Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 10
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
2024-09-22 20:22:55
Thẩm Nịnh bị thái độ của hắn làm cho sửng sốt, sau đó lại nghe thấy Kỷ Nhiên nói: “Tòa nhà giảng dạy bên kia còn có rất nhiều việc vẫn chưa làm, không còn muốn điểm số nữa sao? Qua đó lau dọn đi, tôi thấy cậu cũng đừng nên ăn nữa, nhanh chóng đi làm việc cho tôi đi!”
Sau đó hắn cất chiếc ván trượt đang chỉ vào cậu nam sinh kia rồi nói: “Cậu, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, đừng gây thêm phiền phức cho dì ở căn tin nữa!”
Cậu nam sinh chớp chớp mắt, sắc mặt cũng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra như những người khác.
“Sao còn đứng đó, đi thôi.” Kỷ Nhiên nói xong dường như có chút không kiên nhẫn liền kéo Thẩm Nịnh ra ngoài cửa.
Mặc dù Liễu Tiểu Hải không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng trực giác mách bảo cậu rằng có lẽ Kỷ Nhiên đang giúp bọn họ, cho nên cậu vội vàng nói: “Tiểu Nịnh, ăn xong chúng tớ sẽ đi tìm cậu!”
Thẩm Nịnh lên tiếng, sau đó liền bị kéo loạng choạng đi ra khỏi căn tin.
Ở tầng dưới tòa nhà giảng dạy, Thẩm Nịnh nói với Kỷ Nhiên, người đang bước nhanh về phía trước: “Vừa rồi, cảm ơn cậu!”
Cô không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được vừa rồi Kỷ Nhiên cố ý giải vây cho cô, đồng thời cũng cảnh cáo mọi người không được bắt nạt cô.
Hắn hừ lạnh một tiếng sau đó nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là tìm cậu để làm việc thôi.”
“Cậu tìm tôi làm việc còn mang theo ván trượt đến sao? Lẽ nào cậu là đang cảm thấy trường học của chúng ta quá lớn, đi bộ quá mệt rồi?” Thẩm Nịnh không chút khách khí trực tiếp vạch trần đối phương.
Cơ thể của Kỷ Nhiên hơi cứng lại một chút, bước chân lại càng trở nên nhanh hơn, hắn tức giận nói: “Tôi đồng ý!”
Thật ra ban đầu hắn vốn dĩ hẹn bạn mình đi trượt ván ở quảng trường trượt patin, nhưng không biết vì lý do gì mà đối phương lại lỡ hẹn, hắn đợi rất lâu nhưng đối phương cũng không xuất hiện, hơn nữa máy truyền tin lại không có tín hiệu, vừa đúng lúc hắn vừa đi ngang qua căn tin, muốn đi thử vận may của mình, kết quả liền gặp được chuyện này.
Sắc mặt của Kỷ Nhiên tối sầm, hắn không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà hắn lại mở miệng dậy dỗ cậu tân sinh viên kia, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn cảm thấy có lẽ thủ đoạn của cậu nam sinh kia thật sự là đã quá ngây thơ, hắn không thể chịu đựng được cho nên đã làm như vậy.
Thẩm Nịnh nhìn ra tâm tình của đối phương không tốt, đương nhiên là cô sẽ không hưởng lấy cái vận xui này, cô chỉ yên lặng đi theo Kỷ Nhiên đi trên con đường trong khuôn viên trường.
Hai người một trước một sau, chẳng mấy chốc hai người bọn họ đã đi đến căn tin thứ hai, cách căn tin chính tận nửa trường học.
Sau đó hắn cất chiếc ván trượt đang chỉ vào cậu nam sinh kia rồi nói: “Cậu, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, đừng gây thêm phiền phức cho dì ở căn tin nữa!”
Cậu nam sinh chớp chớp mắt, sắc mặt cũng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra như những người khác.
“Sao còn đứng đó, đi thôi.” Kỷ Nhiên nói xong dường như có chút không kiên nhẫn liền kéo Thẩm Nịnh ra ngoài cửa.
Mặc dù Liễu Tiểu Hải không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng trực giác mách bảo cậu rằng có lẽ Kỷ Nhiên đang giúp bọn họ, cho nên cậu vội vàng nói: “Tiểu Nịnh, ăn xong chúng tớ sẽ đi tìm cậu!”
Thẩm Nịnh lên tiếng, sau đó liền bị kéo loạng choạng đi ra khỏi căn tin.
Ở tầng dưới tòa nhà giảng dạy, Thẩm Nịnh nói với Kỷ Nhiên, người đang bước nhanh về phía trước: “Vừa rồi, cảm ơn cậu!”
Cô không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được vừa rồi Kỷ Nhiên cố ý giải vây cho cô, đồng thời cũng cảnh cáo mọi người không được bắt nạt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn hừ lạnh một tiếng sau đó nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là tìm cậu để làm việc thôi.”
“Cậu tìm tôi làm việc còn mang theo ván trượt đến sao? Lẽ nào cậu là đang cảm thấy trường học của chúng ta quá lớn, đi bộ quá mệt rồi?” Thẩm Nịnh không chút khách khí trực tiếp vạch trần đối phương.
Cơ thể của Kỷ Nhiên hơi cứng lại một chút, bước chân lại càng trở nên nhanh hơn, hắn tức giận nói: “Tôi đồng ý!”
Thật ra ban đầu hắn vốn dĩ hẹn bạn mình đi trượt ván ở quảng trường trượt patin, nhưng không biết vì lý do gì mà đối phương lại lỡ hẹn, hắn đợi rất lâu nhưng đối phương cũng không xuất hiện, hơn nữa máy truyền tin lại không có tín hiệu, vừa đúng lúc hắn vừa đi ngang qua căn tin, muốn đi thử vận may của mình, kết quả liền gặp được chuyện này.
Sắc mặt của Kỷ Nhiên tối sầm, hắn không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà hắn lại mở miệng dậy dỗ cậu tân sinh viên kia, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn cảm thấy có lẽ thủ đoạn của cậu nam sinh kia thật sự là đã quá ngây thơ, hắn không thể chịu đựng được cho nên đã làm như vậy.
Thẩm Nịnh nhìn ra tâm tình của đối phương không tốt, đương nhiên là cô sẽ không hưởng lấy cái vận xui này, cô chỉ yên lặng đi theo Kỷ Nhiên đi trên con đường trong khuôn viên trường.
Hai người một trước một sau, chẳng mấy chốc hai người bọn họ đã đi đến căn tin thứ hai, cách căn tin chính tận nửa trường học.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro