Mạt Thế Thiên Tai: Tôi Dựa Không Gian Tích Trữ Cơm No Áo Ấm

Vô Tội Nằm Cũng...

2024-10-21 22:23:06

Cũng may, tuy không tìm được cách mở rộng không gian, nhưng cô đã hiểu ra vì sao ngày hôm qua mình bị kéo ra khỏi không gian.

Cô chỉ có thể ở trong không gian này tối đa 4 giờ mỗi ngày.

Nói cách khác, không thể sử dụng không gian để vượt qua mạt thế.

Cũng may, Tống Bội chỉ muốn vào không gian để tránh nguy hiểm, không nghĩ đến việc trốn trong không gian sống tạm, cho nên cũng không thất vọng.

Nói đến cùng, người là động vật quần cư, giống như trên một chương trình truyền hình nào đó, treo giải thưởng mười vạn để thử thách ở trong nhà kín suốt một tháng, vô số người khiêu chiến, nhưng lại có rất ít người thử thách thành công.

Đời trước, Tống Bội đã nhìn thấy quá nhiều bộ mặt ích kỷ và tham lam của con người, ban đầu, cô vẫn có thể duy trì một trái tim thiện lương để cứu người, thậm chí còn tổ đội với những người sống sót khác, nhưng cuối cùng không phải bị lừa thì chính là bị hố, phải trả một cái giá rất đắng.

Đả kích cùng thất vọng liên tiếp, khiến cho khoảng thời gian sau đó cô bắt đầu không dám tiếp xúc với mọi người, mỗi ngày đều cô độc một mình, bên cạnh không có lấy một người để nói chuyện.

Cũng trong khoảng thời gian đó, Tống Bội phát hiện tâm lý của mình bắt đầu có chút không khỏe, xuất hiện vấn đề.

Cho nên, đây là lý do tại sao kiếp này cô không chỉ chăm sóc bản thân mà còn giúp đỡ Tôn Tư Phàm và Vương Xán.

Không chỉ là vì báo ân, mà còn đặc biệt hy vọng hai người có thể sống sót sau mạt thế.

Tống Bội cũng không biết mình nghĩ như vậy, có phải là có chút tham lam hay không, rõ ràng cô còn không dám chắc mình có thể sống được bao lâu.

Nhưng con người muốn tồn tại thì phải có hy vọng, không phải sao?

Tóm lại, cô đã làm tất cả những gì nên làm và có thể làm, còn lại, chỉ có thể cố gắng hết sức, phó mặc cho số phận quyết định!

Giống như hiện tại, trước tiên cô viết ra tất cả những thứ mình cần, sau đó dựa vào sự hiểu biết của mình về thành phố cùng với ký ức kiếp trước, tiến hành phân chia phương hướng, khoảng cách và vị trí, như vậy đến khi trật tự hoàn toàn hỗn loạn, cô có thể đi thẳng đến điểm đích, tiến hành mua hàng với giá 0 đồng.

Không cần lo lắng không gian phía sau có còn chỗ trống hay không, tóm lại vẫn phải đi ra ngoài thử vận may, có thể nhét được thêm bao nhiêu thì cứ nhét, chuẩn bị nhiều mọt chút, mới có thể an tâm hơn một chút.

Đúng lúc Tống Bội đang ghi nhớ, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Ai sẽ tới vào lúc này?

Tống Bội nhét cuốn sổ vào dưới gối, đứng dậy đi ra cửa.

Sau khi nhìn qua mắt mèo phát hiện là cảnh sát đẹp trai, cô mới mở cửa.

Cảnh sát đẹp trai có chút xấu hổ nói:

- Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, cô có thể cho tiểu lang ở trong một lát được không?

Khi cảnh sát đẹp trai nói chuyện, thì cẩu tử đã tự mình đi vào phòng mà không cần ai mời.

Đây là không cho Tống Bội có cơ hội từ chối?

Nghĩ đến trước đó, cảnh sát đẹp trai từng nói con chó này rất nhát gan, thật sự không nhìn ra chút nào, ngược lại Tống Bội cảm thấy cẩu tử này rất biết tự giác làm quen hoàn cảnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù sao một mình cô ở nhà cũng nhàm chán, thêm một con chó cũng không có gì đáng ngại, Tống Bội liền vui vẻ đồng ý.

Lần này cảnh sát đẹp trai đã trả 'phí giam giữ' trước, vẫn là 5 cân thịt bò.

Tống Bội cự tuyệt:

- Không cần, lần trước anh đưa cho tôi vẫn còn.

- Lần trước là lần trước, lần này là lần này, việc nào ra việc đó.

Cảnh sát đẹp trai trực tiếp đặt túi trên mặt đất, cũng thuận tay nhấc túi rác Tống Bội để ở cửa, sau đó xoay người rời đi.

Bởi vì nước mưa ngập vào cửa tòa nhà, thang máy cũng bị ngập, cho nên hắn phải đi thang bộ để đi xuống.

Tống Bội đóng cửa, về phòng tiếp tục liệt kê danh sách.

Giữa trưa, cô vẫn ăn đồ ăn sẵn trong không gian, cho tiểu lang hai cái đùi gà mới rã đông, cùng một miếng gan heo sống.

Có người ăn thịt, có người sầu.

Trong nhóm chủ nhà đang đói lả, đã có người phải ra giá gấp ba gấp năm lần để mua đồ ăn, trong số đó có bạn học Tống Dịch từng hỏi thăm đồ ăn của Tống Bội.

Tống Bội thừa nhận, mình là người đặc biệt mang thù.

Buổi sáng nay, Tống Bội tình cờ nhìn thấy đoạn lịch sử trò chuyện của Vương Xán, cô ấy vì cô mà chiến đấu với đám cặn bã trong nhóm lớp, bôi đen cô thì thôi đi, cũng dám đắc tội bạn cùng phòng của cô?

Tống Bội lập tức nhanh chóng chụp ảnh màn hình rồi gửi vào nhóm lớn, kèm theo dòng tin nhắn như sau: "Bạn học Tống, người mua đồ ăn trong nhóm không thể là bạn đúng không? Tớ tin chắc chắn không phải vậy đâu, hai người nhất định là trùng ảnh, trùng tên, còn trùng số WeChat đúng không? Vừa vặn, loại người nghèo như tớ đã ăn hết mì ăn liền rồi, không phải cậu muốn tiếp tế cho tớ sao? Xin cậu mau tiếp tế cho tớ đi! Nhanh lên, để tớ được hưởng thụ sơn hào hải vị của người giàu các cậu đi.”

Nói xong, Tống Bội còn đính kèm ảnh chụp màn hình giao diện WeChat của Tống Dịch, nói rõ với mọi người: Cái WeChat kia chính là Tống Dịch!

Vương Xán vừa được Tống Bội phổ cập kiến thức bằng thao tác bao ngầu của cô, quả thực muốn cười chết! Lập tức bổ đao vào nhóm.

Lúc đầu Tống Dịch còn ngoi lên giải thích hai câu, cuối cùng liền sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.

Còn Quan Tuyết Đình? Chê cười! Dám ra nói một lời thôi được không?

Buổi tối, một số chủ nhà tốt bụng trong nhóm không nhịn được nữa, liền đưa đồ ăn cho những chủ nhà đã đói cả ngày, có người thì tính giá gốc, có người dứt khoát tặng không.

Có đồ ăn, Tống Dịch lập tức có sức lực để tức giận trở lại, giống như chuyện trong ngày chưa từng xảy ra, thế nhưng còn có mặt mũi mà gửi ảnh chụp vào nhóm lớp, còn cảm thán trên đời này vẫn có rất nhiều người tốt.

Tống Bội thờ ơ nhìn, vô tội nằm cũng trúng đạn!

Tui!

Thời tiết tháng 10 vốn đã không còn ấm, sau khi mặt trời lặn, gió lạnh thổi vù vù qua hành lang, hai gia đình không có nhà để về đã không thể nhịn được mà đi gõ cửa.

Tuy bọn họ thông minh biết lấy cớ là dùng nhờ toilet, nhưng vẫn như cũ, không ai dám mở cửa, sợ mời phiền toái vào cửa, sẽ không đuổi ra được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở tầng Tống Bội đang ở, vừa lúc có một hộ gia đình không thuê được phòng ở, bọn họ leo hết tầng này đến tầng khác, cuối cùng cũng đến tầng chỗ nhà Tống Bội.

Vừa thấy ở lối vào hành lang lại có thêm một cánh cửa sắt, bọn họ liền tức giận hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

8 giờ, cảnh sát đẹp trai trở về đón chó.

Cửa vừa mở ra, một cỗ hương vị quái dị từ trong nhà Tống Bội ập vào mặt, không chỉ có mùi như bột nhão mà còn có mùi ôi thiu giống như mùi cống rãnh thoát nước.

Hơn nữa, cảnh sát đẹp trai cũng không còn cảm thấy xa lạ với mùi hương này, hắn đã từng ngửi thấy mùi gì đó tương tự như vậy, khi đến đón chó ngày hôm qua.

“Ngao ô ~”

Đột nhiên tiểu lang từ trong nhà vụt ra tới, không quan tâm trên người cảnh sát đẹp trai ướt nhẹp nước mưa, chỉ liều mạng gầm gử, cảm giác giống như thấy được cứu tinh vậy: “Sạn phân*, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại! Ta nhớ ngươi muốn chết! Ngao ô ~”

(Sạn phân: Xẻng dọn cớt ạ)

Ngón chân xỏ trong dép lê ngoéo một cái, Tống Bội xấu hổ cười:

- Cơm còn chưa làm xong, nếu anh đã trở về, vậy mang nó về nhà ăn đi!

Cảnh sát đẹp trai trầm mặc một chút. Cúi đầu nhìn cẩu tử đứng bên cạnh mắt cá chân, tên nhóc này trước nay chưa từng nhiệt tình như vậy, giống như hiểu ra điều gì, duỗi tay lấy từ trong túi ra hai gói nước cốt lẩu, đưa cho Tống Bội:

- Nếu nấu ăn không tốt, thì có thể nấu cái này lên rồi thêm thịt và rau xanh.

Gương mặt Tống Bội đỏ bừng, nhanh chóng nhận lấy nước cốt lẩu, nói lời cảm ơn, rồi lập tức đóng cửa.

Lớp học nấu ăn hôm nay lại kết thúc trong thất bại.

Nhưng điều đáng mừng là những nguyên liệu còn lại không hề bị lãng phí, dùng nước cốt lẩu nấu mà cảnh sát đẹp trai đưa cho, hương vị rất thơm ngon!

Tống Bội kiểm tra lại không gian, thấy mình cũng đã tích trữ hai mươi mấy bao của các nhãn hiệu khác nhau, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trước khi đi ngủ, Tống Bội lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, nước đã nhấn chìm hoàn toàn cửa sổ lầu một, điều này có nghĩa là nước lụt trong khu đô thị mới đã cao tới gần hai mét.

Rót đầy một thành phố, hơn nữa còn bao trùm cả thành phố với độ cao hai mét, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đáng sợ.

Tuy nhiên, đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Đêm nay, Tống Bội ngủ không yên ổn, cô đeo nút bịt tai, thỉnh thoảng lại tỉnh dậy, thần kinh căng chặt, đi đến bên cạnh cửa sổ, rồi lại đi đến cửa xem thử.

Đây là thói quen mà cô đã hình thành từ trong mạt thế, cô không bao giờ dám ngủ say như chết, vì sợ vừa ngủ sẽ bị người khác đoạt vật tư, lau cổ.

Cứ như vậy mà lăn lộn hết một đêm, cuối cùng cũng chờ tới hừng đông, vốn còn muốn nằm thêm một lát, ai ngờ đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã và tiếng chó sủa ngoài cửa.

Nhận ra là tiếng kêu của tiểu lang, Tống Bội vội vàng mặc quần áo, đi ra mở cửa.

Vừa ngẩng đầu đã ngây ngẩn cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Thiên Tai: Tôi Dựa Không Gian Tích Trữ Cơm No Áo Ấm

Số ký tự: 0