Mạt Thế Nhà Xe Trữ Hàng Cầu Sinh
Phong Tỏa Và Ác...
2024-10-04 16:18:08
Lộ Hữu Vi ngoại trừ thỉnh thoảng mùa xuân buồn bã mùa thu suy tư ra, thì trí thông minh và EQ đều ở mức cao. Dù sao ông cũng là người đã trải qua sóng gió trên thương trường, bất kể gặp bất cứ chuyện gì, phản ứng đầu tiên của ông đều là bình tĩnh lại và phân tích toàn bộ sự việc.
“Những gì Tiểu Nhiễm nói thực ra không phải là suy đoán, mà là tổng kết thông tin lấy được từ video. Tuy nhiên, Zombie đến từ đâu trên thế giới này? Ba đương nhiên đồng ý với quan điểm của Đình Phong, cả chuyện này trông giống như hành vi cực đoan của một số người. Cũng có khả năng, nhiều người biết về phim Zombie, đối phương có thể dùng hiện tượng giả này để tạo ra sự hoảng sợ và hỗn loạn, đạt được mục đích của mình.”
Lộ Đình Phong gật đầu, trong lòng anh ấy cũng đoán như vậy: “Nếu là sự kiện ở mức độ này, rất có khả năng sẽ không được báo cáo.”
“Mặc kệ thế nào, sắp sang năm mới rồi, cả nhà ta gần đây đều nghỉ phép, con cũng không cần đi công tác, tạm thời cứ ở lại Tô Thành đừng đi xa, đợi một thời gian xem tình hình rồi tính sau.”
Trong ba người, duy chỉ có Kỷ Ninh Tâm là không mở miệng nói chuyện. Cô luôn cảm thấy không phải như vậy, nhưng cô không thể đưa ra bằng chứng nào thuyết phục cho suy nghĩ của mình. Cô không thể nói rằng mình đã mơ một giấc mơ vô nghĩa được.
Lộ Hữu Vi rất tán thành cách xử lý việc của Lộ Đình Phong lần này, cho rằng đàn ông phải chăm sóc tốt cho gia đình trước, đừng luôn mang theo lòng hiếu kỳ, luôn muốn thể hiện bản thân. Nói rồi, ông lại quay lại hỏi Kỷ Ninh Tâm có đói không, có muốn ăn cái gì hay không.
Trước đó Kỷ Ninh Tâm đã nôn mửa, bây giờ lại không có khẩu vị gì, hơn nữa trong lòng có việc, cho nên nói mình dậy quá sớm, hiện tại rất buồn ngủ.
Lộ Hữu Vi gật đầu: “Con đi ngủ trước đi, buổi trưa ba xuống bếp, làm món con thích ăn.”
**
Kỷ Ninh Tâm tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn.
Cô lau sạch hơi nước trên gương, nhìn rõ bản thân trong gương. Đôi môi đỏ hồng, hàng mi dài cong vút, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt, những đường nét tinh tế trên da, tất cả các chi tiết đều hiện ra rõ ràng.
Cô ngẩng đầu lên, tầm nhìn của cô bắt được một con ruồi nhỏ bé đang ẩn nấp trong khe hở của góc trần nhà một cách chính xác tuyệt đối. Trước đây, ngay cả khi cô đeo kính, tầm nhìn của cô cũng không thể đạt tới trình độ này.
Cứ như thể, chỉ trong một đêm, thị lực của cô không chỉ phục hồi như ban đầu, mà còn được nâng lên một cấp bậc!
Không, có lẽ cũng không chỉ là thị lực.
Kỷ Ninh Tâm nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, tiếng nói nói chuyện của ba và anh trai cô ở dưới lầu xuyên qua mấy cánh cửa truyền đến tai cô rõ ràng.
Thính giác của cô ấy... Cũng có biến hóa!
“Những gì Tiểu Nhiễm nói thực ra không phải là suy đoán, mà là tổng kết thông tin lấy được từ video. Tuy nhiên, Zombie đến từ đâu trên thế giới này? Ba đương nhiên đồng ý với quan điểm của Đình Phong, cả chuyện này trông giống như hành vi cực đoan của một số người. Cũng có khả năng, nhiều người biết về phim Zombie, đối phương có thể dùng hiện tượng giả này để tạo ra sự hoảng sợ và hỗn loạn, đạt được mục đích của mình.”
Lộ Đình Phong gật đầu, trong lòng anh ấy cũng đoán như vậy: “Nếu là sự kiện ở mức độ này, rất có khả năng sẽ không được báo cáo.”
“Mặc kệ thế nào, sắp sang năm mới rồi, cả nhà ta gần đây đều nghỉ phép, con cũng không cần đi công tác, tạm thời cứ ở lại Tô Thành đừng đi xa, đợi một thời gian xem tình hình rồi tính sau.”
Trong ba người, duy chỉ có Kỷ Ninh Tâm là không mở miệng nói chuyện. Cô luôn cảm thấy không phải như vậy, nhưng cô không thể đưa ra bằng chứng nào thuyết phục cho suy nghĩ của mình. Cô không thể nói rằng mình đã mơ một giấc mơ vô nghĩa được.
Lộ Hữu Vi rất tán thành cách xử lý việc của Lộ Đình Phong lần này, cho rằng đàn ông phải chăm sóc tốt cho gia đình trước, đừng luôn mang theo lòng hiếu kỳ, luôn muốn thể hiện bản thân. Nói rồi, ông lại quay lại hỏi Kỷ Ninh Tâm có đói không, có muốn ăn cái gì hay không.
Trước đó Kỷ Ninh Tâm đã nôn mửa, bây giờ lại không có khẩu vị gì, hơn nữa trong lòng có việc, cho nên nói mình dậy quá sớm, hiện tại rất buồn ngủ.
Lộ Hữu Vi gật đầu: “Con đi ngủ trước đi, buổi trưa ba xuống bếp, làm món con thích ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
**
Kỷ Ninh Tâm tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn.
Cô lau sạch hơi nước trên gương, nhìn rõ bản thân trong gương. Đôi môi đỏ hồng, hàng mi dài cong vút, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt, những đường nét tinh tế trên da, tất cả các chi tiết đều hiện ra rõ ràng.
Cô ngẩng đầu lên, tầm nhìn của cô bắt được một con ruồi nhỏ bé đang ẩn nấp trong khe hở của góc trần nhà một cách chính xác tuyệt đối. Trước đây, ngay cả khi cô đeo kính, tầm nhìn của cô cũng không thể đạt tới trình độ này.
Cứ như thể, chỉ trong một đêm, thị lực của cô không chỉ phục hồi như ban đầu, mà còn được nâng lên một cấp bậc!
Không, có lẽ cũng không chỉ là thị lực.
Kỷ Ninh Tâm nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, tiếng nói nói chuyện của ba và anh trai cô ở dưới lầu xuyên qua mấy cánh cửa truyền đến tai cô rõ ràng.
Thính giác của cô ấy... Cũng có biến hóa!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro