Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 45
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
2024-09-22 20:22:55
Tiếp theo là Chu Thu Sinh, cậu ấy vốn dĩ là một vận động viên thể thao, bây giờ cậu ấy đang cầm một thanh kiếm khác trong tay, trên mặt đeo khẩu trang y tế, trên trán đeo thêm một cái băng đô thể thao thấm mồ hôi, trên tay đeo một đôi găng tay màu trắng, lưng đeo theo một chiếc balo cùng với ván trượt của Kỷ Nhiên, trông vô cùng giống với một chàng trai thể thao.
Liễu Tiểu Hải là một người có tính thần tượng rất nặng, ngay cả trong tình huống hiện tại mà cậu cũng từ chối bất kỳ những trang bị nào mà không thuận mắt, thậm chí là ngay cả balo cũng phải trùng màu với quần áo mà cậu đang mặc trên người, trên tay của cậu thì đang cầm theo một cây gậy bóng chày.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Nịnh cũng đã trang bị đầy đủ “võ trang” bước ra ngoài.
Cô đeo một đôi găng tay cao su màu hồng, trên tay cầm một cây lau nhà, trên đầu có một chiếc chậu inox, hai chiếc khăn tắm khác màu được quấn chặt quanh cổ cô, trên cổ có dòng chữ “Tôi là kẻ ngốc nhưng tôi là người đẹp nhất.” Hơn nữa cô không chỉ cột sách giáo khoa và bắp tay và bắp chân của mình mà trước ngực hay phía sau lưng cũng cột đầy những cuốn sách giáo khoa “có màu sắc và hoa văn khác nhau”, trên ngực trái của cô là cuốn sách “Kết cấu bê tông”, trên ngực phải của cô là “Nguyên lý thiết kế nhà cao tầng”, phiên bản đồ bảo hộ rẻ tiền này thực sự khiến người ta không thể nào nhìn nổi.
Mọi người không hiểu vì sao từ bộ phim thần tượng bất đắc dĩ xuyên qua bộ phim hài vô nghĩa, nhất thời mọi người không thể thích nghi được, Chu Thu Sinh vừa nhìn đã trực tiếp bị sốc, Liễu Tiểu Hải thì ôm bụng cười điên cuồng không có một chút gì là đồng cảm, còn Kỷ Nhiên thì cảm thấy đôi mắt của mình hơi cay, hắn dùng tay che chắn tầm nhìn của mình lại, rồi im lặng quay đầu đi.
“Liễu Tiểu Hải cậu cười cái gì mà cười?” Thẩm Nịnh tức giận quát: “Cậu có biết rằng bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất hay không?”
Liễu Tiểu Hải cười đến suýt nữa không thể thở nổi: “Đại tỷ à, một thân trang bị này của chị thật sự rất tuyệt! Rất lợi hại!”
“Cậu muốn tìm chết...” Thẩm Nịnh đang định xông lên đánh Liễu Tiểu Hải một trận thì đã bị một đống quần áo lao thẳng vào mặt, Kỷ Nhiên tìm được một chiếc áo len có mũ hoodie trùm đầu màu đen trong đống quần áo bên cạnh, hoàn hảo che đi dáng vẻ “võ thuật” của cô, lúc này hắn mới thở dài một hơi rồi nói: “Tốt nhất là cậu nên che đậy lại tính cách thật của bản thân mình chút đi! Nếu không sẽ ảnh hưởng đến ý thức chiến đấu của chúng tôi mất.”
Thẩm Nịnh khinh thường nhếch môi, sau đó bắt đầu tra tấn ba người họ, cuối cùng, dưới sự uy hiếp của cô, cuối cùng ba người còn lại cũng làm theo phương pháp của Thẩm Nịnh, quấn sách quanh tay chân để làm đồ bảo hộ. Tuy nhiên, bọn họ đều buộc sát vào cơ thể và giấu dưới lớp quần áo nên trông vẫn đẹp trai như cũ.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Thẩm Nịnh xách ba lô lên, buộc dây giày trượt và là người đầu tiên đến cạnh cửa sổ.
Liễu Tiểu Hải là một người có tính thần tượng rất nặng, ngay cả trong tình huống hiện tại mà cậu cũng từ chối bất kỳ những trang bị nào mà không thuận mắt, thậm chí là ngay cả balo cũng phải trùng màu với quần áo mà cậu đang mặc trên người, trên tay của cậu thì đang cầm theo một cây gậy bóng chày.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Nịnh cũng đã trang bị đầy đủ “võ trang” bước ra ngoài.
Cô đeo một đôi găng tay cao su màu hồng, trên tay cầm một cây lau nhà, trên đầu có một chiếc chậu inox, hai chiếc khăn tắm khác màu được quấn chặt quanh cổ cô, trên cổ có dòng chữ “Tôi là kẻ ngốc nhưng tôi là người đẹp nhất.” Hơn nữa cô không chỉ cột sách giáo khoa và bắp tay và bắp chân của mình mà trước ngực hay phía sau lưng cũng cột đầy những cuốn sách giáo khoa “có màu sắc và hoa văn khác nhau”, trên ngực trái của cô là cuốn sách “Kết cấu bê tông”, trên ngực phải của cô là “Nguyên lý thiết kế nhà cao tầng”, phiên bản đồ bảo hộ rẻ tiền này thực sự khiến người ta không thể nào nhìn nổi.
Mọi người không hiểu vì sao từ bộ phim thần tượng bất đắc dĩ xuyên qua bộ phim hài vô nghĩa, nhất thời mọi người không thể thích nghi được, Chu Thu Sinh vừa nhìn đã trực tiếp bị sốc, Liễu Tiểu Hải thì ôm bụng cười điên cuồng không có một chút gì là đồng cảm, còn Kỷ Nhiên thì cảm thấy đôi mắt của mình hơi cay, hắn dùng tay che chắn tầm nhìn của mình lại, rồi im lặng quay đầu đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Liễu Tiểu Hải cậu cười cái gì mà cười?” Thẩm Nịnh tức giận quát: “Cậu có biết rằng bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất hay không?”
Liễu Tiểu Hải cười đến suýt nữa không thể thở nổi: “Đại tỷ à, một thân trang bị này của chị thật sự rất tuyệt! Rất lợi hại!”
“Cậu muốn tìm chết...” Thẩm Nịnh đang định xông lên đánh Liễu Tiểu Hải một trận thì đã bị một đống quần áo lao thẳng vào mặt, Kỷ Nhiên tìm được một chiếc áo len có mũ hoodie trùm đầu màu đen trong đống quần áo bên cạnh, hoàn hảo che đi dáng vẻ “võ thuật” của cô, lúc này hắn mới thở dài một hơi rồi nói: “Tốt nhất là cậu nên che đậy lại tính cách thật của bản thân mình chút đi! Nếu không sẽ ảnh hưởng đến ý thức chiến đấu của chúng tôi mất.”
Thẩm Nịnh khinh thường nhếch môi, sau đó bắt đầu tra tấn ba người họ, cuối cùng, dưới sự uy hiếp của cô, cuối cùng ba người còn lại cũng làm theo phương pháp của Thẩm Nịnh, quấn sách quanh tay chân để làm đồ bảo hộ. Tuy nhiên, bọn họ đều buộc sát vào cơ thể và giấu dưới lớp quần áo nên trông vẫn đẹp trai như cũ.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Thẩm Nịnh xách ba lô lên, buộc dây giày trượt và là người đầu tiên đến cạnh cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro