[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 2
2024-08-19 12:56:36
Sở Cảnh Hòa ghé vào bên cạnh bồn tắm, nửa cánh tay không ở trong nước, da thịt trắng nõn đen hơn rất nhiều, cả người gầy trơ xương gần như đã thoát tướng.
Cô không biết mình làm sao vậy, sao chỉ nhắm mắt lại, mở mắt ra, thế giới đã khác.
Cô giơ tay lên, phát hiện thân thể bủn rủn vô lực, muốn đánh thức Sở Cảnh Hòa, giọng nói lại khàn khàn: "Sở Cảnh Hòa, Sở Cảnh Hòa."
Cô gọi hai tiếng, tay Sở Cảnh Hòa giật giật, chậm rãi ngẩng đầu, dường như ngay cả động tác này cũng đã khiến anh dùng hết toàn lực.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng từng khiến Tống Đại khen ngợi kia, ốm yếu vỡ nát, lẳng lặng ngóng nhìn cô, thật lâu không phục hồi tinh thần lại được.
“Choáng váng?” Thanh âm Tống Đại suy yếu ra vẻ thoải mái nói.
Ánh mắt Sở Cảnh Hòa chợt lóe, đôi môi tái nhợt khô nứt kéo ra một nụ cười ngốc nghếch.
Trải qua lời kể của anh, Tống Đại mới biết được, cô đã hôn mê một tháng, trong một tháng này, mưa to ngừng lại, nhưng theo đó là nhiệt độ cao khắc nghiệt, rất nhiều người đều nóng muốn chết.
Vì tránh né nhiệt độ cao, Sở Cảnh ôm cô bị hôn mê đi tới tầng hầm ngầm này, còn đổ đầy nước ở trong bồn tắm, hạ nhiệt độ cơ thể của cô.
Tuy rằng tỉnh lại, nhưng thân thể của cô lại cực kì suy yếu, gần như ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.
Nhưng cô đã tỉnh rồi.
Trạng thái tinh thần của Sở Cảnh Hòa rõ ràng tốt hơn rất nhiều, không ốm yếu như lúc đầu, thậm chí còn muốn ra ngoài tìm thức ăn cho cô.
Anh nói: "Bây giờ là buổi tối, nhiệt độ sẽ giảm rất nhiều, rất nhiều người sẽ đi tìm thức ăn vào ban đêm, anh cũng đi ra ngoài."
Tống Đại suy yếu dặn dò: "Chú ý an toàn."
Sở Cảnh Hòa cười cười, khuôn mặt gầy tóp đi, cười rộ lên lại vô cùng mềm mại.
Anh đi tới cạnh cửa tầng hầm ngầm, tay đã đặt lên tay vịn, nhưng vẫn rút lại, hôn lên trán cô.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tống Đại mà đóng cửa lại.
Thật lâu sau, trong phòng trống rỗng truyền đến tiếng cười nhẹ của cô.
Sở Cảnh Hòa đi rồi, cô có hơi nhàm chán, đánh giá một ít túi đóng gói rải rác xung quanh.
Đều là các loại đồ ăn vặt bánh bích quy, hơn nữa rất ít, ít đến đáng thương, không trách được Sở Cảnh đã gầy tới sắp thoát tướng, cũng không biết Sở Cảnh Hòa chỉ ăn chút đồ như vậy, sao có thể ở trong nhiệt độ cao, cõng cô xuống 30 tầng, lại làm thế nào ở ngày tận thế cá lớn nuốt cá bé, kiếm nhiều nước như vậy để sống sót.
Khi nhìn thấy thân thể cô hôn mê như một thi thể, Sở Cảnh Hòa có thể đã tuyệt vọng và bất lực trong nháy mắt nào đó hay không?
Cô gian nan giơ tay lên, muốn khom lưng nhặt túi đóng gói trên mặt đất, trong giây lát, túi đóng gói đột nhiên biến mất khỏi tay cô, mà ý thức của cô lại tiến vào trong một không gian rất lớn.
Cô sửng sốt rất lâu, xem qua vô số tiểu thuyết, cô ý thức được đây là một không gian.
Tống Đại mừng như điên, trong tận thế ăn thịt người này, cô nhắm mắt lại, giống như rùa đen tránh đi, cũng không biết Sở Cảnh Hòa, làm thế nào nâng thân thể suy yếu không chịu nổi ở trong thế đạo gian nan này giãy dụa cầu sinh, còn bảo vệ cô đang như người chết, tốt tới như vậy.
Nhưng hiện tại cô có dị năng, bọn họ có thể sống thật tốt ở tận thế này, cô không thể chờ đợi ngóng Sở Cảnh Hòa trở về, nói cho anh biết tin tức tốt này.
Nhưng suốt một đêm anh không trở về, ngày hôm sau anh cũng không trở về, ba ngày, năm ngày, bảy ngày, anh vẫn không trở về.
Từ sợ hãi ban đầu đến tuyệt vọng cuối cùng, lòng của cô từng chút từng chút lạnh xuống, rốt cục cảm nhận được tâm tình Sở Cảnh Hòa lúc đó.
Nhưng cô vẫn ngây thơ ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Cô sống sót bằng cách ăn giun đất lấy từ cánh đồng không gian, uống nước từ bồn tắm rồi ra khỏi tầng hầm.
Cô không biết mình làm sao vậy, sao chỉ nhắm mắt lại, mở mắt ra, thế giới đã khác.
Cô giơ tay lên, phát hiện thân thể bủn rủn vô lực, muốn đánh thức Sở Cảnh Hòa, giọng nói lại khàn khàn: "Sở Cảnh Hòa, Sở Cảnh Hòa."
Cô gọi hai tiếng, tay Sở Cảnh Hòa giật giật, chậm rãi ngẩng đầu, dường như ngay cả động tác này cũng đã khiến anh dùng hết toàn lực.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng từng khiến Tống Đại khen ngợi kia, ốm yếu vỡ nát, lẳng lặng ngóng nhìn cô, thật lâu không phục hồi tinh thần lại được.
“Choáng váng?” Thanh âm Tống Đại suy yếu ra vẻ thoải mái nói.
Ánh mắt Sở Cảnh Hòa chợt lóe, đôi môi tái nhợt khô nứt kéo ra một nụ cười ngốc nghếch.
Trải qua lời kể của anh, Tống Đại mới biết được, cô đã hôn mê một tháng, trong một tháng này, mưa to ngừng lại, nhưng theo đó là nhiệt độ cao khắc nghiệt, rất nhiều người đều nóng muốn chết.
Vì tránh né nhiệt độ cao, Sở Cảnh ôm cô bị hôn mê đi tới tầng hầm ngầm này, còn đổ đầy nước ở trong bồn tắm, hạ nhiệt độ cơ thể của cô.
Tuy rằng tỉnh lại, nhưng thân thể của cô lại cực kì suy yếu, gần như ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.
Nhưng cô đã tỉnh rồi.
Trạng thái tinh thần của Sở Cảnh Hòa rõ ràng tốt hơn rất nhiều, không ốm yếu như lúc đầu, thậm chí còn muốn ra ngoài tìm thức ăn cho cô.
Anh nói: "Bây giờ là buổi tối, nhiệt độ sẽ giảm rất nhiều, rất nhiều người sẽ đi tìm thức ăn vào ban đêm, anh cũng đi ra ngoài."
Tống Đại suy yếu dặn dò: "Chú ý an toàn."
Sở Cảnh Hòa cười cười, khuôn mặt gầy tóp đi, cười rộ lên lại vô cùng mềm mại.
Anh đi tới cạnh cửa tầng hầm ngầm, tay đã đặt lên tay vịn, nhưng vẫn rút lại, hôn lên trán cô.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tống Đại mà đóng cửa lại.
Thật lâu sau, trong phòng trống rỗng truyền đến tiếng cười nhẹ của cô.
Sở Cảnh Hòa đi rồi, cô có hơi nhàm chán, đánh giá một ít túi đóng gói rải rác xung quanh.
Đều là các loại đồ ăn vặt bánh bích quy, hơn nữa rất ít, ít đến đáng thương, không trách được Sở Cảnh đã gầy tới sắp thoát tướng, cũng không biết Sở Cảnh Hòa chỉ ăn chút đồ như vậy, sao có thể ở trong nhiệt độ cao, cõng cô xuống 30 tầng, lại làm thế nào ở ngày tận thế cá lớn nuốt cá bé, kiếm nhiều nước như vậy để sống sót.
Khi nhìn thấy thân thể cô hôn mê như một thi thể, Sở Cảnh Hòa có thể đã tuyệt vọng và bất lực trong nháy mắt nào đó hay không?
Cô gian nan giơ tay lên, muốn khom lưng nhặt túi đóng gói trên mặt đất, trong giây lát, túi đóng gói đột nhiên biến mất khỏi tay cô, mà ý thức của cô lại tiến vào trong một không gian rất lớn.
Cô sửng sốt rất lâu, xem qua vô số tiểu thuyết, cô ý thức được đây là một không gian.
Tống Đại mừng như điên, trong tận thế ăn thịt người này, cô nhắm mắt lại, giống như rùa đen tránh đi, cũng không biết Sở Cảnh Hòa, làm thế nào nâng thân thể suy yếu không chịu nổi ở trong thế đạo gian nan này giãy dụa cầu sinh, còn bảo vệ cô đang như người chết, tốt tới như vậy.
Nhưng hiện tại cô có dị năng, bọn họ có thể sống thật tốt ở tận thế này, cô không thể chờ đợi ngóng Sở Cảnh Hòa trở về, nói cho anh biết tin tức tốt này.
Nhưng suốt một đêm anh không trở về, ngày hôm sau anh cũng không trở về, ba ngày, năm ngày, bảy ngày, anh vẫn không trở về.
Từ sợ hãi ban đầu đến tuyệt vọng cuối cùng, lòng của cô từng chút từng chút lạnh xuống, rốt cục cảm nhận được tâm tình Sở Cảnh Hòa lúc đó.
Nhưng cô vẫn ngây thơ ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Cô sống sót bằng cách ăn giun đất lấy từ cánh đồng không gian, uống nước từ bồn tắm rồi ra khỏi tầng hầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro