Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 49

2024-09-11 20:06:48

Quái vật nhỏ dường như lúc này mới phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, ném giỏ xuống trốn sau lưng tôi. Nó đã không gặp nguy hiểm kể từ khi sinh ra. Đây là lần đầu tiên nó gặp phải một con vật tấn công chủ động.

Con hồ ly biến dị kia rõ ràng là hướng về phía quái vật nhỏ. Kẻ săn thú trong tự nhiên phần lớn đều sẽ nhìn chuẩn động vật mình dễ dàng bắt được. Giống cái mang theo con nhỏ dễ dàng trở thành mục tiêu nhất. Con người và các động vật khác cũng không có gì khác nhau, thậm chí càng thêm yếu ớt. Sau tận thế, rất nhiều động vật biến dị đều xem người làm thức ăn. Người chết trong miệng động vật biến dị cũng không ít, tôi đã sớm quen.

Hồ ly biến dị đi vòng quanh tôi, chân trước thăm dò đi về phía trước, hiển nhiên không muốn buông tha quái vật nhỏ phía sau tôi. Điều này rất khủng khiếp, bởi vì nó có nghĩa là tôi phải làm nó bị thương trước khi nó rút lui.

Gần đây tôi bởi vì hoàn cảnh an nhàn trở nên quá thả lỏng, ra ngoài cũng không mang theo củi đao. Hiện tại tôi chỉ có cây gậy trúc trong tay này, trên cây gậy trúc buộc tiểu liêm đao là dùng để cắt lúa, cũng không sắc bén một chút nào, còn cực kì mỏng. Nếu như là để cắt hoa hòe thì không khó lắm nhưng muốn đả thương loại hồ ly nổi tiếng giảo hoạt này lại tương đối khó khăn. Hơn nữa cây gậy trúc này rất dài, tôi cầm trong tay thật ra cực kì bất tiện

Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào con hồ ly lông tạp kia. Đột nhiên nó động đậy, trực tiếp chạy tới dưới cột trúc. Tôi trở tay đánh gậy trúc xuống, nó lại sớm có dự liệu nhẹ nhàng nhảy lên cây gậy trúc, nhanh chóng tiếp cận mặt tôi.

Một khi bị tiếp cận, cây gậy trúc trong tay cũng vô dụng, tôi ném cây gậy trúc xuống, toàn bộ thân thể tiếp tục tránh thoát móng vuốt của hồ ly, giơ tay sờ đến cái giỏ vừa rồi quái vật nhỏ ném ở bên chân, phất tay liền hướng trên người đánh vào người con hồ ly lông tạp.

Tôi cảm giác mình đánh trúng chân trước của hồ ly kia, nhưng mà giỏ trúc cũng bị chân hồ ly sắc bén kia phá nát. Tôi vốn cũng không nghĩ dùng giỏ trúc có thể đánh được nó, chẳng qua là tranh thủ thời gian mà thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một phen kéo quái vật nhỏ ngồi xổm ở phía sau, tôi đẩy nó về phía ven đường, trong tay nhanh chóng kéo cây gậy trúc ngang qua, cầm lưỡi liềm nhỏ trên tay.

Hồ ly kia liếm liếm móng vuốt của mình, ánh mắt màu đỏ linh hoạt chuyển động. Đột nhiên, nó di chuyển một lần nữa, mục tiêu này không phải là quái vật nhỏ nữa, mà là tôi.

Sau một hồi giằng co, hồ ly lông tạp bị tôi cắt trúng móng vuốt trước, nhanh chóng nhảy lên cây biến mất không thấy đâu. Mà trên vai tôi ngay cả cánh tay đều bị móng vuốt sắc bén của hồ ly kia cào cho bị thương, xuất hiện vài vết tích thật sâu, máu tươi lập tức toát ra, nhuộm đỏ quần áo trên vai tôi.

Quái vật nhỏ vừa rồi bị tôi đẩy một cái lăn vào bụi cỏ ven đường, lúc này trên đầu dính đầy tro cỏ lảo đảo chạy về phía tôi. Tôi quát: “Đừng nhúc nhích!” Sau đó cảnh giác liếc mắt nhìn nơi hồ ly biến mất, nắm chặt lưỡi liềm nhiễm máu đi về phía quái vật nhỏ.

Trên mặt tôi còn mang theo máu của hồ ly vừa rồi, nhìn qua đại khái có chút dữ tợn. Quái vật nhỏ cứng ngắc rụt móng vuốt đứng ở đó kinh ngạc nhìn tôi. Tôi đẩy nó, mang theo nó đi đường vòng về nhà.

Dọc theo đường đi tôi đều rất cảnh giác. Quái vật nhỏ nắm chặt tôi, một chút thanh âm cũng không dám phát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Năm Thứ Mười

Số ký tự: 0