Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng
Người Đàn Ông P...
Kỳ Thanh Mạn Mạn
2024-09-25 15:44:00
Phục Anh kinh ngạc, tuy rằng phương pháp điều trị rất đơn giản, chỉ cần hai lần truyền dịch tái khám là đủ, nhưng chuyện như vậy cũng có thể gặp, thật bi ai.
"Hôm nay thật là xui xẻo" - Phục Anh buồn bực nói với Lý Ngôn Hề lúc đi đến khu truyền dịch.
"Ừ, thật không may," - Lý Ngôn Hề đồng ý.
Sự chú ý của cô lúc này tập trung vào một người đàn ông đi ngang qua. Người đàn ông khuôn mặt sưng đỏ, dưới cổ có chút thối rữa, vẻ ngoài của anh tôi khiến cô nhớ đến xác sống mà cô từng thấy trong kiếp trước, nhưng khi nhìn anh tôi vừa gãi ngứa vừa phàn nàn với người phụ nữ bên cạnh, mới làm cô loại bỏ sự hoài nghi.
Xác sống sẽ không nói chuyện.
Lúc chờ Phục Anh truyền dịch ở khu vực truyền dịch, cô lại nhìn thấy hai người kia, khuôn mặt sưng đỏ bị anh tôi cào để lại rất nhiều vết, những người xung quanh đều muốn tránh hai người, sợ khoảng cách quá gần sẽ bị lây bệnh.
"Mọi người đừng hiểu lầm, chồng tôi hôm qua ăn hải sản bị dị ứng. Đây là giấy chẩn đoán của bác sĩ, chứ không phải bệnh truyền nhiễm."
Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông lớn tiếng giải thích, chồng cô ấy không chỉ dị ứng mà còn bị nôn và tiêu chảy, họ đến truyền dịch, chỉ là người khác nhìn bọn họ với ánh mắt ghét bỏ, cô ấy mới đứng ra giải thích.
"Được rồi, được rồi, nói nhảm nhiều thế làm gì, cơm còn chưa ăn, đi mua cho tôi chút gì ăn đi, mua thịt đi." - Người đàn ông sốt ruột nói.
"Như vậy sao được, bác sĩ anh phải ăn đồ thanh đạm"
Người phụ nữ phàn nàn nhưng lại nhét giấy chẩn đoán vào túi xách rồi bước ra ngoài, chắc là đi mua đồ ăn cho người đàn ông.
Phục Anh nói: "Nếu biết nơi này ồn ào như thế, mình nên đến bệnh viện tư nhân chỗ Hiểu Tình!"
Nếu không phải không tiện đường trở về trường học, bọn họ cũng sẽ không lựa chọn bệnh viện này.
Lão Chu sau khi cảnh sát thẩm vấn xong liền cùng hai người tách ra, nói là vật tư bọn họ chuẩn bị quyên tặng đã đến trước thời hạn.
"Bệnh viện này có danh tiếng tốt, ít nhất có thể kiểm tra ra vấn đề của cậu."
Lý Ngôn Hề ngồi bên cạnh Phục Anh đợi truyền dịch xong, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn về phía người đàn ông bị dị ứng kia.
Nhìn anh ta lúc này càng ngày càng bực bội bất an, thường xuyên lấy tay gãi cổ mình, không biết có phải do anh ta không ngủ đủ giấc hay không mà Lý Ngôn Hề thấy vành mắt anh ta đỏ bừng.
"Cậu có ngửi được mùi gì đó thối thối không?" - Phục Anh nghiêng người hỏi, cô cảm thấy mùi hôi đó phát ra từ người đàn ông bên kia.
"Mùi thối?" - Lý Ngôn Hề ngửi ngửi, không đoàn được mùi thối đó là gì.
"Anh ơi, đừng cử động, nếu không sẽ không truyền dịch được" - Một y tá đi ngang qua ân cần nhắc nhở với người đàn ông.
"Đ* mẹ, mày quản được tao hả?"
Người đàn ông đột ngột đứng lên, muốn bóp cổ nữ y tá kia, kim tiêm cùng bình truyền dịch đều bị gả kéo xuống rơi trên đất, nhưng gả không hề biết.
Hầu hết xung quanh các khu vực truyền dịch đều chật kín bệnh nhân và người nhà, không ai ngờ rằng người đàn ông kia lại bất ngờ khó dễ, chỉ khi nữ y tá bị đè xuống đất, mới có vài người đàn ông bước lên can ngăn.
Càng có nhiều người vây quanh, người đàn ông càng tức giận và kích động, năm sáu người trưởng thành nhưng đều kéo không được gả, thậm chí một nhân viên y tế không cẩn thận bị gả cắn một cái.
Vẻ mặt của Lý Ngôn Hề buồn bã, rốt cuộc đã hiểu vì sao vừa rồi mình cảm thấy có chút kỳ quái, gương mặt của người đàn ông phát điên cũng đã bắt đầu thối rữa, chỉ là những người chung quanh còn chưa có chú ý.
"Này, tại sao còn cắn người nữa ? Bị bệnh chó dại sao?"
Phục Anh cảm thấy đau thay cho nhân viên y tế, lúc này tên điên cuối cùng cũng bị những người khác ngăn lại, cổ cô y tá bị đè xuống đất đã bị bóp bầm tím, đang ở một bên ho khan.
"Truyền dịch xong cậu về trường hay về nhà?" - Lý Ngôn Hề rũ mắt xuống, vờ như không có việc gì hỏi..
"Hôm nay thật là xui xẻo" - Phục Anh buồn bực nói với Lý Ngôn Hề lúc đi đến khu truyền dịch.
"Ừ, thật không may," - Lý Ngôn Hề đồng ý.
Sự chú ý của cô lúc này tập trung vào một người đàn ông đi ngang qua. Người đàn ông khuôn mặt sưng đỏ, dưới cổ có chút thối rữa, vẻ ngoài của anh tôi khiến cô nhớ đến xác sống mà cô từng thấy trong kiếp trước, nhưng khi nhìn anh tôi vừa gãi ngứa vừa phàn nàn với người phụ nữ bên cạnh, mới làm cô loại bỏ sự hoài nghi.
Xác sống sẽ không nói chuyện.
Lúc chờ Phục Anh truyền dịch ở khu vực truyền dịch, cô lại nhìn thấy hai người kia, khuôn mặt sưng đỏ bị anh tôi cào để lại rất nhiều vết, những người xung quanh đều muốn tránh hai người, sợ khoảng cách quá gần sẽ bị lây bệnh.
"Mọi người đừng hiểu lầm, chồng tôi hôm qua ăn hải sản bị dị ứng. Đây là giấy chẩn đoán của bác sĩ, chứ không phải bệnh truyền nhiễm."
Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông lớn tiếng giải thích, chồng cô ấy không chỉ dị ứng mà còn bị nôn và tiêu chảy, họ đến truyền dịch, chỉ là người khác nhìn bọn họ với ánh mắt ghét bỏ, cô ấy mới đứng ra giải thích.
"Được rồi, được rồi, nói nhảm nhiều thế làm gì, cơm còn chưa ăn, đi mua cho tôi chút gì ăn đi, mua thịt đi." - Người đàn ông sốt ruột nói.
"Như vậy sao được, bác sĩ anh phải ăn đồ thanh đạm"
Người phụ nữ phàn nàn nhưng lại nhét giấy chẩn đoán vào túi xách rồi bước ra ngoài, chắc là đi mua đồ ăn cho người đàn ông.
Phục Anh nói: "Nếu biết nơi này ồn ào như thế, mình nên đến bệnh viện tư nhân chỗ Hiểu Tình!"
Nếu không phải không tiện đường trở về trường học, bọn họ cũng sẽ không lựa chọn bệnh viện này.
Lão Chu sau khi cảnh sát thẩm vấn xong liền cùng hai người tách ra, nói là vật tư bọn họ chuẩn bị quyên tặng đã đến trước thời hạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bệnh viện này có danh tiếng tốt, ít nhất có thể kiểm tra ra vấn đề của cậu."
Lý Ngôn Hề ngồi bên cạnh Phục Anh đợi truyền dịch xong, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn về phía người đàn ông bị dị ứng kia.
Nhìn anh ta lúc này càng ngày càng bực bội bất an, thường xuyên lấy tay gãi cổ mình, không biết có phải do anh ta không ngủ đủ giấc hay không mà Lý Ngôn Hề thấy vành mắt anh ta đỏ bừng.
"Cậu có ngửi được mùi gì đó thối thối không?" - Phục Anh nghiêng người hỏi, cô cảm thấy mùi hôi đó phát ra từ người đàn ông bên kia.
"Mùi thối?" - Lý Ngôn Hề ngửi ngửi, không đoàn được mùi thối đó là gì.
"Anh ơi, đừng cử động, nếu không sẽ không truyền dịch được" - Một y tá đi ngang qua ân cần nhắc nhở với người đàn ông.
"Đ* mẹ, mày quản được tao hả?"
Người đàn ông đột ngột đứng lên, muốn bóp cổ nữ y tá kia, kim tiêm cùng bình truyền dịch đều bị gả kéo xuống rơi trên đất, nhưng gả không hề biết.
Hầu hết xung quanh các khu vực truyền dịch đều chật kín bệnh nhân và người nhà, không ai ngờ rằng người đàn ông kia lại bất ngờ khó dễ, chỉ khi nữ y tá bị đè xuống đất, mới có vài người đàn ông bước lên can ngăn.
Càng có nhiều người vây quanh, người đàn ông càng tức giận và kích động, năm sáu người trưởng thành nhưng đều kéo không được gả, thậm chí một nhân viên y tế không cẩn thận bị gả cắn một cái.
Vẻ mặt của Lý Ngôn Hề buồn bã, rốt cuộc đã hiểu vì sao vừa rồi mình cảm thấy có chút kỳ quái, gương mặt của người đàn ông phát điên cũng đã bắt đầu thối rữa, chỉ là những người chung quanh còn chưa có chú ý.
"Này, tại sao còn cắn người nữa ? Bị bệnh chó dại sao?"
Phục Anh cảm thấy đau thay cho nhân viên y tế, lúc này tên điên cuối cùng cũng bị những người khác ngăn lại, cổ cô y tá bị đè xuống đất đã bị bóp bầm tím, đang ở một bên ho khan.
"Truyền dịch xong cậu về trường hay về nhà?" - Lý Ngôn Hề rũ mắt xuống, vờ như không có việc gì hỏi..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro