[Mạt Thế] Sau Khi Bị Đồng Đội Vứt Bỏ, Ta Thu Tiểu Đệ Là Tang Thi Vương
Chương 7
Dĩ Trăn Như Ngọc
2024-11-21 10:30:34
"Chết tiệt, chẳng có gì cả. Cái lỗ nhỏ thế này, tôi còn thò tay vào không được, chắc chỉ có chó mới chui vào được."
Vừa nói, gã đàn ông đá mạnh một cái, vài viên gạch vỡ rơi xuống đất, phát ra tiếng động.
Chu Niệm: "..." Chó gì chứ, cả nhà anh mới là chó!
"Có lẽ là tôi cảm nhận sai rồi." Hà Đông Huy nói.
"Cẩn thận cũng tốt, dù gì chúng ta vừa giết vài con xác sống, ai mà biết ở đây có nữa không. Nếu tụi nó kéo đến một đống thì phiền lắm."
"Dũng Tử nói đúng đấy, anh Huy. Ở đây không có gì, giờ chúng ta về căn cứ chứ?"
"Phải về thôi, chẳng biết khi nào bọn chúng lại kéo đến. Chỗ này chẳng có gì dùng được, vậy chúng ta đi thôi."
"Xui xẻo thật, ra ngoài một chuyến chẳng tìm được gì, lại còn gặp xác sống nữa." Người đàn ông vừa chửi rủa vừa lên xe.
Đợi chắc chắn xe đã đi xa, Chu Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra bên ngoài qua khe hở.
Lúc nãy cô suýt bị dọa chết.
Ôm lấy cánh tay, Chu Niệm dán chặt người vào tường. Có lẽ vì căng thẳng quá mà giờ cô mới nhận ra mình đói.
Trong không gian của cô có vài chiếc bánh quy nén và mấy chai nước. Cô liếm môi, nhưng không dám uống nhiều nước, vì nếu muốn đi vệ sinh thì rất phiền. Bánh quy nén cũng không dám ăn nhiều, nhai mệt gần chết mà răng còn đau nhức.
Đây là đồ dự trữ căn cứ chuẩn bị cho dị năng giả khi ra ngoài. Nguyên chủ dị năng yếu nên không được phép ra ngoài, những thứ này đều do tích góp hoặc dị năng giả khác vứt lại cho cô.
Bánh quy nén có thể làm no bụng nhưng mùi vị rất tệ. Trong căn cứ, dị năng giả càng mạnh thì được đối xử càng tốt, họ đương nhiên chẳng thèm đến những thứ này.
Chu Niệm đã gom hết mấy thứ họ không muốn lại. Những đồng đội còn cười nhạo cô không chỉ làm vướng chân mà còn đi nhặt rác, nói cô chỉ đáng ăn rác rưởi.
Cô ôm gối, nghĩ đến những ký ức đó, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, cô còn chưa quen với bóng tối xung quanh. Sờ vào đống gạch vụn dưới tay, cô mới nhớ ra mình đã xuyên vào truyện rồi.
Nhìn ra ngoài qua khe hở, cô suýt nữa bị dọa đến chết.
Trời đã sáng, bên ngoài còn có người—không, không đúng, đó không phải người.
Bọn chúng đang đi từng bước cứng nhắc trên đường, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng rít gầm.
Rất nhiều, rất nhiều xác sống.
Nhìn sơ cũng có đến vài chục con, tụ tập thành một đám lớn.
Cô chỉ từng thấy qua trong ký ức của nguyên chủ, giờ đây tận mắt nhìn thấy, tim cô đập nhanh liên hồi.
May mà hôm qua cô đã chui vào đây, cơ thể xác sống rất cứng nhắc, cho dù biết cô trốn trong này cũng không thể vào được.
Có vẻ như bọn xác sống cũng chưa phát hiện ra cô trốn ở đây, Chu Niệm không dám ra ngoài.
Vừa nói, gã đàn ông đá mạnh một cái, vài viên gạch vỡ rơi xuống đất, phát ra tiếng động.
Chu Niệm: "..." Chó gì chứ, cả nhà anh mới là chó!
"Có lẽ là tôi cảm nhận sai rồi." Hà Đông Huy nói.
"Cẩn thận cũng tốt, dù gì chúng ta vừa giết vài con xác sống, ai mà biết ở đây có nữa không. Nếu tụi nó kéo đến một đống thì phiền lắm."
"Dũng Tử nói đúng đấy, anh Huy. Ở đây không có gì, giờ chúng ta về căn cứ chứ?"
"Phải về thôi, chẳng biết khi nào bọn chúng lại kéo đến. Chỗ này chẳng có gì dùng được, vậy chúng ta đi thôi."
"Xui xẻo thật, ra ngoài một chuyến chẳng tìm được gì, lại còn gặp xác sống nữa." Người đàn ông vừa chửi rủa vừa lên xe.
Đợi chắc chắn xe đã đi xa, Chu Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra bên ngoài qua khe hở.
Lúc nãy cô suýt bị dọa chết.
Ôm lấy cánh tay, Chu Niệm dán chặt người vào tường. Có lẽ vì căng thẳng quá mà giờ cô mới nhận ra mình đói.
Trong không gian của cô có vài chiếc bánh quy nén và mấy chai nước. Cô liếm môi, nhưng không dám uống nhiều nước, vì nếu muốn đi vệ sinh thì rất phiền. Bánh quy nén cũng không dám ăn nhiều, nhai mệt gần chết mà răng còn đau nhức.
Đây là đồ dự trữ căn cứ chuẩn bị cho dị năng giả khi ra ngoài. Nguyên chủ dị năng yếu nên không được phép ra ngoài, những thứ này đều do tích góp hoặc dị năng giả khác vứt lại cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bánh quy nén có thể làm no bụng nhưng mùi vị rất tệ. Trong căn cứ, dị năng giả càng mạnh thì được đối xử càng tốt, họ đương nhiên chẳng thèm đến những thứ này.
Chu Niệm đã gom hết mấy thứ họ không muốn lại. Những đồng đội còn cười nhạo cô không chỉ làm vướng chân mà còn đi nhặt rác, nói cô chỉ đáng ăn rác rưởi.
Cô ôm gối, nghĩ đến những ký ức đó, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, cô còn chưa quen với bóng tối xung quanh. Sờ vào đống gạch vụn dưới tay, cô mới nhớ ra mình đã xuyên vào truyện rồi.
Nhìn ra ngoài qua khe hở, cô suýt nữa bị dọa đến chết.
Trời đã sáng, bên ngoài còn có người—không, không đúng, đó không phải người.
Bọn chúng đang đi từng bước cứng nhắc trên đường, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng rít gầm.
Rất nhiều, rất nhiều xác sống.
Nhìn sơ cũng có đến vài chục con, tụ tập thành một đám lớn.
Cô chỉ từng thấy qua trong ký ức của nguyên chủ, giờ đây tận mắt nhìn thấy, tim cô đập nhanh liên hồi.
May mà hôm qua cô đã chui vào đây, cơ thể xác sống rất cứng nhắc, cho dù biết cô trốn trong này cũng không thể vào được.
Có vẻ như bọn xác sống cũng chưa phát hiện ra cô trốn ở đây, Chu Niệm không dám ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro