Mạt Thế Sống Lại, Người Khác Chém Ꮆiết, Tôi Đi Phủ Xanh

Sao Bảo Nữ Chính Đều Có Quầng Sáng Nữ Chính? Vậy Tôi Lại Xui Xẻo...

An Tĩnh Bất Liễu

2024-07-11 01:27:54

Lê Húc chưa hiểu những lời này có ý gì, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Mây đen che kín mặt trời. Tiếng ầm ầm lại vang lên lần nữa. Tiếng nổ mạnh vang lên ngay trên đường. Đó là tiếng xe cộ va chạm với nhau.

Rất nhiều zombie xuất hiện phía trước mũi xe bọn họ. Lê Húc cau mày, một chân đạp mạnh chân ga. Xe tăng tốc lao thẳng qua, lốp xe nghiến lên đám zombie. Kính chắn gió lúc này bắn đầy máu đen và thịt nát của chúng. Anh quyết đoán bấm ngay gạt nước mưa, lúc này mới nhìn thấy đường mà chạy.

Zombie giáng từ trên trời xuống, nện thẳng lên con đường trước mặt. Lê Húc vội vàng phản ứng, quành xe bỏ rơi được đám zombie.

"Nó tới rồi!" Giọng Tần Ninh rất lạnh lẽo, nhưng mơ hồ trong đó lại lộ ra vẻ buồn bực và ưu sầu. Cô cầm đường đao, chuẩn bị trạng thái chiến đấu.

"Ai?"

"0 độ!"

0 độ nhảy từ trên lầu cao xuống, hạ vững vàng ở ngay phía trước bọn họ. Trong tay nó cầm một nửa con zombie, miệng nhấm nuốt thịt tươi. Chiếc áo khoác trắng của nó dính đầy máu, giờ phút này dáng vẻ cực kỳ giống như ác ma khoác áo thiên sứ. Bản thân 0 độ khác với những zombie khác. Hành động của chúng rất nhanh chóng, các khớp cũng không cứng ngắc giống như zombie ban đầu. Hai mắt nó lóe lên ánh sáng màu vàng, hoàn toàn khác với đồng tử xám trắng của đám zombie bình thường.

"Hú." Khi cảm nhận được lực lượng tự nhiên khiến zombie điên cuồng, 0 độ quyết đoán bỏ ngay nửa con zombie trong tay xuống, lắc lắc cổ, phát ra tiếng xương kêu răng rắc, lao về phía bọn họ.

"Chạy mau!" Tần Ninh đã nhận thấy sát khí của nó. Nếu không trốn thật nhanh thì hai người các cô sớm muộn cũng trở thành đồ ăn Trung Hoa trên bàn ăn của 0 độ thôi. Mà đương nhiên Lê Húc cũng đã nhận ra nguy hiểm, một chân đạp mạnh chân ga. Chiếc xe húc bay đối phương xong, anh liền lái xe cua gấp.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Lê Húc thấy 0 độ bò lên rất nhanh, động tác đuổi theo bọn họ vô cùng nhanh nhẹn, ngạc nhiên nói: "Tốc độ nó nhanh vậy sao?"

"0 độ độ là người bị nhiễm virus H303 do thiên thạch mang tới. Năng lực của nó vượt trội hơn hẳn so với zombie bình thường. Bọn chúng có thể giữ lại năng lực nghề nghiệp khi còn sống, đồng thời còn tồn tại một phần trí thông minh. Chúng vừa ăn người, vừa ăn đồng loại, thông qua ăn uống mà tiến hóa không ngừng. 0 độ có thể tiến hóa thành vua zombie, điều khiển trên trăm tên zombie cơ."

"Tính công kích của 0 độ rất mạnh, tốc độ nhanh, thính giác nhạy bén. Quan trọng là trời sinh nó có khả năng áp chế đám zombie bình thường, thông qua âm thanh có thể tạm thời chỉ huy một số ít zombie nghe theo lệnh của nó."

Lúc này mà đã đụng phải 0 độ rồi, đây là chuyện cực kỳ khó giải quyết. Cô đã từng chứng kiến sự lợi hại của 0 độ trước đây. Lúc ấy là tháng thứ năm của kỷ nguyên tận thế. Cô và đồng đội được trụ sở phái ra đi làm nhiệm vụ. Ngay trên đường trở về, bọn họ gặp phải 0 độ. Tiểu đội bảy người chỉ còn một mình Tần Ninh sống sót. Sở dĩ cô có thể sống sót được là dựa vào dị năng của mình, "Lửa đồng thiêu cháy vẫn còn,

Gió xuân thổi tới mầm non lại trồi." Ngắn gọn là nhờ khả năng tự chữa trị của cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


0 độ tung người lao tới, bàn tay to đã bám được vào xe bọn họ. Nó ghì người lại, giơ tay hất tung xe đi.

"Nhảy xuống."

0 độ hất tung chiếc xe, thấy hai người vừa nhảy trốn ra, hưng phấn há to miệng. Mùi hôi thối kinh tởm ập vào mặt khiến người ta không thể nào chịu đựng nổi.

Tần Ninh muốn mang Lê Húc tiến vào không gian, né tránh nguy hiểm lần nữa nhưng cho dù cô có ngưng tụ ý thức thế nào cũng đều không tiến vào không gian được.

Kể cả Lê Húc có kinh nghiệm chiến đấu phong phủ, đối mặt với 0 độ lúc này cũng đều không biết phải làm sao.

"Cô đi trước đi." Phải giữ lại một người, tuyệt đối không thể để toàn quân bị diệt ở chỗ này. Lê Húc nghĩ.

Anh giật tấm thẻ đeo trên cổ mình xuống, nhét vào trong tay Tần Ninh, nói: "Nghe kỹ đây. Cô cầm tấm thẻ này, mang theo Hoan Hỉ, trước ngày mười lăm đi ra bến tàu Thương Hà, gặp người cũng cầm tấm thẻ này. Cô đi theo người ta rời khỏi nơi này, tới khu 11 ở thủ đô. Bọn họ sẽ bảo vệ tốt cho hai người."

Anh rút thanh đao mang theo ra, định ra tay trước. 0 độ giơ tay lên, đập một chưởng về hướng Lê Húc. Mà anh tá lực đả lực, tay cầm đao đổi từ phải qua trái, chém một đao lại chặt đứt được cánh tay của 0 độ.

Con quái vật bị thương, gầm lên giận dữ, lao tới vồ lấy Lê Húc.

"Tên ngốc." Tần Ninh mượn lực lượng của dây leo, trói chặt tứ chi của 0 độ, giơ tay túm Lê Húc trở lại: "Thứ gì đây. Tôi không cần." Cô đặt mạnh trả lại tấm thẻ cho lão, nói: "Nghe kỹ đi. Tôi không thèm nợ anh."

0 độ bị chém đứt tay gào thét. Đám zombie ở xung quanh nghe được mệnh lệnh liền ập tới. Một con zombie còn chưa rõ chuyện gì đã bị 0 độ túm lấy cắn, thịt xương bị nó ngấu nghiến.

Lê Húc nắm chặt tay Tần Ninh, kéo cô lao đi, chạy như điên. Phía đằng sau, 0 độ ăn xong no nê, không ngờ cánh tay bị chặt đứt lại đang mọc ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Mà sau khi ăn xong, màu vàng trong đồng tử của nó càng sáng hơn. "Grào!" 0 độ há cái miệng đầy máu, rống lớn một tiếng, xông nhanh về phía trước. Chỉ vài bước, móng vuốt sắc bén của nó đã vươn ra, đâm về phía Tần Ninh.

"Chạy đi!" Lê Húc lao người ra đẩy Tần Ninh sang một bên. Móng vuốt của 0 độ cắm thẳng vào lưng Lê Húc. Máu tươi tràn ra, đỏ sẫm chiếc áo sơ mi. 0 độ chẳng thèm để ý tới Lê Húc, hất tay khiến anh bay ra, đập người vào một chiếc xe đã hỏng ở ven đường. Máu tươi tràn ra từ khóe miệng anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Lê Húc!" Tần Ninh muốn vận dụng năng lực thông ngôn, nhưng bởi đã sử dụng quá nhiều lần, tác dụng phụ khiến hai tai cô lại bắt đầu kêu lên ong ong, máu tươi chảy từ trong tai ra. Nỗi đau đớn khiến cô phải rên lên một tiếng.

Bản thân Tần Ninh có sức hấp dẫn thiên nhiên với 0 độ. Nó vung móng vuốt còn dính máu tươi của Lê Húc, đâm về phía Tần Ninh. Cô vung đao bổ về phía con quái vật, cố chống cự nhưng lúc này đã quá suy yếu. Thanh đao trong tay bị con quái vật né tránh dễ dàng. Tiếng chấn động kịch liệt và đau đớn trong tai khiến tầm mắt Tần Ninh bắt đầu trở lên mơ hồ.

Lúc này, 0 độ đã tiến tới, vung tay túm cổ Tần Ninh giơ lên, định xơi tái cô. Nó há to cái miệng như bồn máu, thối hoắc ra, răng nanh táp vào cổ Tần Ninh.

"Buông cô ấy ra." Lúc này một tiếng quát vang lên. Lê Húc hiện giờ dù chỉ có một động tác nhỏ cũng đều thấy đau đớn toàn thân. Bụng và phía sau lưng anh ít nhất bị gãy xương ba chỗ rồi. Nhưng hiện tại anh cũng không thể để ý hết được. Anh gian nan rút súng lục từ bên hông ra. Giờ nó chỉ còn sót lại một viên đạn.

Đoàng. Mùi thuốc súng tỏa ra trong không gian. Viên đạn bắn về phía 0 độ, trúng ngay cổ họng nó. Máu tươi bắn tung tóe lên khuôn mặt đã trắng bệch của Tần Ninh. 0 độ phẫn nộ ném Tần Ninh sang một bên, vừa gào thét vừa lao về phía Lê Húc.......

"Tỉnh rồi à?"

Tần Ninh cảm thấy giờ phút này đầu đau như sắp nứt. Cô chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa đầu đang đau sắp căng ra, mới phát hiện ra mình đã tiến vào trong không gian. "Chuyện gì thế này? Vì sao không thể mang Lê Húc vào trong không gian?"

"Lực lượng tự nhiên của cô bất ổn, không thể dẫn người vào không gian. Tùy duyên thôi."

Nhưng đây không phải là lúc để cô rối rắm những chuyện này. Nếu như cô ở trong không gian, vậy thì... " Lê Húc đâu rồi? 0 độ đâu?"

"Giao Giao, cô có thể sống sót đã là kỳ tích rồi."

Vẻ mặt Tần Ninh hơi nghi ngờ, hỏi lại: "Cô nói thế là ý gì?"

Giọng Chi Chi vẫn còn mang theo vẻ khiếp sợ sau khi suýt chết: "Có người ở nhà trồng trọt cho cô, hình thành lực lượng tự nhiên nồng đậm, thế nên mới giữ lại được mạng sống của cô đấy."

Thì ra là thế. Chờ một chút...

"Cho nên giờ Lê Húc một mình đối mặt với 0 độ à?" Cây cột chống tình cảm trong tim cô giờ rung động mãnh liệt. Không thể, tuyệt đối không thể nợ phần tình cảm này. Cô phải tìm được Lê Húc...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Sống Lại, Người Khác Chém Ꮆiết, Tôi Đi Phủ Xanh

Số ký tự: 0