Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 25
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
2024-09-22 20:22:55
Con người đôi khi rất kỳ quái, khi bị cảm xúc điều khiển thì sẽ đưa ra một lý do nào đó để chối bỏ nó, nhưng sau khi bình tĩnh trở lại thì sẽ giống như nút công tắc được bật lên, kết nối trực tiếp và ngay lập tức trở lại bình thường.
Nhìn Kỷ Nhiên nằm trên giường, Thẩm Nịnh bắt đầu lục lọi đồ đạc trong kí túc xá, thực ra cô cũng chẳng biết mình muốn tìm cái gì, chỉ cảm thấy nếu như cứ nhào đến như vậy thì trong lòng cô cảm thấy có chút cấn cấn. Nhưng không ngờ đến cô lại tìm được một gói bột trắng, lúc đầu vì biết nó là gì nên vẻ mặt cô hiện lên rõ sự chán ghét, nhưng lát sau hai mắt cô lại sáng ngời lên.
Cô cầm gói bột phấn đi đến chỗ để ly nước thủy tinh, rắc gói bột phấn đó vào nước, rồi khuấy đều lên. Sau đó cô cầm khăn đi vào phòng tắm, cô nghĩ trước tiên nên lau mặt cho hắn sạch sẽ, dù sao thì con gái cũng có thói ở sạch, nên đối với vẻ mặt máu me kia, cô có chút nuốt không trôi.
Lúc cô cầm khăn ướt đi ra khỏi phòng tắm thì Kỷ Nhiên đã ngồi dậy, cô liền đưa cao cảnh giác, thì lại thấy hắn hình như đã khôi phục lại được một chút ý thức, mặc dù ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn ổn nhưng sắc mặt so với vừa nãy thì đã tốt lên không ít.
Thẩm Nịnh nhìn cốc nước đã thấy đáy, cô dò hỏi: “Kỷ Nhiên cậu cảm thấy sao rồi? Có đỡ hơn chút nào chưa?”
Đối phương chỉ ừ một tiếng, sau đó liền im lặng, Thẩm Nịnh đành phải tiếp tục hỏi: “Mặt cậu có hơi bẩn, để tôi lau cho cậu!”
Đối phương lại ừ một tiếng, đại khái là đồng ý.
Vì thế Thẩm Nịnh liền to gan đến gần hắn, một tay chạm vào cằm Kỷ Nhiên, tay kia thì cầm khăn giúp hắn lau mặt, người đàn ông không có hành động gì, có chút giống trẻ con ngồi ngoan ngoãn để cô thích làm gì thì làm, dường như cô muốn trả thù nên hơi dùng lực lau mặt hắn. Hai mắt hắn nhìn Thẩm Nịnh chằm chằm, không chớp mắt.
Lau đến gần mắt hắn thì động tác của Thẩm Nịnh chậm lại, nhờ vào ánh mặt trời cho nên cô mới phát hiện ra đôi mắt của Kỷ Nhiên lớn lên đẹp vô cùng, khóe mắt vừa nhọn vừa mỏng, đôi mắt hai mí rất hẹp, kéo dài đến tận đuôi mắt. Vốn dĩ đôi mắt của hắn đang nheo lại nên rũ xuống, nhưng phần đuôi mắt lại kiêu ngạo hếch lên, mơ hồ giống như một con tằm tinh tế trước mắt, cô cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh Kỷ Nhiên cười lên, chắc chắn sẽ vô cùng đẹp, đôi mắt long lanh giống như làn gió xuân trong trẻo, cảnh tượng xung quanh vô cùng tươi sáng.
Đang làm thì bị một bàn tay nóng bỏng gắt gao nắm chặt, Thẩm Nịnh có chút giật mình, cô chợt tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện cô đang nhìn Kỷ Nhiên đến ngây người.
“Đầu cậu có đạn à?” Giọng của Kỷ Nhiên có chút khàn khàn, không có trong trẻo như ngày thường, lại có chút gợi cảm nhưng câu nói thốt ra lại tụt hết cảm xúc.
“Hả?” Thẩm Nịnh bị hỏi đến ngây người.
Kỷ Nhiên tăng thêm lực nắm trên tay, rồi nói: “Cậu không biết là kéo tôi vào phòng rất nguy hiểm sao? Chỉ số thông minh của cậu thấp hay não bị úng nước vậy?”
Quả nhiên, cái tên này vừa mở miệng ra là chọc người ta chửi mà, Thẩm Nịnh hung hăng trợn mắt, kìm nén lửa giận hỏi: “Cậu bị zombie cắn sao?”
Kỷ Nhiên khẽ nhíu mày, thành thật trả lời: “Không có!”
“Vậy đầu óc của cậu đã bị ai ăn rồi sao? Hay do chạy nhanh quá nên não rơi dọc đường rồi? Hay khi tông đầu vào tường nên thành bã đậu rồi hả?” Thẩm Nịnh nói: “Tôi đang cứu cậu đó! Cậu không cảm ơn còn sỉ nhục chỉ số thông mình của tôi?”
Nhìn Kỷ Nhiên nằm trên giường, Thẩm Nịnh bắt đầu lục lọi đồ đạc trong kí túc xá, thực ra cô cũng chẳng biết mình muốn tìm cái gì, chỉ cảm thấy nếu như cứ nhào đến như vậy thì trong lòng cô cảm thấy có chút cấn cấn. Nhưng không ngờ đến cô lại tìm được một gói bột trắng, lúc đầu vì biết nó là gì nên vẻ mặt cô hiện lên rõ sự chán ghét, nhưng lát sau hai mắt cô lại sáng ngời lên.
Cô cầm gói bột phấn đi đến chỗ để ly nước thủy tinh, rắc gói bột phấn đó vào nước, rồi khuấy đều lên. Sau đó cô cầm khăn đi vào phòng tắm, cô nghĩ trước tiên nên lau mặt cho hắn sạch sẽ, dù sao thì con gái cũng có thói ở sạch, nên đối với vẻ mặt máu me kia, cô có chút nuốt không trôi.
Lúc cô cầm khăn ướt đi ra khỏi phòng tắm thì Kỷ Nhiên đã ngồi dậy, cô liền đưa cao cảnh giác, thì lại thấy hắn hình như đã khôi phục lại được một chút ý thức, mặc dù ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn ổn nhưng sắc mặt so với vừa nãy thì đã tốt lên không ít.
Thẩm Nịnh nhìn cốc nước đã thấy đáy, cô dò hỏi: “Kỷ Nhiên cậu cảm thấy sao rồi? Có đỡ hơn chút nào chưa?”
Đối phương chỉ ừ một tiếng, sau đó liền im lặng, Thẩm Nịnh đành phải tiếp tục hỏi: “Mặt cậu có hơi bẩn, để tôi lau cho cậu!”
Đối phương lại ừ một tiếng, đại khái là đồng ý.
Vì thế Thẩm Nịnh liền to gan đến gần hắn, một tay chạm vào cằm Kỷ Nhiên, tay kia thì cầm khăn giúp hắn lau mặt, người đàn ông không có hành động gì, có chút giống trẻ con ngồi ngoan ngoãn để cô thích làm gì thì làm, dường như cô muốn trả thù nên hơi dùng lực lau mặt hắn. Hai mắt hắn nhìn Thẩm Nịnh chằm chằm, không chớp mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lau đến gần mắt hắn thì động tác của Thẩm Nịnh chậm lại, nhờ vào ánh mặt trời cho nên cô mới phát hiện ra đôi mắt của Kỷ Nhiên lớn lên đẹp vô cùng, khóe mắt vừa nhọn vừa mỏng, đôi mắt hai mí rất hẹp, kéo dài đến tận đuôi mắt. Vốn dĩ đôi mắt của hắn đang nheo lại nên rũ xuống, nhưng phần đuôi mắt lại kiêu ngạo hếch lên, mơ hồ giống như một con tằm tinh tế trước mắt, cô cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh Kỷ Nhiên cười lên, chắc chắn sẽ vô cùng đẹp, đôi mắt long lanh giống như làn gió xuân trong trẻo, cảnh tượng xung quanh vô cùng tươi sáng.
Đang làm thì bị một bàn tay nóng bỏng gắt gao nắm chặt, Thẩm Nịnh có chút giật mình, cô chợt tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện cô đang nhìn Kỷ Nhiên đến ngây người.
“Đầu cậu có đạn à?” Giọng của Kỷ Nhiên có chút khàn khàn, không có trong trẻo như ngày thường, lại có chút gợi cảm nhưng câu nói thốt ra lại tụt hết cảm xúc.
“Hả?” Thẩm Nịnh bị hỏi đến ngây người.
Kỷ Nhiên tăng thêm lực nắm trên tay, rồi nói: “Cậu không biết là kéo tôi vào phòng rất nguy hiểm sao? Chỉ số thông minh của cậu thấp hay não bị úng nước vậy?”
Quả nhiên, cái tên này vừa mở miệng ra là chọc người ta chửi mà, Thẩm Nịnh hung hăng trợn mắt, kìm nén lửa giận hỏi: “Cậu bị zombie cắn sao?”
Kỷ Nhiên khẽ nhíu mày, thành thật trả lời: “Không có!”
“Vậy đầu óc của cậu đã bị ai ăn rồi sao? Hay do chạy nhanh quá nên não rơi dọc đường rồi? Hay khi tông đầu vào tường nên thành bã đậu rồi hả?” Thẩm Nịnh nói: “Tôi đang cứu cậu đó! Cậu không cảm ơn còn sỉ nhục chỉ số thông mình của tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro