[Mạt Thế] Tại Hải Đảo Xây Dựng Cơ Sở Hạ Tầng
Chương 1
2024-10-02 22:42:46
"Tiểu Đào Tử! Cậu hãy đợi tớ, tớ sẽ nhanh chóng quay về tìm cậu!”
“Bàn Bàn, tớ đợi cậu!”
“Đại Bàn lừa cậu thôi, cậu ta sẽ không trở về tìm cậu đâu!”
“Hi hi, cậu là quái vật mắt xanh, không ai thèm thích cậu!”
Giấc mơ quen thuộc, đoạn đối thoại quen thuộc không ngừng lặp lại năm này qua năm khác.
Hạ Đào bực bội ngồi bật dậy từ trên sàn, rõ ràng cô đã quên người kia lâu rồi, tại sao cứ luôn mơ thấy chuyện hồi nhỏ chứ.
Thời tiết oi bức khiến Hạ Đào càng bực mình hơn, cô đứng lên đi ra ngoài.
"Hơn nửa đêm mà cô còn loay hoay làm gì thế?”
“Đi ị.”
“. . .”
Không ai nói chuyện với cô nữa, Hạ Đào thuận lợi ra khỏi nhóm người. Lúc này bên ngoài sóng biển hơi lớn, sóng vỗ lên xuống dưới chân, cuộn sóng khiến người chóng mặt. Thời tiết nóng nực, dù đã là đêm khuya thì hoạt động một chút cũng tuôn mồ hôi ra như tắm, nhưng Hạ Đào đã tập mãi thành quen.
Hiện tại là năm 2055, năm tận thế thứ mười.
Ban đầu là núi lửa phun trào ở khắp nơi, sau đó tới lượt sông băng tan chảy, virus Zombie. Tiếp đó là sóng thần, động đất. Không biết nước biển ở đâu ra mà nhiều thế, 90% đất liền toàn cầu đều bị nhấn chìm, chỉ còn lại một chút đất liền bị nước biển ngăn cách thành các đảo lớn nhỏ.
Một số thế lực của người dị năng bắt đầu chiếm đảo làm vua. Nhưng dù đất liền có diện tích lớn đến đâu cũng không thể thu xếp chứa tất cả người sống sót, cho nên cuối cùng bọn họ lấy đảo làm trung tâm bắt đầu dựng căn cứ ở bên ngoài.
Đúng vậy, dựng căn cứ trên biển.
Cách đất liền càng gần thì chất liệu xây dựng càng tốt, người ở lại cũng càng giỏi. Càng ở xa thì chất liệu tự nhiên kém hơn. Đám nhân vật lớn phân chia khu vực như lúc trước trong thành phố, chia ra khu số một, khu số hai.
Người sống sót vừa không có dị năng cũng chẳng giỏi về cái gì, bề ngoài trung bình giống như Hạ Đào chỉ có thể ở trong dãy phòng khu số bốn dựng từ thùng nhựa. Căn phòng có hai mươi mét vuông mà có hai mươi người phụ nữ ở chung, chật chội đến nỗi không có chút riêng tư.
Đông người thì tự nhiên có nhiều mâu thuẫn, cãi lộn đánh nhau càng là cơm thường, nhưng rất ít có người đi trêu chọc Hạ Đào. Bởi vì Hạ Đào là loại người càng bị ức hiếp thì đánh càng ác, vài lần suýt giết người, vì thế mọi người càng yêu quý mạng nhỏ của mình hơn.
Tính cách của Hạ Đào vốn cô độc lạnh lùng, giãy giụa trong tận thế chứng kiến nhiều lòng người, cô hoàn toàn không tin ai, tự nhiên cũng sẽ không có bạn.
Phụ nữ cùng phòng đều không thích Hạ Đào, chẳng sao, cô cũng không thích ai.
“Hu hu hu . . .”
Xung quanh dường như có tiếng khóc, đây là âm thanh thường xuất hiện lúc khuya. Tận thế ập đến, quá nhiều người gia đình tan vỡ, cuộc sống khó khăn, không thấy được tương lai, mọi người đều cố gắng chịu đựng, có vài người không chịu nổi trộm khóc là rất bình thường.
Hạ Đào liếc hướng phát ra âm thanh, là phòng kế bên.
Hơi ồn ào.
Cô đứng lên định bước tới trước, đưa mắt nhìn chợt thấy trên hòn đảo phía xa lập lòe ánh sáng.
Nơi đó có điện, có công xưởng, có nhà ở, có nước ngọt có thức ăn, là vườn địa đàng trong tận thế.
Được sống trên đảo đại khái là ước mơ của tất cả người sống sót, bao gồm Hạ Đào. Tuy trước lúc tận thế thì cuộc sống của cô cũng không tốt đẹp gì, nhưng có nước uống đến no, có điện để xài, làm theo giờ kiếm được tiền đủ cho cô ăn một bữa thịt. Không giống hiện tại một ngày chỉ có thể được chia cho một ngụm nước, trong bánh ngô trộn trấu.
Ai mà không muốn có cuộc sống sung sướng đâu chứ?
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
“Bàn Bàn, tớ đợi cậu!”
“Đại Bàn lừa cậu thôi, cậu ta sẽ không trở về tìm cậu đâu!”
“Hi hi, cậu là quái vật mắt xanh, không ai thèm thích cậu!”
Giấc mơ quen thuộc, đoạn đối thoại quen thuộc không ngừng lặp lại năm này qua năm khác.
Hạ Đào bực bội ngồi bật dậy từ trên sàn, rõ ràng cô đã quên người kia lâu rồi, tại sao cứ luôn mơ thấy chuyện hồi nhỏ chứ.
Thời tiết oi bức khiến Hạ Đào càng bực mình hơn, cô đứng lên đi ra ngoài.
"Hơn nửa đêm mà cô còn loay hoay làm gì thế?”
“Đi ị.”
“. . .”
Không ai nói chuyện với cô nữa, Hạ Đào thuận lợi ra khỏi nhóm người. Lúc này bên ngoài sóng biển hơi lớn, sóng vỗ lên xuống dưới chân, cuộn sóng khiến người chóng mặt. Thời tiết nóng nực, dù đã là đêm khuya thì hoạt động một chút cũng tuôn mồ hôi ra như tắm, nhưng Hạ Đào đã tập mãi thành quen.
Hiện tại là năm 2055, năm tận thế thứ mười.
Ban đầu là núi lửa phun trào ở khắp nơi, sau đó tới lượt sông băng tan chảy, virus Zombie. Tiếp đó là sóng thần, động đất. Không biết nước biển ở đâu ra mà nhiều thế, 90% đất liền toàn cầu đều bị nhấn chìm, chỉ còn lại một chút đất liền bị nước biển ngăn cách thành các đảo lớn nhỏ.
Một số thế lực của người dị năng bắt đầu chiếm đảo làm vua. Nhưng dù đất liền có diện tích lớn đến đâu cũng không thể thu xếp chứa tất cả người sống sót, cho nên cuối cùng bọn họ lấy đảo làm trung tâm bắt đầu dựng căn cứ ở bên ngoài.
Đúng vậy, dựng căn cứ trên biển.
Cách đất liền càng gần thì chất liệu xây dựng càng tốt, người ở lại cũng càng giỏi. Càng ở xa thì chất liệu tự nhiên kém hơn. Đám nhân vật lớn phân chia khu vực như lúc trước trong thành phố, chia ra khu số một, khu số hai.
Người sống sót vừa không có dị năng cũng chẳng giỏi về cái gì, bề ngoài trung bình giống như Hạ Đào chỉ có thể ở trong dãy phòng khu số bốn dựng từ thùng nhựa. Căn phòng có hai mươi mét vuông mà có hai mươi người phụ nữ ở chung, chật chội đến nỗi không có chút riêng tư.
Đông người thì tự nhiên có nhiều mâu thuẫn, cãi lộn đánh nhau càng là cơm thường, nhưng rất ít có người đi trêu chọc Hạ Đào. Bởi vì Hạ Đào là loại người càng bị ức hiếp thì đánh càng ác, vài lần suýt giết người, vì thế mọi người càng yêu quý mạng nhỏ của mình hơn.
Tính cách của Hạ Đào vốn cô độc lạnh lùng, giãy giụa trong tận thế chứng kiến nhiều lòng người, cô hoàn toàn không tin ai, tự nhiên cũng sẽ không có bạn.
Phụ nữ cùng phòng đều không thích Hạ Đào, chẳng sao, cô cũng không thích ai.
“Hu hu hu . . .”
Xung quanh dường như có tiếng khóc, đây là âm thanh thường xuất hiện lúc khuya. Tận thế ập đến, quá nhiều người gia đình tan vỡ, cuộc sống khó khăn, không thấy được tương lai, mọi người đều cố gắng chịu đựng, có vài người không chịu nổi trộm khóc là rất bình thường.
Hạ Đào liếc hướng phát ra âm thanh, là phòng kế bên.
Hơi ồn ào.
Cô đứng lên định bước tới trước, đưa mắt nhìn chợt thấy trên hòn đảo phía xa lập lòe ánh sáng.
Nơi đó có điện, có công xưởng, có nhà ở, có nước ngọt có thức ăn, là vườn địa đàng trong tận thế.
Được sống trên đảo đại khái là ước mơ của tất cả người sống sót, bao gồm Hạ Đào. Tuy trước lúc tận thế thì cuộc sống của cô cũng không tốt đẹp gì, nhưng có nước uống đến no, có điện để xài, làm theo giờ kiếm được tiền đủ cho cô ăn một bữa thịt. Không giống hiện tại một ngày chỉ có thể được chia cho một ngụm nước, trong bánh ngô trộn trấu.
Ai mà không muốn có cuộc sống sung sướng đâu chứ?
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro