[Mạt Thế] Sau Khi Bị Đồng Đội Vứt Bỏ, Ta Thu Tiểu Đệ Là Tang Thi Vương
Chương 16
Dĩ Trăn Như Ngọc
2024-11-21 10:30:34
Khi nhìn lại thấy đám xác sống phía sau ngày càng đông, Chu Niệm không dám leo lên cây trốn. Xác sống có thể không biết trèo cây, nhưng chúng mạnh hơn người thường và không biết đau. Một cú đấm của chúng cũng đủ làm gãy cây.
Cô chỉ có thể tiếp tục chạy.
Nam phụ nói đúng, xác sống ở phía này thực sự rất nhiều. Lý do trước đây có nhiều lời đồn không rõ ràng là vì những người đi trước gặp quá ít hoặc quá nhiều xác sống, dẫn đến không thể sống sót trở về. Người sau tất nhiên không thể có câu trả lời chính xác.
Rõ ràng số phận của nhân vật phụ như cô không đáng giá, nhưng nếu xét từ một khía cạnh nào đó, vận may của cô cũng khá tốt.
Khi xác sống càng lúc càng đông, mùi thối rữa cũng nồng nặc hơn, cùng với tiếng gào rú khiến cô nổi da gà. Chu Niệm chẳng còn nghĩ gì nữa, chỉ nhắm mắt chạy về phía trước.
Không biết đã chạy bao lâu, cô thấy phía trước xuất hiện một bức tường.
Tiếng gào rú đột ngột biến mất. Chu Niệm chạy tới gần bức tường, cố gắng nhảy lên nhưng nhận ra nó cao gấp đôi chiều cao của cô.
Nhảy một hồi vẫn không chạm tới đỉnh.
Phía trước không còn đường, còn phía sau là xác sống. Sự tuyệt vọng tràn ngập khiến cô nghĩ: "Hay thôi, khỏi trốn nữa, cứ để bọn xác sống cắn chết cho rồi."
Nhưng đợi mãi chẳng thấy xác sống nào lao tới. Quay đầu lại, cô nhận ra bọn chúng đứng cách cô vài bước và không tiến lên nữa.
Ban đầu cô không muốn nhìn kỹ, nhưng thấy lạ, bọn xác sống cứ đứng thành hàng ngang, như thể sợ hãi điều gì đó.
Chu Niệm quay đầu nhìn lại, trước mặt chỉ có một bức tường. Cô đánh bạo, vừa áp sát bức tường vừa bước đi vài bước trước mặt bọn xác sống.
Có vẻ chúng không dám tiến gần chỗ này. Chu Niệm không thể tưởng tượng được bên trong bức tường này có gì.
Nhưng cô không còn đường lùi. Nếu quay lại, bọn xác sống sẽ xé xác cô thành từng mảnh. Ngay cả khi không chết, bị cắn sẽ biến thành xác sống.
Đây là một thế giới tiểu thuyết, trong đó còn có cả nam nữ chính. Cuối cùng cô sẽ chết dưới tay nhóm nhân vật chính, hoặc vì nhóm họ mà chết, hoặc bị họ giết.
Chu Niệm phì cười, vừa dựa lưng vào tường vừa di chuyển, trong ánh mắt lũ xác sống nhìn theo. Cô không tin mình không tìm được lối vào.
Khi cô tiếp tục di chuyển, bọn xác sống bắt đầu gào rú lại, nhưng lần này cô nghe ra được sự sợ hãi trong tiếng rú đó. Bước chân của cô bỗng chậm lại.
Xong rồi, cô bắt đầu sợ rồi đây.
Cô ngẩng đầu lên, tiếp tục lần mò, tay cô chạm vào tường. Bỗng cảm thấy một viên đá hơi lỏng, rồi cô nghe thấy có gì đó đang di chuyển sau lưng. Quay đầu lại, cô thấy một khe hở xuất hiện giữa bức tường.
Cô kéo thử khe hở, và phát hiện ra đây là một cánh cửa bí mật.
Cô chỉ có thể tiếp tục chạy.
Nam phụ nói đúng, xác sống ở phía này thực sự rất nhiều. Lý do trước đây có nhiều lời đồn không rõ ràng là vì những người đi trước gặp quá ít hoặc quá nhiều xác sống, dẫn đến không thể sống sót trở về. Người sau tất nhiên không thể có câu trả lời chính xác.
Rõ ràng số phận của nhân vật phụ như cô không đáng giá, nhưng nếu xét từ một khía cạnh nào đó, vận may của cô cũng khá tốt.
Khi xác sống càng lúc càng đông, mùi thối rữa cũng nồng nặc hơn, cùng với tiếng gào rú khiến cô nổi da gà. Chu Niệm chẳng còn nghĩ gì nữa, chỉ nhắm mắt chạy về phía trước.
Không biết đã chạy bao lâu, cô thấy phía trước xuất hiện một bức tường.
Tiếng gào rú đột ngột biến mất. Chu Niệm chạy tới gần bức tường, cố gắng nhảy lên nhưng nhận ra nó cao gấp đôi chiều cao của cô.
Nhảy một hồi vẫn không chạm tới đỉnh.
Phía trước không còn đường, còn phía sau là xác sống. Sự tuyệt vọng tràn ngập khiến cô nghĩ: "Hay thôi, khỏi trốn nữa, cứ để bọn xác sống cắn chết cho rồi."
Nhưng đợi mãi chẳng thấy xác sống nào lao tới. Quay đầu lại, cô nhận ra bọn chúng đứng cách cô vài bước và không tiến lên nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu cô không muốn nhìn kỹ, nhưng thấy lạ, bọn xác sống cứ đứng thành hàng ngang, như thể sợ hãi điều gì đó.
Chu Niệm quay đầu nhìn lại, trước mặt chỉ có một bức tường. Cô đánh bạo, vừa áp sát bức tường vừa bước đi vài bước trước mặt bọn xác sống.
Có vẻ chúng không dám tiến gần chỗ này. Chu Niệm không thể tưởng tượng được bên trong bức tường này có gì.
Nhưng cô không còn đường lùi. Nếu quay lại, bọn xác sống sẽ xé xác cô thành từng mảnh. Ngay cả khi không chết, bị cắn sẽ biến thành xác sống.
Đây là một thế giới tiểu thuyết, trong đó còn có cả nam nữ chính. Cuối cùng cô sẽ chết dưới tay nhóm nhân vật chính, hoặc vì nhóm họ mà chết, hoặc bị họ giết.
Chu Niệm phì cười, vừa dựa lưng vào tường vừa di chuyển, trong ánh mắt lũ xác sống nhìn theo. Cô không tin mình không tìm được lối vào.
Khi cô tiếp tục di chuyển, bọn xác sống bắt đầu gào rú lại, nhưng lần này cô nghe ra được sự sợ hãi trong tiếng rú đó. Bước chân của cô bỗng chậm lại.
Xong rồi, cô bắt đầu sợ rồi đây.
Cô ngẩng đầu lên, tiếp tục lần mò, tay cô chạm vào tường. Bỗng cảm thấy một viên đá hơi lỏng, rồi cô nghe thấy có gì đó đang di chuyển sau lưng. Quay đầu lại, cô thấy một khe hở xuất hiện giữa bức tường.
Cô kéo thử khe hở, và phát hiện ra đây là một cánh cửa bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro