Mạt Thế Thiên Tai: Khởi Đầu Bằng Một Năm Mưa Lũ
Chương 22
2024-11-17 17:44:36
"Tốt nhất là tầng cao nhất, như vậy sẽ không bị người ở tầng trên làm phiền. Chủ nhà tốt nhất là ít quản lý, tôi không thích chủ nhà ba ngày hai đầu đến quấy rầy."
"Tuổi nhà cũng không nên quá lớn, tốt nhất là trong vòng mười năm. Nhà cũ thường có nhiều vấn đề, vài ba lại mất nước mất điện."
Giám đốc Lâm, "...."
Yêu cầu này còn không nhiều sao?
Giám đốc Lâm đang định mở miệng khuyên Miêu Kỳ Kỳ hạ thấp yêu cầu thì người mua nhà bên cạnh là ông Vương lên tiếng: "Thật khéo, căn nhà tôi thuê đáp ứng được yêu cầu của cô."
Ông Vương cười nói: "Căn nhà tôi đang thuê ở tiểu khu Phúc Lâm, nhà mới xây được bảy tám năm. Tầng cũng cao, 22 tầng."
"Chủ nhà cũng dễ nói chuyện, chưa bao giờ giục tôi nộp tiền thuê nhà. Con trai ông ấy mở một công ty ở tỉnh A, hai năm trước bị con trai đón sang tỉnh A để dưỡng già."
"Cách đây hai ngày, tôi gọi điện cho ông ấy, nói tôi không thuê nhà nữa, ông ấy mới nhớ ra mình còn một căn nhà ở thành phố S."
"Quan trọng là tiền thuê nhà cũng rẻ, chỉ một nghìn năm trăm một tháng. Nếu không phải con trai tôi phải học cấp ba ở trung tâm thành phố, tôi thực sự không định mua nhà."
Miêu Kỳ Kỳ nghe xong, lập tức nói: "Chú Vương, bây giờ chú có tiện đưa tôi đi xem không?"
Ông Vương gật đầu nói: "Tiện, nếu cô xác định muốn thuê, tôi sẽ giúp cô nói với chủ nhà một tiếng."
...
Khổng Nam còn chưa biết Miêu Kỳ Kỳ sắp giải quyết được vấn đề nhà ở, cô đang đau đớn nằm trên mặt đất.
Trán đổ đầy mồ hôi, lưng cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Vừa rồi cửa hàng lương thực đã gửi đến hai xe lương thực và dầu, Khổng Nam sau khi đối chiếu sổ sách xong thì thanh toán nốt số tiền còn lại, rồi đóng cửa lại thu hàng.
Có lẽ là hôm nay thu quá nhiều đồ cùng lúc, khiến cho cái đầu vốn đã lâu không đau của cô lại đau trở lại.
Khổng Nam ôm đầu, đầu như bị hàng vạn cây kim dài đâm vào, khiến cô đau đớn vô cùng.
Trước mắt tối sầm lại, Khổng Nam dùng sức đập đầu mình, môi đã bị cô cắn chảy máu, không biết qua bao lâu, cảm giác đau đầu mới từ từ thuyên giảm.
Lúc này Khổng Nam, giống như vừa được vớt ra khỏi nước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cô ngồi trên mặt đất nghỉ một lúc, mới từ từ đứng dậy đi đun nước tắm rửa.
Trong kho vẫn còn một nửa số hàng chưa cất vào không gian nhưng Khổng Nam không định cất nữa.
Nếu cất tiếp, mạng nhỏ của cô chắc cũng không còn.
Tắm xong, Khổng Nam ngơ ngác ngồi trên giường ngẩn ngơ suy nghĩ, vô tình nhìn thấy bình gas, nhớ ra mình vẫn chưa mua đồ nấu ăn đun bếp.
"Tuổi nhà cũng không nên quá lớn, tốt nhất là trong vòng mười năm. Nhà cũ thường có nhiều vấn đề, vài ba lại mất nước mất điện."
Giám đốc Lâm, "...."
Yêu cầu này còn không nhiều sao?
Giám đốc Lâm đang định mở miệng khuyên Miêu Kỳ Kỳ hạ thấp yêu cầu thì người mua nhà bên cạnh là ông Vương lên tiếng: "Thật khéo, căn nhà tôi thuê đáp ứng được yêu cầu của cô."
Ông Vương cười nói: "Căn nhà tôi đang thuê ở tiểu khu Phúc Lâm, nhà mới xây được bảy tám năm. Tầng cũng cao, 22 tầng."
"Chủ nhà cũng dễ nói chuyện, chưa bao giờ giục tôi nộp tiền thuê nhà. Con trai ông ấy mở một công ty ở tỉnh A, hai năm trước bị con trai đón sang tỉnh A để dưỡng già."
"Cách đây hai ngày, tôi gọi điện cho ông ấy, nói tôi không thuê nhà nữa, ông ấy mới nhớ ra mình còn một căn nhà ở thành phố S."
"Quan trọng là tiền thuê nhà cũng rẻ, chỉ một nghìn năm trăm một tháng. Nếu không phải con trai tôi phải học cấp ba ở trung tâm thành phố, tôi thực sự không định mua nhà."
Miêu Kỳ Kỳ nghe xong, lập tức nói: "Chú Vương, bây giờ chú có tiện đưa tôi đi xem không?"
Ông Vương gật đầu nói: "Tiện, nếu cô xác định muốn thuê, tôi sẽ giúp cô nói với chủ nhà một tiếng."
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khổng Nam còn chưa biết Miêu Kỳ Kỳ sắp giải quyết được vấn đề nhà ở, cô đang đau đớn nằm trên mặt đất.
Trán đổ đầy mồ hôi, lưng cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Vừa rồi cửa hàng lương thực đã gửi đến hai xe lương thực và dầu, Khổng Nam sau khi đối chiếu sổ sách xong thì thanh toán nốt số tiền còn lại, rồi đóng cửa lại thu hàng.
Có lẽ là hôm nay thu quá nhiều đồ cùng lúc, khiến cho cái đầu vốn đã lâu không đau của cô lại đau trở lại.
Khổng Nam ôm đầu, đầu như bị hàng vạn cây kim dài đâm vào, khiến cô đau đớn vô cùng.
Trước mắt tối sầm lại, Khổng Nam dùng sức đập đầu mình, môi đã bị cô cắn chảy máu, không biết qua bao lâu, cảm giác đau đầu mới từ từ thuyên giảm.
Lúc này Khổng Nam, giống như vừa được vớt ra khỏi nước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cô ngồi trên mặt đất nghỉ một lúc, mới từ từ đứng dậy đi đun nước tắm rửa.
Trong kho vẫn còn một nửa số hàng chưa cất vào không gian nhưng Khổng Nam không định cất nữa.
Nếu cất tiếp, mạng nhỏ của cô chắc cũng không còn.
Tắm xong, Khổng Nam ngơ ngác ngồi trên giường ngẩn ngơ suy nghĩ, vô tình nhìn thấy bình gas, nhớ ra mình vẫn chưa mua đồ nấu ăn đun bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro