Mạt Thế Thiên Tai: Khởi Đầu Bằng Một Năm Mưa Lũ
Chương 17
2024-11-17 17:44:36
Thấy Miêu Kỳ Kỳ vẫn chưa về, Khổng Nam tiếp tục mua sắm trực tuyến.
Thời tiết cực lạnh thì ngoài quần áo ra, còn có chăn là quan trọng nhất.
Ban đầu cô chỉ định mua chăn bông mười cân để chống rét, bây giờ có thể trả góp thì đương nhiên là muốn mua gì thì mua.
Chăn lông vũ, chăn tơ tằm tám cân và chăn bông mười cân, mỗi loại cô mua mười cái, tổng cộng hết hơn năm nghìn, chỉ bằng giá một bộ chăn tơ tằm.
Vỏ chăn gối Khổng Nam mua loại rẻ nhất, năm trăm đồng mua được mười bộ. Loại đồ rẻ tiền này không thể trả góp nhưng giá không cao, Khổng Nam cũng không quan ngại.
Đang định trả góp mua bếp lò thì ngoài cửa kho có tiếng động.
Khổng Nam cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa kho, một lát sau, bóng dáng Miêu Kỳ Kỳ xuất hiện, Khổng Nam thấy vậy, lập tức thả lỏng.
"Thế nào? Có tìm được chỗ ở không?"
Miêu Kỳ Kỳ mệt mỏi lắc đầu: "Không, điều kiện của cậu quá khắt khe."
"Phải gần thành phố nhưng không được quá gần trung tâm thành phố. Phải là nhà mới xây, tuổi nhà không quá mười năm. Phải là tầng cao, tốt nhất là tầng áp mái. Phải là chủ nhà ở ngoại tỉnh, tốt nhất là đã di cư ra nước ngoài và không bao giờ quay về."
Miêu Kỳ Kỳ bĩu môi phàn nàn: "Tôi tìm cả buổi sáng, chạy đến bảy tám công ty môi giới mà không tìm được căn nhà nào như cậu nói, chân tôi sắp nổi mụn nước rồi!"
Khổng Nam cười trừ: "Vất vả cho cậu rồi! Cũng không còn cách nào khác, chỉ có loại nhà này mới giúp chúng ta vượt qua lũ lụt an toàn."
Xa trung tâm thành phố, thời kỳ lũ lụt cô sẽ không tiện đi kiếm vật tư. Nhà quá cũ, cô lo bị lũ cuốn sập.
Yêu cầu phải là tầng áp mái, vì thời kỳ mưa lớn, lũ tràn về, tầng trên sẽ bị dột nước xuống.
Nếu ở tầng áp mái, làm chống thấm tầng áp mái trước, rồi chặn cống thoát nước lại thì không lo nước thấm vào phòng.
Còn về việc chủ nhà tốt nhất là đã di cư, chủ yếu là cô sợ thời kỳ lũ lụt bị chủ nhà đuổi ra khỏi nhà.
Việc nhà cửa Miêu Kỳ Kỳ giao cho môi giới giải quyết, thời gian gấp gáp, bọn họ không có nhiều thời gian lãng phí vào việc tìm nhà.
Ăn trưa xong nghỉ ngơi một lát, Khổng Nam định đến chợ đầu mối mua một ít đồ dùng sinh hoạt.
Đồ dùng sinh hoạt cần mua không nhiều, Khổng Nam đoán sẽ không có ai chịu giao hàng, thế là liền dẫn Miêu Kỳ Kỳ đi thuê xe trước.
Cô không biết lái xe nhưng Miêu Kỳ Kỳ biết.
Miêu Kỳ Kỳ vừa tròn mười tám tuổi đã thi bằng lái, cô ấy tự mình tiết kiệm tiền mua một chiếc xe cũ nát, lái cũng khá ổn.
Thời tiết cực lạnh thì ngoài quần áo ra, còn có chăn là quan trọng nhất.
Ban đầu cô chỉ định mua chăn bông mười cân để chống rét, bây giờ có thể trả góp thì đương nhiên là muốn mua gì thì mua.
Chăn lông vũ, chăn tơ tằm tám cân và chăn bông mười cân, mỗi loại cô mua mười cái, tổng cộng hết hơn năm nghìn, chỉ bằng giá một bộ chăn tơ tằm.
Vỏ chăn gối Khổng Nam mua loại rẻ nhất, năm trăm đồng mua được mười bộ. Loại đồ rẻ tiền này không thể trả góp nhưng giá không cao, Khổng Nam cũng không quan ngại.
Đang định trả góp mua bếp lò thì ngoài cửa kho có tiếng động.
Khổng Nam cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa kho, một lát sau, bóng dáng Miêu Kỳ Kỳ xuất hiện, Khổng Nam thấy vậy, lập tức thả lỏng.
"Thế nào? Có tìm được chỗ ở không?"
Miêu Kỳ Kỳ mệt mỏi lắc đầu: "Không, điều kiện của cậu quá khắt khe."
"Phải gần thành phố nhưng không được quá gần trung tâm thành phố. Phải là nhà mới xây, tuổi nhà không quá mười năm. Phải là tầng cao, tốt nhất là tầng áp mái. Phải là chủ nhà ở ngoại tỉnh, tốt nhất là đã di cư ra nước ngoài và không bao giờ quay về."
Miêu Kỳ Kỳ bĩu môi phàn nàn: "Tôi tìm cả buổi sáng, chạy đến bảy tám công ty môi giới mà không tìm được căn nhà nào như cậu nói, chân tôi sắp nổi mụn nước rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khổng Nam cười trừ: "Vất vả cho cậu rồi! Cũng không còn cách nào khác, chỉ có loại nhà này mới giúp chúng ta vượt qua lũ lụt an toàn."
Xa trung tâm thành phố, thời kỳ lũ lụt cô sẽ không tiện đi kiếm vật tư. Nhà quá cũ, cô lo bị lũ cuốn sập.
Yêu cầu phải là tầng áp mái, vì thời kỳ mưa lớn, lũ tràn về, tầng trên sẽ bị dột nước xuống.
Nếu ở tầng áp mái, làm chống thấm tầng áp mái trước, rồi chặn cống thoát nước lại thì không lo nước thấm vào phòng.
Còn về việc chủ nhà tốt nhất là đã di cư, chủ yếu là cô sợ thời kỳ lũ lụt bị chủ nhà đuổi ra khỏi nhà.
Việc nhà cửa Miêu Kỳ Kỳ giao cho môi giới giải quyết, thời gian gấp gáp, bọn họ không có nhiều thời gian lãng phí vào việc tìm nhà.
Ăn trưa xong nghỉ ngơi một lát, Khổng Nam định đến chợ đầu mối mua một ít đồ dùng sinh hoạt.
Đồ dùng sinh hoạt cần mua không nhiều, Khổng Nam đoán sẽ không có ai chịu giao hàng, thế là liền dẫn Miêu Kỳ Kỳ đi thuê xe trước.
Cô không biết lái xe nhưng Miêu Kỳ Kỳ biết.
Miêu Kỳ Kỳ vừa tròn mười tám tuổi đã thi bằng lái, cô ấy tự mình tiết kiệm tiền mua một chiếc xe cũ nát, lái cũng khá ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro