Mạt Thế Thiên Tai: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt
Ông Bà Ngoại Đế...
Tấu Bát Trường Cảnh Lộc
2024-11-21 16:50:07
Bà ngoại là một bà lão thân thể khỏe mạnh, bình thường vui tươi hớn hở, nấu ăn rất ngon, bà ngoại đối xử với con cháu rất tốt, gây phiền toái cho con gái, cứ chần chừ mãi, là cha Tiêu kiên trì kéo bà ngoại lên xe.
Ông ngoại bị bệnh Alzheimer nặng, bình thường cũng không nói gì, chỉ thích ngồi ngẩn người.
"Ôi chao, trên sân cũng che lại, vừa vào sân đã mát mẻ như vậy, bật điều hòa chắc là tốn không ít tiền điện đi, các con không cần tiêu pha như vậy, mẹ và ông ấy chỉ cần một cái quạt điện là được!" Bà ngoại đau lòng nói.
Mẹ Tiêu chỉ vào mái nhà: "Không tốn tiền không tốn tiền, mẹ xem trên nóc nhà, tất cả đều là tấm quang năng, đều là phát điện để dùng! Mẹ cứ yên tâm bật điều hòa đi!"
"Thực sự không tốn tiền? Thứ đồ này cũng thật tốt!" Bà ngoại tấm tắc lấy làm lạ, vẫn khen mẹ Tiêu biết tiết kiệm tiền.
Mẹ Tiêu ngượng ngùng cười cười, bà không dám nói ra giá cả của tấm quang năng, sợ dọa đến bà lão.
"Đều là Minh Nguyệt làm đấy, nói là có thể sử dụng rất lâu." Mẹ Tiêu nói.
"Vẫn là Niếp Niếp ngoan lợi hại! Trong nhà còn có đất trồng rau, bà chỉ sợ ở nhà cao tầng, vẫn là có sân thì tốt hơn!" Bà ngoại nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Tiêu Minh Nguyệt thản nhiên cười: "Bà ngoại, về sau đất trồng rau này và mấy con gà con đã có thể giao cho bà để ý nha, chúng cháu có thể được ăn rau tươi và trứng gà tươi hay không, đều dựa vào bà ngoại!"
"Cái đứa nhỏ này nói bừa cái gì thế, sao có thể để bà ngoại làm mấy việc đó?" Cha Tiêu nhanh chóng ngăn con gái lại.
Bà ngoại cười xua tay: "Không có việc gì không có việc gì đâu, bà già này là dân quê, lại thích làm những việc này, không cho mẹ làm mẹ còn không thích đâu! Vẫn là Niếp Niếp hiểu bà ngoại thích làm gì."
Rau củ không phải một ngày là mọc, gà con cũng phải lớn lên mới có thể đẻ trứng, ý của Tiêu Minh Nguyệt là để cho ông bà ngoại ở lại lâu dài.
Trong lòng bà ngoại tràn đầy cảm động.
"Tất nhiên!" Nét mặt Tiêu Minh Nguyệt còn rất đắc ý.
Cha Tiêu cười cười, không nói gì nữa.
Bà ngoại là phụ nữ nông thôn quen chịu khó, đừng thấy bà ấy luôn vui tươi hớn hở, thật ra thời trẻ đã nếm qua không ít khổ sở, mẹ chồng luôn khắt khe, xét nét bà ấy, lúc sinh mẹ Tiêu, ba ngày chỉ được ăn một cái bánh ngô.
Bà ngoại sinh ba gái hai trai, mẹ Tiêu đứng thứ tư, trên có hai anh trai một chị gái, dưới còn một em gái.
"Bà mang đến hạt kê đậu xanh của nhà, còn có dưa leo cần tây các loại, đều là tự mình trồng, không có phun thuốc sâu! Người thành phố các cháu không phải thích ăn loại rau xanh hữu cơ này sao? Còn có hai con gà nuôi thả, để hầm canh gà cho Minh Nguyệt!" Bà ngoại giống như dâng vật quý, kể ra một lượt những đồ mình mang đến.
"Uống canh gà." Ông ngoại đang ngẩn người đột nhiên nói ra một câu.
"Được! Ông già này, thiếu một miếng ăn cũng không được, cứ như là trẻ con!" Bà ngoại bất đắc dĩ nói.
Mẹ Tiêu cười tươi mở miệng: "Cậu hai của con cứ chất hết bao này đến bao kia lên xe, nếu mẹ không ngăn lại, có khi ngay cả lợn con vừa mới sinh ông ấy cũng ném lên xe mẹ mất!"
Tiêu Minh Nguyệt không nhịn được xúc động, đây mới là người một nhà ấm áp, không có tính kế, anh nghĩ cho tôi, tôi cũng nghĩ cho anh, thật tốt.
Cô cũng là người biết ơn báo đáp, về sau nếu có cơ hội có thể giúp cậu hai một phen, nhất định sẽ giúp.
Bà ngoại không chịu ngồi yên, khăng khăng phải làm cơm, nói là phải bồi bổ thật tốt cho cháu gái, cha Tiêu mẹ Tiêu không lay chuyển được, cũng vào phòng bếp giúp một tay.
Ông ngoại bị bệnh Alzheimer nặng, bình thường cũng không nói gì, chỉ thích ngồi ngẩn người.
"Ôi chao, trên sân cũng che lại, vừa vào sân đã mát mẻ như vậy, bật điều hòa chắc là tốn không ít tiền điện đi, các con không cần tiêu pha như vậy, mẹ và ông ấy chỉ cần một cái quạt điện là được!" Bà ngoại đau lòng nói.
Mẹ Tiêu chỉ vào mái nhà: "Không tốn tiền không tốn tiền, mẹ xem trên nóc nhà, tất cả đều là tấm quang năng, đều là phát điện để dùng! Mẹ cứ yên tâm bật điều hòa đi!"
"Thực sự không tốn tiền? Thứ đồ này cũng thật tốt!" Bà ngoại tấm tắc lấy làm lạ, vẫn khen mẹ Tiêu biết tiết kiệm tiền.
Mẹ Tiêu ngượng ngùng cười cười, bà không dám nói ra giá cả của tấm quang năng, sợ dọa đến bà lão.
"Đều là Minh Nguyệt làm đấy, nói là có thể sử dụng rất lâu." Mẹ Tiêu nói.
"Vẫn là Niếp Niếp ngoan lợi hại! Trong nhà còn có đất trồng rau, bà chỉ sợ ở nhà cao tầng, vẫn là có sân thì tốt hơn!" Bà ngoại nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Tiêu Minh Nguyệt thản nhiên cười: "Bà ngoại, về sau đất trồng rau này và mấy con gà con đã có thể giao cho bà để ý nha, chúng cháu có thể được ăn rau tươi và trứng gà tươi hay không, đều dựa vào bà ngoại!"
"Cái đứa nhỏ này nói bừa cái gì thế, sao có thể để bà ngoại làm mấy việc đó?" Cha Tiêu nhanh chóng ngăn con gái lại.
Bà ngoại cười xua tay: "Không có việc gì không có việc gì đâu, bà già này là dân quê, lại thích làm những việc này, không cho mẹ làm mẹ còn không thích đâu! Vẫn là Niếp Niếp hiểu bà ngoại thích làm gì."
Rau củ không phải một ngày là mọc, gà con cũng phải lớn lên mới có thể đẻ trứng, ý của Tiêu Minh Nguyệt là để cho ông bà ngoại ở lại lâu dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng bà ngoại tràn đầy cảm động.
"Tất nhiên!" Nét mặt Tiêu Minh Nguyệt còn rất đắc ý.
Cha Tiêu cười cười, không nói gì nữa.
Bà ngoại là phụ nữ nông thôn quen chịu khó, đừng thấy bà ấy luôn vui tươi hớn hở, thật ra thời trẻ đã nếm qua không ít khổ sở, mẹ chồng luôn khắt khe, xét nét bà ấy, lúc sinh mẹ Tiêu, ba ngày chỉ được ăn một cái bánh ngô.
Bà ngoại sinh ba gái hai trai, mẹ Tiêu đứng thứ tư, trên có hai anh trai một chị gái, dưới còn một em gái.
"Bà mang đến hạt kê đậu xanh của nhà, còn có dưa leo cần tây các loại, đều là tự mình trồng, không có phun thuốc sâu! Người thành phố các cháu không phải thích ăn loại rau xanh hữu cơ này sao? Còn có hai con gà nuôi thả, để hầm canh gà cho Minh Nguyệt!" Bà ngoại giống như dâng vật quý, kể ra một lượt những đồ mình mang đến.
"Uống canh gà." Ông ngoại đang ngẩn người đột nhiên nói ra một câu.
"Được! Ông già này, thiếu một miếng ăn cũng không được, cứ như là trẻ con!" Bà ngoại bất đắc dĩ nói.
Mẹ Tiêu cười tươi mở miệng: "Cậu hai của con cứ chất hết bao này đến bao kia lên xe, nếu mẹ không ngăn lại, có khi ngay cả lợn con vừa mới sinh ông ấy cũng ném lên xe mẹ mất!"
Tiêu Minh Nguyệt không nhịn được xúc động, đây mới là người một nhà ấm áp, không có tính kế, anh nghĩ cho tôi, tôi cũng nghĩ cho anh, thật tốt.
Cô cũng là người biết ơn báo đáp, về sau nếu có cơ hội có thể giúp cậu hai một phen, nhất định sẽ giúp.
Bà ngoại không chịu ngồi yên, khăng khăng phải làm cơm, nói là phải bồi bổ thật tốt cho cháu gái, cha Tiêu mẹ Tiêu không lay chuyển được, cũng vào phòng bếp giúp một tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro