Mạt Thế Thiên Tai: Khởi Đầu Bằng Một Năm Mưa Lũ
Chương 27
2024-11-17 17:44:36
Trời dần tối, Miêu Kỳ Kỳ trên đường về thấy ven đường có xe tải nhỏ bán dưa hấu, liền mua hai quả dưa hấu lớn, hỏi thăm giá bán buôn dưa hấu rồi lái xe về kho.
Trở về kho, Khổng Nam đã nấu xong bữa tối.
Các món ăn hôm nay khá phong phú, chiều nay đã có người mang đến một ít trứng và thịt. Khổng Nam làm một đĩa khổ qua xào trứng, thịt kho tàu và một nồi nhỏ canh gà.
Miêu Kỳ Kỳ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Ăn được vài miếng thức ăn, cảm thấy không còn đói lắm, Miêu Kỳ Kỳ mới lên tiếng nói: "Khổng Nam, chiều nay tôi đã đặt nước đóng bình và nước đóng chai ở nhà máy nước giải khát, sáng mai cậu đi lấy hàng cùng tôi."
Khổng Nam sửng sốt một chút, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phải mua nước tinh khiết, tận thế nhiều năm, bây giờ cô thấy chỉ cần là nước sạch không có tạp chất là có thể uống được.
Kiếp trước khi trời nóng cực độ, dù dưới nước có cát đá cũng vẫn uống không chút do dự. Tuy nhiên bây giờ có điều kiện uống nước sạch thì cũng không cần phải bạc đãi bản thân.
Khổng Nam gật đầu nói: "Được, sáng mai cũng không có ai đến giao hàng."
"Đúng rồi, lúc tôi về có mua hai quả dưa hấu, tôi nói với ông chủ là công ty tổ chức hoạt động, muốn mua một ít dưa hấu. Ông ấy nói có thể bán cho tôi giá ưu đãi, một cân dưa hấu 8 hào." Miêu Kỳ Kỳ vừa nói vừa nhìn Khổng Nam với ánh mắt đầy mong đợi.
Khổng Nam không nhịn được cười: "Rẻ vậy thì mua đi!"
Miêu Kỳ Kỳ nhếch miệng cười: "Dưa hấu nhiều nước, vỏ dưa hấu cũng có thể ăn được, chúng ta mua ba mươi nghìn cân đi! Cũng chỉ hơn hai mươi nghìn thôi."
Khổng Nam, "...."
Nhiều dưa hấu như vậy, họ phải ăn đến bao giờ mới hết?
...
Khi bận rộn thời gian lại trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã trôi qua năm ngày.
Hôm nay ông Vương đã gọi điện cho Miêu Kỳ Kỳ, nói rằng cả nhà ông ấy đã chuyển đi, hỏi cô ấy khi nào thì đến thuê nhà.
Miêu Kỳ Kỳ không nói hai lời, lập tức lái xe đến tìm ông Vương.
Cô ấy thực sự không thể ở quen trong kho được, dù vẫn ngủ trên chiếc giường của mình.
Vì có ông Vương làm người bảo lãnh nên cô ấy nhanh chóng thuê được nhà, một nghìn năm trăm một tháng, cọc một trả ba.
Sau khi trả tiền, chiều hôm đó Khổng Nam đã đến dọn dẹp nhà cửa, tối hôm đó họ chính thức chuyển đến ở.
Miêu Kỳ Kỳ nhìn những cánh cửa sổ cũ kỹ rồi nói: "Khổng Nam, chúng ta có nên gia cố lại ngôi nhà này không?"
Trở về kho, Khổng Nam đã nấu xong bữa tối.
Các món ăn hôm nay khá phong phú, chiều nay đã có người mang đến một ít trứng và thịt. Khổng Nam làm một đĩa khổ qua xào trứng, thịt kho tàu và một nồi nhỏ canh gà.
Miêu Kỳ Kỳ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Ăn được vài miếng thức ăn, cảm thấy không còn đói lắm, Miêu Kỳ Kỳ mới lên tiếng nói: "Khổng Nam, chiều nay tôi đã đặt nước đóng bình và nước đóng chai ở nhà máy nước giải khát, sáng mai cậu đi lấy hàng cùng tôi."
Khổng Nam sửng sốt một chút, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phải mua nước tinh khiết, tận thế nhiều năm, bây giờ cô thấy chỉ cần là nước sạch không có tạp chất là có thể uống được.
Kiếp trước khi trời nóng cực độ, dù dưới nước có cát đá cũng vẫn uống không chút do dự. Tuy nhiên bây giờ có điều kiện uống nước sạch thì cũng không cần phải bạc đãi bản thân.
Khổng Nam gật đầu nói: "Được, sáng mai cũng không có ai đến giao hàng."
"Đúng rồi, lúc tôi về có mua hai quả dưa hấu, tôi nói với ông chủ là công ty tổ chức hoạt động, muốn mua một ít dưa hấu. Ông ấy nói có thể bán cho tôi giá ưu đãi, một cân dưa hấu 8 hào." Miêu Kỳ Kỳ vừa nói vừa nhìn Khổng Nam với ánh mắt đầy mong đợi.
Khổng Nam không nhịn được cười: "Rẻ vậy thì mua đi!"
Miêu Kỳ Kỳ nhếch miệng cười: "Dưa hấu nhiều nước, vỏ dưa hấu cũng có thể ăn được, chúng ta mua ba mươi nghìn cân đi! Cũng chỉ hơn hai mươi nghìn thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khổng Nam, "...."
Nhiều dưa hấu như vậy, họ phải ăn đến bao giờ mới hết?
...
Khi bận rộn thời gian lại trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã trôi qua năm ngày.
Hôm nay ông Vương đã gọi điện cho Miêu Kỳ Kỳ, nói rằng cả nhà ông ấy đã chuyển đi, hỏi cô ấy khi nào thì đến thuê nhà.
Miêu Kỳ Kỳ không nói hai lời, lập tức lái xe đến tìm ông Vương.
Cô ấy thực sự không thể ở quen trong kho được, dù vẫn ngủ trên chiếc giường của mình.
Vì có ông Vương làm người bảo lãnh nên cô ấy nhanh chóng thuê được nhà, một nghìn năm trăm một tháng, cọc một trả ba.
Sau khi trả tiền, chiều hôm đó Khổng Nam đã đến dọn dẹp nhà cửa, tối hôm đó họ chính thức chuyển đến ở.
Miêu Kỳ Kỳ nhìn những cánh cửa sổ cũ kỹ rồi nói: "Khổng Nam, chúng ta có nên gia cố lại ngôi nhà này không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro