[Mạt Thế] Sau Khi Bị Đồng Đội Vứt Bỏ, Ta Thu Tiểu Đệ Là Tang Thi Vương
Chương 45
Dĩ Trăn Như Ngọc
2024-11-21 10:30:34
Cô không hiểu sao thây ma này chạy nhanh quá, di chuyển nhanh nhẹn hơn nhiều so với những thây ma cô từng gặp.
Điều khiến cô lo sợ hơn nữa là nó chỉ đuổi theo mỗi mình cô.
Cô thực sự muốn hét lên cầu cứu.
Nhưng rõ ràng Giang Dịch không có ý định giúp cô. Chu Niệm vừa chạy vừa quay đầu nhìn con thây ma đang đuổi sát sau lưng, nghiến răng nhảy lên một cái cây, loạng choạng trèo lên, suýt nữa thì ngã xuống.
Con thây ma thậm chí còn nhảy lên theo, suýt nữa kéo cô xuống.
Không bắt được cô, nó tức giận gầm lên, mùi hôi thối trong không khí càng nồng nặc hơn.
Nó liên tục đấm mạnh vào thân cây, làm cây rung lắc, khiến Chu Niệm sợ hãi, ôm chặt thân cây nhắm tịt mắt lại.
Giang Dịch đứng không xa nhìn cô: "Nếu cô cứ thế này, sau này gặp thây ma chỉ có nước chết thôi."
"Nhưng tôi chưa từng giết thây ma mà!" Cô thậm chí chưa từng giết cá, toàn phải nhờ người khác làm hộ.
"Trước mạt thế, không ai giết thây ma cả. Hôm nay hoặc là cô chết, hoặc là nó chết."
Chu Niệm nhìn xuống con thây ma đang điên cuồng đấm vào thân cây, những mảnh vụn gỗ bay tứ tung. Dù tay nó đã bị phân hủy nhưng dường như không có cảm giác đau đớn, nó vẫn tiếp tục đấm mạnh vào thân cây.
Thấy cái cây sắp đổ, Chu Niệm cắn răng nhảy xuống đất, đồng thời lấy từ không gian ra cây gậy phòng thân.
Thây ma thấy cô nhảy xuống, dừng việc đấm cây, gầm lên rồi lao về phía cô.
Chu Niệm dùng gậy giữ khoảng cách với nó, sau đó đá mạnh vào nó, nhưng không có tác dụng.
Sự phản kháng của cô càng khiến thây ma thêm tức giận, nó dùng sức mạnh ghê gớm bẻ gãy cây gậy làm đôi.
Chu Niệm nhìn gậy bị gãy mà xót xa, rồi cắm đầu nhọn vào thân thây ma.
Nhưng đối với thây ma, vết thương này chẳng có gì đáng kể. Nó tiếp tục lao về phía cô.
Lúc nó sắp bắt được cô, Chu Niệm vội kích hoạt đám cỏ dại trên mặt đất, quấn quanh chân nó.
Sức cản đột ngột làm thây ma ngã xuống đất, Chu Niệm không bỏ lỡ cơ hội, để đám cỏ quấn chặt tay nó, ép nó nằm sấp dưới đất không thể cử động.
Sau đó cô cầm nửa đoạn gậy còn lại đâm liên tiếp vào đầu thây ma. Cô chưa từng giết thây ma, nhưng cô biết phải đập nát đầu nó. Nếu chỉ còn chút gì đó sót lại, thây ma vẫn có thể hoạt động.
Cô không biết đã đâm bao nhiêu lần, cho đến khi đầu nó bị đâm nát, thây ma mới hoàn toàn bất động.
Bị nhiễm virus, từ trong ra ngoài cơ thể thây ma đều thối rữa, xương của nó rất dễ đâm xuyên qua.
Chu Niệm ngồi phịch xuống đất, trên người toàn là thịt thối và máu mủ đen ngòm, cô cầm gậy ngẩn ngơ nhìn xác thây ma nằm im bất động.
Giang Dịch không biết từ lúc nào đã bước tới, lấy gậy ra khỏi tay cô, rồi mò mẫm trong xác thây ma và rút ra một vật gì đó.
"May mắn đấy, con thây ma đầu tiên cô giết đã có tinh hạch."
"Tinh hạch?"
"Đừng nói là cô không biết tinh hạch là gì đấy chứ?."
"Biết chứ, là thứ sinh ra trong đầu thây ma sau khi bị nhiễm virus. Dị năng giả có thể hấp thu để nâng cao sức mạnh." Chu Niệm mím môi nói.
Theo ký ức của nguyên chủ, cô đã từng có tinh hạch, nhưng sau khi hấp thu thì sức mạnh vẫn không tăng lên. Về sau, họ không cho cô tinh hạch nữa, và khi đội có được tinh hạch, họ cũng không chia phần cho cô. Vì thế, Chu Niệm chưa từng nhìn thấy tinh hạch.
Tinh hạch của thây ma cấp thấp rất hiếm, không phải con thây ma cấp thấp nào cũng có tinh hạch. Đôi khi phải giết cả trăm con cũng chưa chắc kiếm được đủ mười tinh hạch.
Điều khiến cô lo sợ hơn nữa là nó chỉ đuổi theo mỗi mình cô.
Cô thực sự muốn hét lên cầu cứu.
Nhưng rõ ràng Giang Dịch không có ý định giúp cô. Chu Niệm vừa chạy vừa quay đầu nhìn con thây ma đang đuổi sát sau lưng, nghiến răng nhảy lên một cái cây, loạng choạng trèo lên, suýt nữa thì ngã xuống.
Con thây ma thậm chí còn nhảy lên theo, suýt nữa kéo cô xuống.
Không bắt được cô, nó tức giận gầm lên, mùi hôi thối trong không khí càng nồng nặc hơn.
Nó liên tục đấm mạnh vào thân cây, làm cây rung lắc, khiến Chu Niệm sợ hãi, ôm chặt thân cây nhắm tịt mắt lại.
Giang Dịch đứng không xa nhìn cô: "Nếu cô cứ thế này, sau này gặp thây ma chỉ có nước chết thôi."
"Nhưng tôi chưa từng giết thây ma mà!" Cô thậm chí chưa từng giết cá, toàn phải nhờ người khác làm hộ.
"Trước mạt thế, không ai giết thây ma cả. Hôm nay hoặc là cô chết, hoặc là nó chết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Niệm nhìn xuống con thây ma đang điên cuồng đấm vào thân cây, những mảnh vụn gỗ bay tứ tung. Dù tay nó đã bị phân hủy nhưng dường như không có cảm giác đau đớn, nó vẫn tiếp tục đấm mạnh vào thân cây.
Thấy cái cây sắp đổ, Chu Niệm cắn răng nhảy xuống đất, đồng thời lấy từ không gian ra cây gậy phòng thân.
Thây ma thấy cô nhảy xuống, dừng việc đấm cây, gầm lên rồi lao về phía cô.
Chu Niệm dùng gậy giữ khoảng cách với nó, sau đó đá mạnh vào nó, nhưng không có tác dụng.
Sự phản kháng của cô càng khiến thây ma thêm tức giận, nó dùng sức mạnh ghê gớm bẻ gãy cây gậy làm đôi.
Chu Niệm nhìn gậy bị gãy mà xót xa, rồi cắm đầu nhọn vào thân thây ma.
Nhưng đối với thây ma, vết thương này chẳng có gì đáng kể. Nó tiếp tục lao về phía cô.
Lúc nó sắp bắt được cô, Chu Niệm vội kích hoạt đám cỏ dại trên mặt đất, quấn quanh chân nó.
Sức cản đột ngột làm thây ma ngã xuống đất, Chu Niệm không bỏ lỡ cơ hội, để đám cỏ quấn chặt tay nó, ép nó nằm sấp dưới đất không thể cử động.
Sau đó cô cầm nửa đoạn gậy còn lại đâm liên tiếp vào đầu thây ma. Cô chưa từng giết thây ma, nhưng cô biết phải đập nát đầu nó. Nếu chỉ còn chút gì đó sót lại, thây ma vẫn có thể hoạt động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không biết đã đâm bao nhiêu lần, cho đến khi đầu nó bị đâm nát, thây ma mới hoàn toàn bất động.
Bị nhiễm virus, từ trong ra ngoài cơ thể thây ma đều thối rữa, xương của nó rất dễ đâm xuyên qua.
Chu Niệm ngồi phịch xuống đất, trên người toàn là thịt thối và máu mủ đen ngòm, cô cầm gậy ngẩn ngơ nhìn xác thây ma nằm im bất động.
Giang Dịch không biết từ lúc nào đã bước tới, lấy gậy ra khỏi tay cô, rồi mò mẫm trong xác thây ma và rút ra một vật gì đó.
"May mắn đấy, con thây ma đầu tiên cô giết đã có tinh hạch."
"Tinh hạch?"
"Đừng nói là cô không biết tinh hạch là gì đấy chứ?."
"Biết chứ, là thứ sinh ra trong đầu thây ma sau khi bị nhiễm virus. Dị năng giả có thể hấp thu để nâng cao sức mạnh." Chu Niệm mím môi nói.
Theo ký ức của nguyên chủ, cô đã từng có tinh hạch, nhưng sau khi hấp thu thì sức mạnh vẫn không tăng lên. Về sau, họ không cho cô tinh hạch nữa, và khi đội có được tinh hạch, họ cũng không chia phần cho cô. Vì thế, Chu Niệm chưa từng nhìn thấy tinh hạch.
Tinh hạch của thây ma cấp thấp rất hiếm, không phải con thây ma cấp thấp nào cũng có tinh hạch. Đôi khi phải giết cả trăm con cũng chưa chắc kiếm được đủ mười tinh hạch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro