Mạt Thế Thiên Tai: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt
Mua Lương Thực...
Tấu Bát Trường Cảnh Lộc
2024-11-21 16:50:07
Nghe thấy lời vô liêm sỉ như vậy, Tiêu Minh Nguyệt trợn trắng mắt, xách túi đi ra ngoài.
“Ba trăm hai mươi vạn cũng đâu phải ít, cho mấy người thời gian một ngày để cân nhắc, quá thời gian không đợi nữa!”
Bác gái cả đổi sắc mặt, chửi bới: “Con nhỏ khốn kiếp này, trong mắt chỉ có tiền!”
Tiêu Minh Nguyệt tìm nhà hàng ở khu vực gần đó, trong lúc ăn cơm lên kế hoạch đồ đạc cần phải mua.
Buổi chiều, cô đi chợ đầu mối nông sản lớn nhất ở phía Nam thành phố, ở đó cái gì cũng có, lương thực ngũ cốc hoa quả khô, rau củ quả, các loại thịt đông lạnh, hải sản, v.v…
Tiêu Minh Nguyệt vẫn ăn mặc như thế, kiểu nói chuyện vẫn vậy. Cô mua năm bộ dụng cụ làm nông như cuốc xẻng gì đó, khi trồng trọt cần dùng.
Tất cả tiêu tốn hai nghìn tệ.
Kế tiếp cô lại tới cửa hàng gia vị, mua các loại đồ gia vị: hai mươi thùng dầu đậu nành, mười thùng muối ăn, mười thùng nước tương, mười thùng dấm, hai thùng tiêu Tứ Xuyên, hai thùng hoa hồi, một thùng hồ tiêu xay nhuyễn.
Và cả sáu mươi thùng đường trắng.
Đường trắng chính là vật tư mang tính chiến lược tại thời chiến, có thể cấp tốc bổ sung thể lực, sau mạt thế thì trở thành loại hàng hóa cung không đủ cầu. Vì vậy Tiêu Minh Nguyệt mua nhiều hơn chút, trong tương lai cũng có thể dùng để giao dịch, có thể dùng trao đổi đồ đạc.
Còn có các loại hoa quả khô dễ dự trữ như nấm mèo sấy khô, nấm hương sấy khô, hoa kim châm sấy khô, táo tàu, hạt sen khô, hạt óc chó vỏ cứng, hạnh nhân, hạt dẻ cười, hạt phỉ, hạt mắc ca, nam việt quất khô, nho khô, hạt hướng dương…
Mỗi loại mười thùng.
Tiêu Minh Nguyệt thích ăn hạt điều, nên mua ba mươi thùng, cắn một miếng giòn rụm.
Đồ gia vị và hoa quả khô tổng cộng tiêu hết tám vạn rưỡi, ông chủ còn tặng thùng Lão Can Ma*, hôm nay có thể giao hàng tận nhà ngay.
*Lão Can Ma: tên thương hiệu một loại tương ớt sản xuất tại Trung.
Tiêu Minh Nguyệt điền địa chỉ xong thì trông thấy người làm thuê trong tiệm đã đóng thùng xong xuôi, trên xe hàng xếp từng thùng từng thùng. Bởi vì Tiêu Minh Nguyệt mua thật sự quá nhiều, ông chủ còn đi mượn xe chở hàng của mấy chủ tiệm bên cạnh, sẽ giao hết tới tiểu khu Hoa Hàn vào ngay hôm nay.
Cô tới cửa hàng lương thực ở sát kế bên xem thử, mua một tấn gạo trắng Đông Bắc, một tấn bột mì, hai trăm năm mươi kí gạo lứt đỏ, hai trăm năm mươi kí gạo lứt đen, hai trăm năm mươi kí gạo lứt, năm trăm kí vụn ngô, một trăm kí đậu hồi, hai trăm năm mươi kí bo bo, một trăm năm mươi kí bột ngô…
Sản phẩm thịt tẩm ướp sấy khô mà cô thích ăn, năm thùng lạp xưởng, năm thùng đùi gà xông khói, năm thùng thịt xông khói ngũ hoa.
Lúc nấu cơm chiên trứng chiên cắt một cây lạp xưởng bỏ vào, khỏi phải nói ngon cỡ nào, dù sao lạp xưởng có thể cất giữ được rất lâu, nên cô mua nhiều hơn.
Sau khi cò kè mặc cả với ông chủ xong, tiêu tốn tất cả mười lăm vạn bảy trăm tệ. Ông chủ còn tặng cho cả một cái đùi heo hun khói cùng với một trăm ký đậu xanh.
Bởi vì cô mua số lượng nhiều, cửa hàng lương thực cần phải điều động hàng, hẹn ngày mốt giao hàng tới tận cửa.
Hôm nay Tiêu Minh Nguyệt thắng lớn trở về, tính toán tiêu phí trong hôm nay, trong thẻ của cô còn lại hơn bảy mươi ba vạn.
Khi về đến nhà, đội nhân công tu sửa trang trí đã tan làm, trong nhà và trong sân rất bừa bộn, toàn là dấu vết thi công.
Kệ chứa đồ siêu thị cũng đã giao tới, hai mươi mốt chiếc kệ hàng chất đầy cả sân, Tiêu Minh Nguyệt trả tiền dứt khoát.
“Ba trăm hai mươi vạn cũng đâu phải ít, cho mấy người thời gian một ngày để cân nhắc, quá thời gian không đợi nữa!”
Bác gái cả đổi sắc mặt, chửi bới: “Con nhỏ khốn kiếp này, trong mắt chỉ có tiền!”
Tiêu Minh Nguyệt tìm nhà hàng ở khu vực gần đó, trong lúc ăn cơm lên kế hoạch đồ đạc cần phải mua.
Buổi chiều, cô đi chợ đầu mối nông sản lớn nhất ở phía Nam thành phố, ở đó cái gì cũng có, lương thực ngũ cốc hoa quả khô, rau củ quả, các loại thịt đông lạnh, hải sản, v.v…
Tiêu Minh Nguyệt vẫn ăn mặc như thế, kiểu nói chuyện vẫn vậy. Cô mua năm bộ dụng cụ làm nông như cuốc xẻng gì đó, khi trồng trọt cần dùng.
Tất cả tiêu tốn hai nghìn tệ.
Kế tiếp cô lại tới cửa hàng gia vị, mua các loại đồ gia vị: hai mươi thùng dầu đậu nành, mười thùng muối ăn, mười thùng nước tương, mười thùng dấm, hai thùng tiêu Tứ Xuyên, hai thùng hoa hồi, một thùng hồ tiêu xay nhuyễn.
Và cả sáu mươi thùng đường trắng.
Đường trắng chính là vật tư mang tính chiến lược tại thời chiến, có thể cấp tốc bổ sung thể lực, sau mạt thế thì trở thành loại hàng hóa cung không đủ cầu. Vì vậy Tiêu Minh Nguyệt mua nhiều hơn chút, trong tương lai cũng có thể dùng để giao dịch, có thể dùng trao đổi đồ đạc.
Còn có các loại hoa quả khô dễ dự trữ như nấm mèo sấy khô, nấm hương sấy khô, hoa kim châm sấy khô, táo tàu, hạt sen khô, hạt óc chó vỏ cứng, hạnh nhân, hạt dẻ cười, hạt phỉ, hạt mắc ca, nam việt quất khô, nho khô, hạt hướng dương…
Mỗi loại mười thùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Minh Nguyệt thích ăn hạt điều, nên mua ba mươi thùng, cắn một miếng giòn rụm.
Đồ gia vị và hoa quả khô tổng cộng tiêu hết tám vạn rưỡi, ông chủ còn tặng thùng Lão Can Ma*, hôm nay có thể giao hàng tận nhà ngay.
*Lão Can Ma: tên thương hiệu một loại tương ớt sản xuất tại Trung.
Tiêu Minh Nguyệt điền địa chỉ xong thì trông thấy người làm thuê trong tiệm đã đóng thùng xong xuôi, trên xe hàng xếp từng thùng từng thùng. Bởi vì Tiêu Minh Nguyệt mua thật sự quá nhiều, ông chủ còn đi mượn xe chở hàng của mấy chủ tiệm bên cạnh, sẽ giao hết tới tiểu khu Hoa Hàn vào ngay hôm nay.
Cô tới cửa hàng lương thực ở sát kế bên xem thử, mua một tấn gạo trắng Đông Bắc, một tấn bột mì, hai trăm năm mươi kí gạo lứt đỏ, hai trăm năm mươi kí gạo lứt đen, hai trăm năm mươi kí gạo lứt, năm trăm kí vụn ngô, một trăm kí đậu hồi, hai trăm năm mươi kí bo bo, một trăm năm mươi kí bột ngô…
Sản phẩm thịt tẩm ướp sấy khô mà cô thích ăn, năm thùng lạp xưởng, năm thùng đùi gà xông khói, năm thùng thịt xông khói ngũ hoa.
Lúc nấu cơm chiên trứng chiên cắt một cây lạp xưởng bỏ vào, khỏi phải nói ngon cỡ nào, dù sao lạp xưởng có thể cất giữ được rất lâu, nên cô mua nhiều hơn.
Sau khi cò kè mặc cả với ông chủ xong, tiêu tốn tất cả mười lăm vạn bảy trăm tệ. Ông chủ còn tặng cho cả một cái đùi heo hun khói cùng với một trăm ký đậu xanh.
Bởi vì cô mua số lượng nhiều, cửa hàng lương thực cần phải điều động hàng, hẹn ngày mốt giao hàng tới tận cửa.
Hôm nay Tiêu Minh Nguyệt thắng lớn trở về, tính toán tiêu phí trong hôm nay, trong thẻ của cô còn lại hơn bảy mươi ba vạn.
Khi về đến nhà, đội nhân công tu sửa trang trí đã tan làm, trong nhà và trong sân rất bừa bộn, toàn là dấu vết thi công.
Kệ chứa đồ siêu thị cũng đã giao tới, hai mươi mốt chiếc kệ hàng chất đầy cả sân, Tiêu Minh Nguyệt trả tiền dứt khoát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro