Mạt Thế: Ta Mang Dị Năng Đỉnh Cấp, Độn Hóa Vật Tư Một Đường Thẳng Tiến
Chương 19
Thời Không Li
2024-11-07 15:59:51
Vận chuyển nhiều thứ như vậy đến tận lối vào Tần Sơn sao?
Cô ta chợt nhớ đến buổi trưa nay lúc nghỉ ngơi, vì buồn chán nên đã nằm dài trên giường lướt Tinh Võng xem tin tức.
[Gây sốc! Xuất hiện giống loài lạ tại thành phố Duyên, chúng có biểu hiện đờ đẫn, sức mạnh vô song, thường xuất hiện vào lúc nửa đêm tại các góc khuất ở các thành phố lớn, thích ăn thịt người say rượu, đã có người chứng kiến quay lại được cảnh chúng ăn thịt người!]
Bên dưới là một đoạn video, nhưng cô ta không click vào xem.
Bởi vì lúc trước cô ta đã xem được thông báo của Liên minh, khi nhìn thấy tin tức này, trong lòng cô ta vô cùng tin tưởng đây là tin đồn.
Cô ta nhìn Trang Tửu với ánh mắt thông cảm.
Xem ra, vị tiểu thư trước mặt này chắc là bị tin đồn hại rồi, mua nhiều đồ như vậy để chuẩn bị trốn vào núi sâu.
Tiếc là, Liên minh đã lên tiếng đính chính, chuyện này chỉ là tin đồn nhảm.
Nhưng cô ta sẽ không nhắc nhở Trang Tửu. Dù sao thì những món đồ được mua hiện tại, đều ảnh hưởng đến doanh số của cô ta!
Nghĩ đến tiền lương có thể nhận được trong tháng này, nhân viên bán hàng nhanh chóng ký tên vào đơn đặt hàng, dùng băng chuyền chuyển đơn đặt hàng đến hậu trường, sau đó sao lưu hợp đồng trên Tinh Võng, rồi mới cung kính tiễn Trang Tửu rời khỏi trung tâm giải trí.
Loay hoay một hồi, đã 6 giờ tối. Lúc về nhà, Trang Tửu tiện đường ghé chợ nông sản bên cạnh mua ít rau mang về.
Những loại rau này đều là do người trong thôn tự trồng, so với rau củ do Liên minh gieo trồng trong khu thì loại rau củ tự nhiên có hương vị thơm ngon hơn hẳn.
Nếu thực vật không bị biến dị, Trang Tửu thật sự muốn mua một ít hạt giống về tự trồng.
Cô thở dài tiếc nuối.
Hay là lúc vào núi mua vài gói hạt giống, ít nhất thử xem có trồng được không.
Trang Tửu thầm nghĩ.
Hâm nóng lại vịt quay, mùi thơm phức xộc vào mũi. Xào qua loa hai món rau rồi bưng lên bàn chuẩn bị ăn cơm.
Lần này Trang Tửu không để Victor mở tin tức mà hỏi: "Đồ đạc ngày mai chuẩn bị xong chưa?"
“Tất cả đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Cô ta chợt nhớ đến buổi trưa nay lúc nghỉ ngơi, vì buồn chán nên đã nằm dài trên giường lướt Tinh Võng xem tin tức.
[Gây sốc! Xuất hiện giống loài lạ tại thành phố Duyên, chúng có biểu hiện đờ đẫn, sức mạnh vô song, thường xuất hiện vào lúc nửa đêm tại các góc khuất ở các thành phố lớn, thích ăn thịt người say rượu, đã có người chứng kiến quay lại được cảnh chúng ăn thịt người!]
Bên dưới là một đoạn video, nhưng cô ta không click vào xem.
Bởi vì lúc trước cô ta đã xem được thông báo của Liên minh, khi nhìn thấy tin tức này, trong lòng cô ta vô cùng tin tưởng đây là tin đồn.
Cô ta nhìn Trang Tửu với ánh mắt thông cảm.
Xem ra, vị tiểu thư trước mặt này chắc là bị tin đồn hại rồi, mua nhiều đồ như vậy để chuẩn bị trốn vào núi sâu.
Tiếc là, Liên minh đã lên tiếng đính chính, chuyện này chỉ là tin đồn nhảm.
Nhưng cô ta sẽ không nhắc nhở Trang Tửu. Dù sao thì những món đồ được mua hiện tại, đều ảnh hưởng đến doanh số của cô ta!
Nghĩ đến tiền lương có thể nhận được trong tháng này, nhân viên bán hàng nhanh chóng ký tên vào đơn đặt hàng, dùng băng chuyền chuyển đơn đặt hàng đến hậu trường, sau đó sao lưu hợp đồng trên Tinh Võng, rồi mới cung kính tiễn Trang Tửu rời khỏi trung tâm giải trí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Loay hoay một hồi, đã 6 giờ tối. Lúc về nhà, Trang Tửu tiện đường ghé chợ nông sản bên cạnh mua ít rau mang về.
Những loại rau này đều là do người trong thôn tự trồng, so với rau củ do Liên minh gieo trồng trong khu thì loại rau củ tự nhiên có hương vị thơm ngon hơn hẳn.
Nếu thực vật không bị biến dị, Trang Tửu thật sự muốn mua một ít hạt giống về tự trồng.
Cô thở dài tiếc nuối.
Hay là lúc vào núi mua vài gói hạt giống, ít nhất thử xem có trồng được không.
Trang Tửu thầm nghĩ.
Hâm nóng lại vịt quay, mùi thơm phức xộc vào mũi. Xào qua loa hai món rau rồi bưng lên bàn chuẩn bị ăn cơm.
Lần này Trang Tửu không để Victor mở tin tức mà hỏi: "Đồ đạc ngày mai chuẩn bị xong chưa?"
“Tất cả đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro