Mạt Thế Thiên Tai: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt
Hổ Ngốc
Tấu Bát Trường Cảnh Lộc
2024-11-21 16:50:07
Hơn nữa còn phải đóng chặt hàng rào tre, cô lo đàn gà sẽ đi về đồng và rừng quả.
Tiêu Minh Nguyệt nhìn về phía Phú Quý đuổi theo gặm gà, con hổ ngốc kia, mỗi ngày trong sân đều là gà bay hổ vồ, nó có thể nhảy qua hàng rào, đàn gà trông thấy nó thì sợ.
Nhưng Phú Quý không cắn gà bị thương, chỉ đuổi theo gà chơi.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, hình như Phú Quý lớn hơn so với thời điểm lần thứ nhất gặp nó.
Mấy ngày nay Tiêu Minh Nguyệt bớt thời gian tìm đồ ăn đưa vào không gian, một ngày ba bữa sữa bò kết hợp thịt, còn phải thêm một cái đùi gà ăn khuya, sao con hổ nhỏ không lớn nhanh được?
"Phú Quý!"
Tiêu Minh Nguyệt gọi to, Phú Quý chạy vèo vèo vèo tới ngay, mong đợi nhìn cô.
Tiêu Minh Nguyệt lấy một gói thịt bò khô ra, đây là đồ ăn vặt cô chuẩn bị cho bản thân, từ trước đến nay Phú Quý toàn ăn thịt sống, cũng không biết có thể chấp nhận thịt chín hay không.
Trước hết Phú Quý ngửi một lần, sau đó liếm liếm, đôi mắt hổ tròn vo tỏa sáng trong nháy mắt.
Gầm gừ một miếng lớn, Phú Quý ăn như hổ đói, phần kia của mình còn chưa ăn xong, nó đã khẩy khẩy ống quần của Tiêu Minh Nguyệt, cướp phần thịt bò khô còn lại đi luôn.
Tất cả thịt bò khô đều thuộc về nó, Phú Quý vui vẻ lăn qua lộn lại, một lúc ở bên người Tiêu Minh Nguyệt xin sờ đầu, một lúc ôm thịt bò khô gặm vô cùng vui vẻ.
"Con hổ ngốc này, sao lại vui vẻ hơn khi ăn thịt sống thế?"
Tiêu Minh Nguyệt thầm nói trong lòng, chẳng lẽ Phú Quý thích ăn thịt bò khô hơn?
[Kiểm tra đo lường thấy độ thiện cảm của trấn sơn hổ với chủ nhân tăng lên, khen thưởng tiền vàng rơi xuống ngẫu nhiên.]
Xèo xèo xèo xèo xèo! Xèo xèo xèo xèo! Xèo!
Xèo xèo xèo xèo xèo! Xèo xèo xèo xèo! Xèo!
Hai mươi đồng tiền vàng rớt xuống.
Đôi mắt của Tiêu Minh Nguyệt mở to hết cỡ, trái tim kích động bàn tay run rẩy, cô bắt đầu nhặt tiền vàng, một đồng, hai đồng, ba đồng, bốn đồng... hai mươi đồng.
Nặng quá, có chút không cầm nổi, không cầm nổi cũng phải cầm!
"Chủ nhân Phú Quý, mi đúng là ân nhân cứu mạng của ta đó..."
Suýt chút nữa thì Tiêu Minh Nguyệt nước mắt giàn giụa, ôm Phú Quý không ngừng hôn, đã quên mất vừa nãy còn gọi người ta là hổ ngốc.
Mặt hổ của Phú Quý ngây ngốc, bộ lông cũng bị hôn đến lộn xộn, mồm nó cắn tiền vàng, phì phì phì nhổ ra, ra sức tránh thoát lồng ngực của Tiêu Minh Nguyệt, gặm thịt bò khô rời khỏi.
"Chủ nhân Phú Quý thích ăn thịt bò khô, ta sẽ mua một trăm gói thương hiệu thịt bò khô này, không phải, một nghìn gói!"
Một đồng tiền vàng bốn trăm gam, bán sang tay hai đồng tiền vàng là bốn trăm sáu mươi bốn vạn!
Cộng thêm cô vốn có bảy mươi mốt vạn, tổng cộng năm trăm ba mươi lăm vạn.
Tiêu Minh Nguyệt dự định tiêu hết số tiền này trước mạt thế, bởi vì sau mạt thế tiền bị mất giá, nhà cửa càng không đáng giá tiền, vì miếng ăn bán nhà cửa ở đâu cũng có, đến lúc đó lương thực mới là đồng tiền mạnh.
Đều là thiên tai gây họa mà.
Trước khi mạt thế đến, cô phải nhanh đổi tài chính trong tay thành vật tư hơn!
Nếu cha Tiêu mẹ Tiêu biết con gái của bản thân đã là phú bà có năm trăm vạn, nhất định sẽ bị dọa sốc người, nhưng Tiêu Minh Nguyệt không dự định nói cho hai người.
Thất phu vô tội hoài bích có tội, nếu cha mẹ không cẩn thận tiết lộ cho những người khác, nhà họ Tiêu chỉ có thể gặp phải tai họa ngập đầu.
[Thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Ý đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại.]
Tiêu Minh Nguyệt nhìn về phía Phú Quý đuổi theo gặm gà, con hổ ngốc kia, mỗi ngày trong sân đều là gà bay hổ vồ, nó có thể nhảy qua hàng rào, đàn gà trông thấy nó thì sợ.
Nhưng Phú Quý không cắn gà bị thương, chỉ đuổi theo gà chơi.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, hình như Phú Quý lớn hơn so với thời điểm lần thứ nhất gặp nó.
Mấy ngày nay Tiêu Minh Nguyệt bớt thời gian tìm đồ ăn đưa vào không gian, một ngày ba bữa sữa bò kết hợp thịt, còn phải thêm một cái đùi gà ăn khuya, sao con hổ nhỏ không lớn nhanh được?
"Phú Quý!"
Tiêu Minh Nguyệt gọi to, Phú Quý chạy vèo vèo vèo tới ngay, mong đợi nhìn cô.
Tiêu Minh Nguyệt lấy một gói thịt bò khô ra, đây là đồ ăn vặt cô chuẩn bị cho bản thân, từ trước đến nay Phú Quý toàn ăn thịt sống, cũng không biết có thể chấp nhận thịt chín hay không.
Trước hết Phú Quý ngửi một lần, sau đó liếm liếm, đôi mắt hổ tròn vo tỏa sáng trong nháy mắt.
Gầm gừ một miếng lớn, Phú Quý ăn như hổ đói, phần kia của mình còn chưa ăn xong, nó đã khẩy khẩy ống quần của Tiêu Minh Nguyệt, cướp phần thịt bò khô còn lại đi luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả thịt bò khô đều thuộc về nó, Phú Quý vui vẻ lăn qua lộn lại, một lúc ở bên người Tiêu Minh Nguyệt xin sờ đầu, một lúc ôm thịt bò khô gặm vô cùng vui vẻ.
"Con hổ ngốc này, sao lại vui vẻ hơn khi ăn thịt sống thế?"
Tiêu Minh Nguyệt thầm nói trong lòng, chẳng lẽ Phú Quý thích ăn thịt bò khô hơn?
[Kiểm tra đo lường thấy độ thiện cảm của trấn sơn hổ với chủ nhân tăng lên, khen thưởng tiền vàng rơi xuống ngẫu nhiên.]
Xèo xèo xèo xèo xèo! Xèo xèo xèo xèo! Xèo!
Xèo xèo xèo xèo xèo! Xèo xèo xèo xèo! Xèo!
Hai mươi đồng tiền vàng rớt xuống.
Đôi mắt của Tiêu Minh Nguyệt mở to hết cỡ, trái tim kích động bàn tay run rẩy, cô bắt đầu nhặt tiền vàng, một đồng, hai đồng, ba đồng, bốn đồng... hai mươi đồng.
Nặng quá, có chút không cầm nổi, không cầm nổi cũng phải cầm!
"Chủ nhân Phú Quý, mi đúng là ân nhân cứu mạng của ta đó..."
Suýt chút nữa thì Tiêu Minh Nguyệt nước mắt giàn giụa, ôm Phú Quý không ngừng hôn, đã quên mất vừa nãy còn gọi người ta là hổ ngốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt hổ của Phú Quý ngây ngốc, bộ lông cũng bị hôn đến lộn xộn, mồm nó cắn tiền vàng, phì phì phì nhổ ra, ra sức tránh thoát lồng ngực của Tiêu Minh Nguyệt, gặm thịt bò khô rời khỏi.
"Chủ nhân Phú Quý thích ăn thịt bò khô, ta sẽ mua một trăm gói thương hiệu thịt bò khô này, không phải, một nghìn gói!"
Một đồng tiền vàng bốn trăm gam, bán sang tay hai đồng tiền vàng là bốn trăm sáu mươi bốn vạn!
Cộng thêm cô vốn có bảy mươi mốt vạn, tổng cộng năm trăm ba mươi lăm vạn.
Tiêu Minh Nguyệt dự định tiêu hết số tiền này trước mạt thế, bởi vì sau mạt thế tiền bị mất giá, nhà cửa càng không đáng giá tiền, vì miếng ăn bán nhà cửa ở đâu cũng có, đến lúc đó lương thực mới là đồng tiền mạnh.
Đều là thiên tai gây họa mà.
Trước khi mạt thế đến, cô phải nhanh đổi tài chính trong tay thành vật tư hơn!
Nếu cha Tiêu mẹ Tiêu biết con gái của bản thân đã là phú bà có năm trăm vạn, nhất định sẽ bị dọa sốc người, nhưng Tiêu Minh Nguyệt không dự định nói cho hai người.
Thất phu vô tội hoài bích có tội, nếu cha mẹ không cẩn thận tiết lộ cho những người khác, nhà họ Tiêu chỉ có thể gặp phải tai họa ngập đầu.
[Thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Ý đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro