Mạt Thế Sủng Hôn: Tịch Thiếu, Ngươi Mạnh Nhất
Chương 2
Hoa Tri Hiểu
2024-07-10 11:52:48
Đem so sánh cơ thế lúc này với giai đoạn cô cường thịnh nhất thời kì sau cùng mạt thế. Lúc này cơ thể cô có vẻ vô lực. Nhưng nếu là cùng cô trước khi chết so sánh thì cô lại có chút quá mức linh hoạt rồi.
Cô rõ ràng là một người mang trên mình đầy thương tích chết đi, hiện tại trên người một chút miệng vết thương cũng không có, hơn nữa hiện tại cô cũng không còn là bộ đáng linh hồn kia.
Hạ Dạ đốt nhiên chợt lóe lên ý nghĩ, hay là cô đã trọng sinh? Trừ cái này ra, cô không thể tìm được đáp án nào tốt hơn để giải thích tất cả chuyện trước mắt.
Hạ Dạ thử duỗi tay sờ sờ gối của mình, quả nhiên sờ thấy được điện thoại của cô, ấn mở màn hình.
Mặt trên biểu hiện rõ ràng hiện tại là 2 giờ sáng ngày 25 tháng 11 năm 2017
Phỏng đoán đều được chứng thực, Hạ Dạ kích động chảy nước mắt.
Trước khi chết cô từng nghĩ tới, nếu lại cho cô cơ hội một lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không một lần nữa tin tưởng Hà Chỉ Du.
Cô muốn cho Hà Chỉ Du chết bi thảm giống kiếp trước của cô, để cô ta niếm thử cảm giám bi phẫn tuyệt vọng đến cỡ nào.
Hiện giờ, kẻ thù đang ở ngay trước mắt, Hạ Dạ theo bản năng từ trong nhẫn ngọc lấy ra vũ khí của mình.
Rút dao ra khỏi vỏ, hàn quang chớt lóe, mũi dao thẳng tắp hướng đến yếu hầu của Hà Chỉ Du.
Chỉ cần một nhát dao thôi, mối thù đại hận sẽ báo thù một nửa.
Hạ Dạ trong lòng nóng nòng muốn thử, trả thù nhanh khiến cô có chút kích động.
Cô phảng phất như nhìn thấy thời điểm chính mình đâm nhát dao này xuống, Hà Chỉ Du mở mắt ra lộ ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, hoảng sợ nhìn cô.
Một bên thì tuyệt vọng che lại cổ mình, không thể phát ra một âm thanh nào.
Như vậy chết đi rất nhanh, lại không hề có chút hy vọng giãy gụa nào, làm Hạ Dạ nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Hạ Dạ thu dao lại.
Chưa thấy qua một mạt thế tuyệt vọng cùng hắc ám, cứ thế mà lặng yên không một tiếng động chết đi, quá hạnh phúc cho cô ra rồi!
Cô không nghĩ muốn tiện nghi cho Hà Chỉ Du, cô muốn cho Hà Chỉ Du nếm thử cảm giác tuyệt vọng kia.
Cô rõ ràng là một người mang trên mình đầy thương tích chết đi, hiện tại trên người một chút miệng vết thương cũng không có, hơn nữa hiện tại cô cũng không còn là bộ đáng linh hồn kia.
Hạ Dạ đốt nhiên chợt lóe lên ý nghĩ, hay là cô đã trọng sinh? Trừ cái này ra, cô không thể tìm được đáp án nào tốt hơn để giải thích tất cả chuyện trước mắt.
Hạ Dạ thử duỗi tay sờ sờ gối của mình, quả nhiên sờ thấy được điện thoại của cô, ấn mở màn hình.
Mặt trên biểu hiện rõ ràng hiện tại là 2 giờ sáng ngày 25 tháng 11 năm 2017
Phỏng đoán đều được chứng thực, Hạ Dạ kích động chảy nước mắt.
Trước khi chết cô từng nghĩ tới, nếu lại cho cô cơ hội một lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không một lần nữa tin tưởng Hà Chỉ Du.
Cô muốn cho Hà Chỉ Du chết bi thảm giống kiếp trước của cô, để cô ta niếm thử cảm giám bi phẫn tuyệt vọng đến cỡ nào.
Hiện giờ, kẻ thù đang ở ngay trước mắt, Hạ Dạ theo bản năng từ trong nhẫn ngọc lấy ra vũ khí của mình.
Rút dao ra khỏi vỏ, hàn quang chớt lóe, mũi dao thẳng tắp hướng đến yếu hầu của Hà Chỉ Du.
Chỉ cần một nhát dao thôi, mối thù đại hận sẽ báo thù một nửa.
Hạ Dạ trong lòng nóng nòng muốn thử, trả thù nhanh khiến cô có chút kích động.
Cô phảng phất như nhìn thấy thời điểm chính mình đâm nhát dao này xuống, Hà Chỉ Du mở mắt ra lộ ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, hoảng sợ nhìn cô.
Một bên thì tuyệt vọng che lại cổ mình, không thể phát ra một âm thanh nào.
Như vậy chết đi rất nhanh, lại không hề có chút hy vọng giãy gụa nào, làm Hạ Dạ nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Hạ Dạ thu dao lại.
Chưa thấy qua một mạt thế tuyệt vọng cùng hắc ám, cứ thế mà lặng yên không một tiếng động chết đi, quá hạnh phúc cho cô ra rồi!
Cô không nghĩ muốn tiện nghi cho Hà Chỉ Du, cô muốn cho Hà Chỉ Du nếm thử cảm giác tuyệt vọng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro