng vuốt nắm lấy vẩy vẩy vài cái, sau đó bỏ vào giỏ.
Cây hòe này mập mạp thơm mềm, tôi móc một lượt được chục chùm, chất đầy giỏ trúc. Trên đường trở về, quái vật nhỏ liền cầm một chuỗi hoa hòe, từng đóa hoa hòe trên đó bỏ vào miệng ăn, giống như ăn nho vậy. Tôi cũng ăn hai miếng, sau đó không tiếp tục nữa. Tôi không thích hương vị của thực phẩm sống này, sau khi nấu chín sẽ tốt hơn một chút.
Buổi trưa ăn thêm một món hoa hòe hấp.
Hoa hòe rửa sạch phơi khô trộn đều bột mì, cho vào nồi hấp hấp, hương vị mềm, có chút ngọt. Tôi không thích củ cải đường bên trong có vị mặn, vì vậy không có nước sốt, cuối cùng thêm một ít bột đường.
Cách ăn hoa hòe hẳn là còn có không ít, nhưng tôi sẽ không làm. Hơn nữa nguyên liệu cũng không nhiều như vậy. Tôi mỗi ngày đem một giỏ trở về, có đôi khi muốn ăn liền dùng phương pháp đơn giản nhất là hấp hoa hòe. Nếu không muốn ăn, một giỏ kia liền để cho quái vật nhỏ ăn sống. Cũng may quái vật nhỏ cũng giống như tôi không kén ăn nhiều. Tôi ăn như nào thì nó ăn thế vậy. Chỉ cần có ăn là nó có thể vui vẻ mỗi ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cây hoa hòe từ lúc ban đầu không mở ra, biến thành từng chuỗi hoa nở, các loại dấu vết xuất hiện xung quanh cũng tăng lên. Đó là chuột sóc, mèo hoang biến dị, và một số dấu vết của chim hoang dã. Mùa này chúng thích hợp tụ tập trên cây này. Cả mùa hè, cây hòe biến dị này sẽ có không ít động vật dừng lại.
Tôi đoán chừng qua hai ngày nữa, động vật ẩn nấp trên cây bên này càng ngày càng nhiều, chuẩn bị hôm nay cắt thêm một chút trở về, sau đó đều tạm thời không đi về bên này nữa.
Tôi thường đi bên kia đã không còn bao nhiêu hoa hòe, chỉ có thể đổi sang một bên khác. Lúc tôi đi cắt hoa hòe bên cạnh, quái vật nhỏ còn ngồi xổm ở phía trước nhặt hoa hòe trên mặt đất. Tôi cắt mấy chuỗi, thấy quái vật nhỏ còn chưa tới, quay đầu chuẩn bị gọi nó, lại nhìn thấy một đạo bóng đen mãnh liệt từ trên cành cây phụ cận nhào xuống, hướng quái vật nhỏ trùm đầu tới.
Tôi phản ứng cực nhanh, cây gậy trúc trong tay nhanh chóng vung tới. Thứ kia ở giữa không trung nghe được tiếng gậy trúc của tôi vung qua, theo bản năng thay đổi phương hướng, rơi về một chỗ khác. Tôi hét lên: “Khương Dương!” Sau đó chạy về phía nó.
Bóng đen kia là một con hồ ly màu xám vàng xen lẫn da màu xám đen, thân thể rất dài, gần như lớn như sói, móc ngược trên móng vuốt cực kì rõ ràng, răng nanh cũng nhô ra.
Đây là một con hồ ly biến dị. Lúc trước tôi chưa từng thấy qua con hồ ly biến dị này, hẳn là đi tới từ trên núi bên kia. Thứ này hiển nhiên khó đối phó hơn so với chuột biến dị nhiều lắm. Tôi nắm lấy cây gậy tre bằng cả hai tay và giữ quái vật nhỏ phía sau tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro