Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng
Giải Cứu Quách...
Kỳ Thanh Mạn Mạn
2024-09-25 15:44:00
Cố Dao cũng sửng sốt một chút, nhưng vẫn nắm chặt nắm tay, trả lời:
"Tôi muốn đi cùng cậu hỗ trợ!"
Lý Ngôn Hề vừa lòng gật gật đầu, sau đó nhanh chóng thay giày và áo khoác, Cố Dao cũng bắt chước cô thay áo khoác. Sau khi dùng chìa khóa đem cửa ký túc xá khóa từ bên ngoài, cả hai người trực tiếp đi thang máy bởi vì cầu thang đã bị hỏng không thể đi được, cho nên thực nhanh đã đến tầng một.
Đinh ~
Thanh âm thang máy phát trong ký túc xá vắng lặng có vẻ phá lệ rõ ràng, cả người Cố Dao đều nổi da gà, bất quá cũng may bên ngoài một người cũng không có, mọi người ở tầng một đã chạy tới sân thể dục tị nạn lúc xảy ra động đất.
"Ngôn Hề, đi đâu vậy?" - Cố Dao thấy Lý Ngôn Hề lôi mình đi về hướng bên trái, vội vàng hỏi.
"Tìm vũ khí vừa tay, nếu không bọn họ tập kích tụi mình phải làm sao?" - Lý Ngôn Hề trả lời nói.
"Ừ! Sao tôi không nghĩ ra!"
Cầm đồ vật phòng thân sẽ có cảm giác an toàn hơn, Cố Dao cũng lập tức nghiêm túc tìm kiếm, cuối cùng, cô lấy được một cái xô đựng nước cùng một cây sào phơi đồ.
"......... "
Lý Ngôn Hề nhìn đồ vật trong tay Cố Dao có chút không nói nên lời, bất quá có lẽ đồ như vậy mới thích hợp với cô ấy.
Còn cô đến thẳng phòng của cô quản lý ký túc xá, so với chậu nhựa cùng thùng nước đồ vật linh tinh, cô cảm thấy kiềm hoặc là cái tua vít thích hợp với cô hơn.
Hai người nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá, tuy rằng từ thang máy chạy ra đến giờ cũng chỉ khoảng năm phút mà thôi, nhưng là Quách Dung Dung giờ phút này đã là nỏ mạnh hết đà, xe ba bánh đã bị ném ở giữa đường khi nãy, có năm kẻ cả người đầy máu đang chạy đuổi theo cô ta ở phía sau.
Khán giả giờ phút này cũng không thể không bội phục Quách Dung Dung, một phụ nữ mang thai lại có thể chạy như vậy, lúc trước họ còn cho rằng Quách Dung Dung là người đi “gặp ông bà” sớm nhất.
"Cô Quách, chạy bên này!" - Lý Ngôn Hề và Cố Dao vừa chạy vừa la.
Quách Dung Dung không ngờ lúc này còn có người nhận ra cô ta, hơn nữa còn chạy ra cứu cô ta, nhìn cánh tay quái vật phía sau chỉ cần thò tay là có thể bắt được cô ta, cô ta cắn răng lấy tay che bụng, tăng tốc chạy về hướng hai người Lý Ngôn Hề.
Cố Dao rốt cuộc cũng thấy rõ ràng mặt của những kẻ đó, bọn họ đều không thể gọi là con người nữa, đôi mắt trắng dã như ác quỷ trong những câu chuyện kinh dị, còn có cái miệng há to đầy máu.........
"Cố Dao, đừng thất thần, cậu đưa cô Quách chạy trước đi"
Lý Ngôn Hề vỗ vỗ Cố Dao đang sửng sốt, sau đó đẩy hai người đi về phía trước.
"Là em? Lý Ngôn Hề ?"
Quách Dung Dung cũng thấy rõ người đi tới, vậy mà lại là Lý Ngôn Hề bị cô ta nghi ngờ lúc trước?
Bất quá lúc này cô ta cũng không rảnh lo quá nhiều, bởi vì Lý Ngôn Hề đã giơ chân đã ngã một nam sinh phía sau, nam sinh bị đá trúng kia lại đụng ngã nam sinh khác.
Lý Ngôn Hề cũng nhân cơ hội này, che chở hai người kia chạy về phía sau.
Cô rất muốn giết mấy cái xác sống kia, nhưng hiện tại còn không phải thời điểm đó, nếu không mình sẽ bị người khác hoài nghi.
Grừ … Grừ …!
Còn có một nam một nữ đuổi theo ba người, bởi vì còn kèm Quách Dung Dung chạy, hai người có muốn chạy nhanh hơn cũng được.
"Đưa gậy cho tôi mượn, hai người đi đóng cửa trước đi" - Lý Ngôn Hề nói với hai người.
"Nhưng Ngôn Hề à, cậu chỉ có một người, quái vật kia… hu hu" - Cố Dao đã nói năng lộn xộn, cô nghĩ Ngôn Hề là muốn xả thân cứu các cô.
"Đừng nhiều lời, đóng cửa lại ở bên trong chờ tôi, mau!"
Lúc này Lý Ngôn Hề hận không thể một chân đá cả hai người vào, cô là tới cứu người, chứ không phải đi ra chịu chết.
"Được, em Lý em nhớ cẩn thận"
Quách Dung Dung đột nhiên nhớ tới tư liệu lúc trước bọn họ điều tra về Lý Ngôn Hề, Lý Ngôn Hề quả thật là có chút bản lĩnh.
Khi khán giả nôn nóng chờ đợi, hai người rốt cuộc chạy về phía trước, Lý Ngôn Hề một tay lấy cây sào phơi đồ, một tay đem cây kiềm ném về phía trước.
Bốp!
Cây kiềm ném trúng vai con xác sống nữ, lại thành công làm con nữ xác sống kia ngã trên mặt đất. Nhưng ba con xác sống té ngã phía sau đã bò lên, cũng hướng Lý Ngôn Hề hưng phấn nhào tới.
Chỉ thấy Lý Ngôn Hề tay phải cầm sào phơi đồ, chỉ hướng về phía rước.
Phanh phanh phanh!
Lý Ngôn Hề bay vọt lên, vung ngang hông cây phơi đồ, khi hai con xác sống lao tới, cây phơi đồ chính xác đập trúng đầu hai con xác sống.
Hai con xác sống hét lên rồi ngã gục trên mặt đất, nhân lúc chúng nó ngã xuống, cây phơi đồ lại bổ từ trên xuống dưới về phía con xác sống thứ ba!
Hô hô ~
Lý Ngôn Hề lui lại mấy bước, làm bộ có chút sợ hãi, cô quay đầu nhìn về hướng hai người sắp chạy tới ký túc xá, ánh mắt lại trở nên sắc bén.
Lúc này sào phơi đồ dường như đã không còn là một cây sào phơi đồ bình thường nữa, nó nhanh chóng xoay vòng hoặc đánh vào cơ thể mấy con xác sống, có hai con xác sống chân giống như đã bị đánh gãy, nhưng vẫn cứ lếch về hướng phía trước bò tới.
---------
[côn thuật! Đây là cổ võ côn thuật của Thánh Ngọc!]
[sào phơi đồ thật là lợi hại, Lý Ngôn Hề học võ thuật quả nhiên có thể đánh xác sống]
[chặt đầu a, đem đầu chặt bỏ mới được áh, đánh chân vô dụng!]
[......... ]
Trong một đình viện cổ kính ở nước Thánh Ngọc.
Rèm châu xanh biếc khẽ mở, một người đàn ông thanh tú lịch lãm mỉm cười đi đến, bên cạnh cái bàn gỗ tử đàn, có một ông lão đầu tóc hoa râm ngồi đó, ông vừa thưởng thức trà vừa chăm chú nhìn màn hình phía trước, trong mắt toát ra sự thưởng thức cùng hài lòng làm Lạc Thời Vũ bên cạnh có chút kinh ngạc.
"Ông nội, ông đã tỉnh lại mấy ngày rồi, sao còn nhớ mãi không quên bộ phim này?"- Lạc Thời Vũ rót một tách trà cho mình, cười cười nhướng mày hỏi.
"Ừh, con xem Ngôn Hề kìa, côn thuật này không hổ là ông dạy dỗ, “Thương như rồng bay, côn như vũ bão” nha" - Lạc Thiên Hoa cười tán thưởng nói.
Ông đã tỉnh lại từ buồng điện tử một thời gian rồi, lúc tỉnh lại mới nhớ được rằng mình là khách mời chỉ đạo võ thuật cho một bộ phim truyền hình, cũng là do một người bạn cũ thấy ông ngày thường nhàn rỗi nhàm chán nên mới mời tới hỗ trợ.
Vốn dĩ cho rằng chỉ đơn giản là khách mời như vậy, nhưng khi ông tỉnh lại về sau, vẫn là nhớ mãi không quên người cũng như những chuyện đã xảy ra trong đó, dù người làm ông nhớ mãi không quên cũng chỉ có hai người "gặp mặt lần cuối cùng" là Lý Ngôn Hề và Phục Anh thôi.
"Lý Ngôn Hề sao? Biểu hiện trong phim rất tốt, nhưng mà ông nội à, khoảng thời gian trước con xem có không ít cư dân mạng đang mắng cô ấy hám tiền gì đó?" - Lạc Thời Vũ nhìn màn hình xem cô gái đã đánh cho mấy con xác sống đứng dậy không nổi nói, bộ phim này hiện tại rất hot làm cho anh là người dù ít xem TV cũng đều nghe thấy nó.
"Hứ, đó đều là do công ty Cam Lâm kia làm chuyện xấu, ông nói cho con biết nha, tuy rằng ông ở bên trong suất diễn đã kết thúc, nhưng Ngôn Hề, ông nhất định phải quản, hôm nay tìm con tới cũng là vì chuyện này" - Lạc Thiên Hoa nói.
"Tôi muốn đi cùng cậu hỗ trợ!"
Lý Ngôn Hề vừa lòng gật gật đầu, sau đó nhanh chóng thay giày và áo khoác, Cố Dao cũng bắt chước cô thay áo khoác. Sau khi dùng chìa khóa đem cửa ký túc xá khóa từ bên ngoài, cả hai người trực tiếp đi thang máy bởi vì cầu thang đã bị hỏng không thể đi được, cho nên thực nhanh đã đến tầng một.
Đinh ~
Thanh âm thang máy phát trong ký túc xá vắng lặng có vẻ phá lệ rõ ràng, cả người Cố Dao đều nổi da gà, bất quá cũng may bên ngoài một người cũng không có, mọi người ở tầng một đã chạy tới sân thể dục tị nạn lúc xảy ra động đất.
"Ngôn Hề, đi đâu vậy?" - Cố Dao thấy Lý Ngôn Hề lôi mình đi về hướng bên trái, vội vàng hỏi.
"Tìm vũ khí vừa tay, nếu không bọn họ tập kích tụi mình phải làm sao?" - Lý Ngôn Hề trả lời nói.
"Ừ! Sao tôi không nghĩ ra!"
Cầm đồ vật phòng thân sẽ có cảm giác an toàn hơn, Cố Dao cũng lập tức nghiêm túc tìm kiếm, cuối cùng, cô lấy được một cái xô đựng nước cùng một cây sào phơi đồ.
"......... "
Lý Ngôn Hề nhìn đồ vật trong tay Cố Dao có chút không nói nên lời, bất quá có lẽ đồ như vậy mới thích hợp với cô ấy.
Còn cô đến thẳng phòng của cô quản lý ký túc xá, so với chậu nhựa cùng thùng nước đồ vật linh tinh, cô cảm thấy kiềm hoặc là cái tua vít thích hợp với cô hơn.
Hai người nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá, tuy rằng từ thang máy chạy ra đến giờ cũng chỉ khoảng năm phút mà thôi, nhưng là Quách Dung Dung giờ phút này đã là nỏ mạnh hết đà, xe ba bánh đã bị ném ở giữa đường khi nãy, có năm kẻ cả người đầy máu đang chạy đuổi theo cô ta ở phía sau.
Khán giả giờ phút này cũng không thể không bội phục Quách Dung Dung, một phụ nữ mang thai lại có thể chạy như vậy, lúc trước họ còn cho rằng Quách Dung Dung là người đi “gặp ông bà” sớm nhất.
"Cô Quách, chạy bên này!" - Lý Ngôn Hề và Cố Dao vừa chạy vừa la.
Quách Dung Dung không ngờ lúc này còn có người nhận ra cô ta, hơn nữa còn chạy ra cứu cô ta, nhìn cánh tay quái vật phía sau chỉ cần thò tay là có thể bắt được cô ta, cô ta cắn răng lấy tay che bụng, tăng tốc chạy về hướng hai người Lý Ngôn Hề.
Cố Dao rốt cuộc cũng thấy rõ ràng mặt của những kẻ đó, bọn họ đều không thể gọi là con người nữa, đôi mắt trắng dã như ác quỷ trong những câu chuyện kinh dị, còn có cái miệng há to đầy máu.........
"Cố Dao, đừng thất thần, cậu đưa cô Quách chạy trước đi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Ngôn Hề vỗ vỗ Cố Dao đang sửng sốt, sau đó đẩy hai người đi về phía trước.
"Là em? Lý Ngôn Hề ?"
Quách Dung Dung cũng thấy rõ người đi tới, vậy mà lại là Lý Ngôn Hề bị cô ta nghi ngờ lúc trước?
Bất quá lúc này cô ta cũng không rảnh lo quá nhiều, bởi vì Lý Ngôn Hề đã giơ chân đã ngã một nam sinh phía sau, nam sinh bị đá trúng kia lại đụng ngã nam sinh khác.
Lý Ngôn Hề cũng nhân cơ hội này, che chở hai người kia chạy về phía sau.
Cô rất muốn giết mấy cái xác sống kia, nhưng hiện tại còn không phải thời điểm đó, nếu không mình sẽ bị người khác hoài nghi.
Grừ … Grừ …!
Còn có một nam một nữ đuổi theo ba người, bởi vì còn kèm Quách Dung Dung chạy, hai người có muốn chạy nhanh hơn cũng được.
"Đưa gậy cho tôi mượn, hai người đi đóng cửa trước đi" - Lý Ngôn Hề nói với hai người.
"Nhưng Ngôn Hề à, cậu chỉ có một người, quái vật kia… hu hu" - Cố Dao đã nói năng lộn xộn, cô nghĩ Ngôn Hề là muốn xả thân cứu các cô.
"Đừng nhiều lời, đóng cửa lại ở bên trong chờ tôi, mau!"
Lúc này Lý Ngôn Hề hận không thể một chân đá cả hai người vào, cô là tới cứu người, chứ không phải đi ra chịu chết.
"Được, em Lý em nhớ cẩn thận"
Quách Dung Dung đột nhiên nhớ tới tư liệu lúc trước bọn họ điều tra về Lý Ngôn Hề, Lý Ngôn Hề quả thật là có chút bản lĩnh.
Khi khán giả nôn nóng chờ đợi, hai người rốt cuộc chạy về phía trước, Lý Ngôn Hề một tay lấy cây sào phơi đồ, một tay đem cây kiềm ném về phía trước.
Bốp!
Cây kiềm ném trúng vai con xác sống nữ, lại thành công làm con nữ xác sống kia ngã trên mặt đất. Nhưng ba con xác sống té ngã phía sau đã bò lên, cũng hướng Lý Ngôn Hề hưng phấn nhào tới.
Chỉ thấy Lý Ngôn Hề tay phải cầm sào phơi đồ, chỉ hướng về phía rước.
Phanh phanh phanh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Ngôn Hề bay vọt lên, vung ngang hông cây phơi đồ, khi hai con xác sống lao tới, cây phơi đồ chính xác đập trúng đầu hai con xác sống.
Hai con xác sống hét lên rồi ngã gục trên mặt đất, nhân lúc chúng nó ngã xuống, cây phơi đồ lại bổ từ trên xuống dưới về phía con xác sống thứ ba!
Hô hô ~
Lý Ngôn Hề lui lại mấy bước, làm bộ có chút sợ hãi, cô quay đầu nhìn về hướng hai người sắp chạy tới ký túc xá, ánh mắt lại trở nên sắc bén.
Lúc này sào phơi đồ dường như đã không còn là một cây sào phơi đồ bình thường nữa, nó nhanh chóng xoay vòng hoặc đánh vào cơ thể mấy con xác sống, có hai con xác sống chân giống như đã bị đánh gãy, nhưng vẫn cứ lếch về hướng phía trước bò tới.
---------
[côn thuật! Đây là cổ võ côn thuật của Thánh Ngọc!]
[sào phơi đồ thật là lợi hại, Lý Ngôn Hề học võ thuật quả nhiên có thể đánh xác sống]
[chặt đầu a, đem đầu chặt bỏ mới được áh, đánh chân vô dụng!]
[......... ]
Trong một đình viện cổ kính ở nước Thánh Ngọc.
Rèm châu xanh biếc khẽ mở, một người đàn ông thanh tú lịch lãm mỉm cười đi đến, bên cạnh cái bàn gỗ tử đàn, có một ông lão đầu tóc hoa râm ngồi đó, ông vừa thưởng thức trà vừa chăm chú nhìn màn hình phía trước, trong mắt toát ra sự thưởng thức cùng hài lòng làm Lạc Thời Vũ bên cạnh có chút kinh ngạc.
"Ông nội, ông đã tỉnh lại mấy ngày rồi, sao còn nhớ mãi không quên bộ phim này?"- Lạc Thời Vũ rót một tách trà cho mình, cười cười nhướng mày hỏi.
"Ừh, con xem Ngôn Hề kìa, côn thuật này không hổ là ông dạy dỗ, “Thương như rồng bay, côn như vũ bão” nha" - Lạc Thiên Hoa cười tán thưởng nói.
Ông đã tỉnh lại từ buồng điện tử một thời gian rồi, lúc tỉnh lại mới nhớ được rằng mình là khách mời chỉ đạo võ thuật cho một bộ phim truyền hình, cũng là do một người bạn cũ thấy ông ngày thường nhàn rỗi nhàm chán nên mới mời tới hỗ trợ.
Vốn dĩ cho rằng chỉ đơn giản là khách mời như vậy, nhưng khi ông tỉnh lại về sau, vẫn là nhớ mãi không quên người cũng như những chuyện đã xảy ra trong đó, dù người làm ông nhớ mãi không quên cũng chỉ có hai người "gặp mặt lần cuối cùng" là Lý Ngôn Hề và Phục Anh thôi.
"Lý Ngôn Hề sao? Biểu hiện trong phim rất tốt, nhưng mà ông nội à, khoảng thời gian trước con xem có không ít cư dân mạng đang mắng cô ấy hám tiền gì đó?" - Lạc Thời Vũ nhìn màn hình xem cô gái đã đánh cho mấy con xác sống đứng dậy không nổi nói, bộ phim này hiện tại rất hot làm cho anh là người dù ít xem TV cũng đều nghe thấy nó.
"Hứ, đó đều là do công ty Cam Lâm kia làm chuyện xấu, ông nói cho con biết nha, tuy rằng ông ở bên trong suất diễn đã kết thúc, nhưng Ngôn Hề, ông nhất định phải quản, hôm nay tìm con tới cũng là vì chuyện này" - Lạc Thiên Hoa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro