Mạt Thế: Ta Mang Dị Năng Đỉnh Cấp, Độn Hóa Vật Tư Một Đường Thẳng Tiến
Chương 44
Thời Không Li
2024-11-07 15:59:51
Lúc rời đi, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, bèn quay lại đưa thẻ cho cô lễ tân vẫn chưa hết bàng hoàng, "Phiền cô hủy thẻ này và cả lịch sử giao dịch."
Ban lãnh đạo công ty đã thay máu, sau khi lão già họ Lưu kia thất thế chắc chắn đã khai không ít chuyện cho Liên minh. Cô không cần giữ lại tấm thẻ đen này nữa, hủy thẻ và lịch sử giao dịch có thể khiến Liên minh không tra ra được gì.
Bẻ gãy tấm thẻ đen vừa được hủy, Trang Tửu tiện tay ném vào thùng rác rồi lái xe đi.
Phía sau cô, một góc khuất lóe lên tia đỏ, mãi đến khi xe đi khuất, tia sáng ấy mới dần biến mất.
Trong văn phòng.
Cam Tấn Tinh vừa đeo tai nghe đã nghe thấy tiếng gầm rú giận dữ của người phụ trách Liên minh, "Sao lại cúp máy! Cậu đã nói gì với cô ta?"
"Chẳng phải ông đã nghe hết rồi sao?" Đối mặt với Liên minh, Cam Tấn Tinh không còn vẻ hiền lành như khi ở cạnh Trang Tửu nữa, anh lạnh lùng nói: "Cô ấy nói không phải cô ấy làm, ông còn muốn thế nào? Bắt giam cô ấy? Đừng quên các người đã hứa gì với tôi! Cô ấy không thừa nhận thì có nghĩa là không phải cô ấy làm! Lo mà tập trung vào việc của mình đi!"
"Rõ ràng là cậu đang thông đồng với cô ta..."
Cam Tấn Tinh trực tiếp cúp máy.
Ôm An An đang ủ rũ vì Trang Tửu bỏ đi, Cam Tấn Tinh có chút chạnh lòng, cười khổ vuốt ve nó, "Hình như cô ấy không nhận ra mày, cũng không nhớ ra tôi... Nhưng không sao, rồi sẽ có ngày cô ấy nhớ lại thôi."
"Chỉ là hiện tại chúng ta vẫn bị Liên minh khống chế, chưa thể đi tìm cô ấy được."
Ôm An An, anh bước ra khỏi văn phòng.
…
Trở lại xưởng cơ khí, Victor đã chọn xong toàn bộ linh kiện cần thiết. Nó đang hớn hở chờ Trang Tửu quay lại, nào ngờ vừa nhìn thấy cô đã phát hiện sắc mặt cô có chút khó coi.
Nó linh cảm có chuyện chẳng lành, muốn an ủi Trang Tửu nhưng sau nhiều năm ở bên cạnh, nó hiểu rất rõ tính cách của cô, biết khi cô thực sự tức giận sẽ không than thở với ai mà chỉ tự điều chỉnh tâm trạng.
Victor suy nghĩ một hồi, quyết định không hỏi chuyện lúc nãy nữa mà ân cần nói: “Chị ơi, em thấy một cơ thể đẹp trai lắm, đã quét xong rồi, lưu trong kho rồi. Khi nào về căn cứ chị làm cho em một cái được không!”
Ban lãnh đạo công ty đã thay máu, sau khi lão già họ Lưu kia thất thế chắc chắn đã khai không ít chuyện cho Liên minh. Cô không cần giữ lại tấm thẻ đen này nữa, hủy thẻ và lịch sử giao dịch có thể khiến Liên minh không tra ra được gì.
Bẻ gãy tấm thẻ đen vừa được hủy, Trang Tửu tiện tay ném vào thùng rác rồi lái xe đi.
Phía sau cô, một góc khuất lóe lên tia đỏ, mãi đến khi xe đi khuất, tia sáng ấy mới dần biến mất.
Trong văn phòng.
Cam Tấn Tinh vừa đeo tai nghe đã nghe thấy tiếng gầm rú giận dữ của người phụ trách Liên minh, "Sao lại cúp máy! Cậu đã nói gì với cô ta?"
"Chẳng phải ông đã nghe hết rồi sao?" Đối mặt với Liên minh, Cam Tấn Tinh không còn vẻ hiền lành như khi ở cạnh Trang Tửu nữa, anh lạnh lùng nói: "Cô ấy nói không phải cô ấy làm, ông còn muốn thế nào? Bắt giam cô ấy? Đừng quên các người đã hứa gì với tôi! Cô ấy không thừa nhận thì có nghĩa là không phải cô ấy làm! Lo mà tập trung vào việc của mình đi!"
"Rõ ràng là cậu đang thông đồng với cô ta..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cam Tấn Tinh trực tiếp cúp máy.
Ôm An An đang ủ rũ vì Trang Tửu bỏ đi, Cam Tấn Tinh có chút chạnh lòng, cười khổ vuốt ve nó, "Hình như cô ấy không nhận ra mày, cũng không nhớ ra tôi... Nhưng không sao, rồi sẽ có ngày cô ấy nhớ lại thôi."
"Chỉ là hiện tại chúng ta vẫn bị Liên minh khống chế, chưa thể đi tìm cô ấy được."
Ôm An An, anh bước ra khỏi văn phòng.
…
Trở lại xưởng cơ khí, Victor đã chọn xong toàn bộ linh kiện cần thiết. Nó đang hớn hở chờ Trang Tửu quay lại, nào ngờ vừa nhìn thấy cô đã phát hiện sắc mặt cô có chút khó coi.
Nó linh cảm có chuyện chẳng lành, muốn an ủi Trang Tửu nhưng sau nhiều năm ở bên cạnh, nó hiểu rất rõ tính cách của cô, biết khi cô thực sự tức giận sẽ không than thở với ai mà chỉ tự điều chỉnh tâm trạng.
Victor suy nghĩ một hồi, quyết định không hỏi chuyện lúc nãy nữa mà ân cần nói: “Chị ơi, em thấy một cơ thể đẹp trai lắm, đã quét xong rồi, lưu trong kho rồi. Khi nào về căn cứ chị làm cho em một cái được không!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro