[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 45
2024-08-19 12:56:36
Đóng cửa phòng, sau khi khóa trái rồi dùng sô pha ngăn chặn, Sở Cảnh Hòa hỏi: "Cô ấy đi rồi?"
Tống Đại gật đầu: "Con của cô ấy thoạt nhìn đã bình phục, rất tốt.”
“Đúng vậy, rất tốt.” Sở Cảnh Hòa thấp giọng nói.
Anh mặc áo khoác thoải mái màu sậm, xắn tay áo lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay nhỏ gầy rắn chắc, trong tay còn vắt khăn lau ướt sũng, khăn lau hút no nước, dọc theo ngón tay thon dài sạch sẽ của anh nhỏ xuống thùng nước phía dưới.
Tống Đại đi lên phía trước hỗ trợ: "Ban công lại thấm nước sao?”
“Ừ.” Sở Cảnh Hòa gật gật đầu: “Em đứng ở nơi đó là tốt rồi, anh đã sắp thu dọn xong rồi.”
Tuy rằng chủ nhà đã phong kín ban công, nhưng hiển nhiên độ phong kín của thủy tinh không tốt lắm, dưới cơn mưa to liên tục không ngừng xâm nhập, nước mưa sẽ theo khe hở cửa sổ thấm vào.
Thường thường ngày hôm sau khi tỉnh lại, trên gạch men sứ ban công cũng đã tích lũy một tầng nước đọng mỏng manh, trên cửa sổ cũng ngưng hơi nước ẩm ướt.
Mỗi ngày bọn họ rời giường chuyện đầu tiên chính là lau sạch sẽ nước đọng, nhưng chỉ cần mưa to không ngừng, loại tình huống này sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng, nghĩ đến hộ gia đình trên tầng cao nhất định thảm hại hơn, phỏng chừng đã thành động nước rồi.
Cô hiện tại đã không thường dùng kính viễn vọng quan sát bên ngoài, một là trời âm u, hơn nữa mưa to dày đặc, tầm mắt gần như bị che khuất, căn bản không quan sát được gì. Thứ hai chỉ cần còn có giông bão, mọi người cơ bản đều sẽ không ra ngoài.
Nước bên ngoài không biết tăng tới mấy tầng, ban ngày cô đi theo Sở Cảnh Hòa rèn luyện thể lực, lúc trời hơi tối sẽ sớm ăn cơm, nằm trên sô pha xem TV.
Lúc trước cô đã sạc đầy điện thoại di động, máy tính, còn mua vài cục sạc điện dung lượng lớn, cùng với sạc điện tay, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không cần lo lắng vấn đề hao điện.
Cho nên bọn họ hoặc là xem chương trình giải tỏa áp lực, hoặc là xem phim phóng sự về kỹ thuật sinh tồn dã ngoại hàm lượng cao hoặc là các loại côn trùng độc rắn độc, học chút tri thức vạn nhất sau này dùng được thì sao?
Sô pha nằm dưới thân vốn là lúc Sở Cảnh Hòa chuẩn bị phòng cưới mua, mặc dù là sô pha nhưng mở ra cũng có thể làm giường đôi.
Đệm sô pha rất mềm rất thoải mái, ngủ ở đây so với giường không có gì khác nhau, cô vừa xem ti vi, vừa gối lên khuỷu tay Sở Cảnh Hòa, trên người đắp một tấm chăn tơ tằm mềm mại giữ ấm, giống như bị tầng mây bao bọc, kèm theo tiếng mưa rơi bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Sở Cảnh Hòa cảm giác đầu gối trên cánh tay mình trầm xuống, cúi đầu nhìn Tống Đại không biết đã ngủ từ lúc nào, xuất thần chăm chú nhìn trong chốc lát, bên môi hơi nhếch lên.
Yên lặng tắt điện thoại di động, điều chỉnh độ sáng của đèn đêm, nhẹ nhàng đắp lại tấm chăn tơ tằm trượt xuống ngực cô.
Ánh sáng màu xanh dịu dàng của đèn đêm chiếu vào sườn mặt tuấn mỹ của Sở Cảnh Hòa, màu da tái nhợt lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, đêm mưa to trộn lẫn tiếng sấm cũng không tính là yên tĩnh, nhưng cũng khó có được khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh, giống như thời gian vào ban đêm cũng chậm lại.
Tống Đại ngủ không an phận, trở mình, nửa người khoác ở ngoài sô pha, mắt thấy sắp lăn xuống, trong tiếng mưa rơi truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ lại bao dung, lập tức có một đôi cánh tay hữu lực chế trụ thắt lưng của cô, một lần nữa vớt cô về trong chăn mềm mại.
Cánh tay lộ ra bên ngoài hơi lạnh, cũng được một đôi bàn tay thô ráp khô ráo nhẹ nhàng cầm lấy, nhiệt độ ấm áp dán vào da thịt nhẵn nhụi của cô truyền lại cho cô.
Tống Đại trong lúc ngủ mơ cảm giác mình bị một người ấm áp bao vây lại, bản năng đi tìm ấm áp, bất tri bất giác đã chui vào trong ngực của anh, dán mặt vào ngực của anh, tóc dài hỗn độn cọ lung tung ở ngực của anh.
Sở Cảnh Hòa nhếch khóe miệng, ánh mắt thanh nhã động lòng người. Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài bên mặt cô, kéo chăn tơ tằm lên trên, che lại tấm lưng mỏng manh lộ ra của cô, bàn tay dày rộng cách chăn mỏng nhẹ nhàng vỗ, như là đang dỗ cô ngủ.
“Mơ một giấc mộng đẹp, Tiểu Đại.”
Tống Đại gật đầu: "Con của cô ấy thoạt nhìn đã bình phục, rất tốt.”
“Đúng vậy, rất tốt.” Sở Cảnh Hòa thấp giọng nói.
Anh mặc áo khoác thoải mái màu sậm, xắn tay áo lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay nhỏ gầy rắn chắc, trong tay còn vắt khăn lau ướt sũng, khăn lau hút no nước, dọc theo ngón tay thon dài sạch sẽ của anh nhỏ xuống thùng nước phía dưới.
Tống Đại đi lên phía trước hỗ trợ: "Ban công lại thấm nước sao?”
“Ừ.” Sở Cảnh Hòa gật gật đầu: “Em đứng ở nơi đó là tốt rồi, anh đã sắp thu dọn xong rồi.”
Tuy rằng chủ nhà đã phong kín ban công, nhưng hiển nhiên độ phong kín của thủy tinh không tốt lắm, dưới cơn mưa to liên tục không ngừng xâm nhập, nước mưa sẽ theo khe hở cửa sổ thấm vào.
Thường thường ngày hôm sau khi tỉnh lại, trên gạch men sứ ban công cũng đã tích lũy một tầng nước đọng mỏng manh, trên cửa sổ cũng ngưng hơi nước ẩm ướt.
Mỗi ngày bọn họ rời giường chuyện đầu tiên chính là lau sạch sẽ nước đọng, nhưng chỉ cần mưa to không ngừng, loại tình huống này sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng, nghĩ đến hộ gia đình trên tầng cao nhất định thảm hại hơn, phỏng chừng đã thành động nước rồi.
Cô hiện tại đã không thường dùng kính viễn vọng quan sát bên ngoài, một là trời âm u, hơn nữa mưa to dày đặc, tầm mắt gần như bị che khuất, căn bản không quan sát được gì. Thứ hai chỉ cần còn có giông bão, mọi người cơ bản đều sẽ không ra ngoài.
Nước bên ngoài không biết tăng tới mấy tầng, ban ngày cô đi theo Sở Cảnh Hòa rèn luyện thể lực, lúc trời hơi tối sẽ sớm ăn cơm, nằm trên sô pha xem TV.
Lúc trước cô đã sạc đầy điện thoại di động, máy tính, còn mua vài cục sạc điện dung lượng lớn, cùng với sạc điện tay, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không cần lo lắng vấn đề hao điện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên bọn họ hoặc là xem chương trình giải tỏa áp lực, hoặc là xem phim phóng sự về kỹ thuật sinh tồn dã ngoại hàm lượng cao hoặc là các loại côn trùng độc rắn độc, học chút tri thức vạn nhất sau này dùng được thì sao?
Sô pha nằm dưới thân vốn là lúc Sở Cảnh Hòa chuẩn bị phòng cưới mua, mặc dù là sô pha nhưng mở ra cũng có thể làm giường đôi.
Đệm sô pha rất mềm rất thoải mái, ngủ ở đây so với giường không có gì khác nhau, cô vừa xem ti vi, vừa gối lên khuỷu tay Sở Cảnh Hòa, trên người đắp một tấm chăn tơ tằm mềm mại giữ ấm, giống như bị tầng mây bao bọc, kèm theo tiếng mưa rơi bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Sở Cảnh Hòa cảm giác đầu gối trên cánh tay mình trầm xuống, cúi đầu nhìn Tống Đại không biết đã ngủ từ lúc nào, xuất thần chăm chú nhìn trong chốc lát, bên môi hơi nhếch lên.
Yên lặng tắt điện thoại di động, điều chỉnh độ sáng của đèn đêm, nhẹ nhàng đắp lại tấm chăn tơ tằm trượt xuống ngực cô.
Ánh sáng màu xanh dịu dàng của đèn đêm chiếu vào sườn mặt tuấn mỹ của Sở Cảnh Hòa, màu da tái nhợt lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, đêm mưa to trộn lẫn tiếng sấm cũng không tính là yên tĩnh, nhưng cũng khó có được khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh, giống như thời gian vào ban đêm cũng chậm lại.
Tống Đại ngủ không an phận, trở mình, nửa người khoác ở ngoài sô pha, mắt thấy sắp lăn xuống, trong tiếng mưa rơi truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ lại bao dung, lập tức có một đôi cánh tay hữu lực chế trụ thắt lưng của cô, một lần nữa vớt cô về trong chăn mềm mại.
Cánh tay lộ ra bên ngoài hơi lạnh, cũng được một đôi bàn tay thô ráp khô ráo nhẹ nhàng cầm lấy, nhiệt độ ấm áp dán vào da thịt nhẵn nhụi của cô truyền lại cho cô.
Tống Đại trong lúc ngủ mơ cảm giác mình bị một người ấm áp bao vây lại, bản năng đi tìm ấm áp, bất tri bất giác đã chui vào trong ngực của anh, dán mặt vào ngực của anh, tóc dài hỗn độn cọ lung tung ở ngực của anh.
Sở Cảnh Hòa nhếch khóe miệng, ánh mắt thanh nhã động lòng người. Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài bên mặt cô, kéo chăn tơ tằm lên trên, che lại tấm lưng mỏng manh lộ ra của cô, bàn tay dày rộng cách chăn mỏng nhẹ nhàng vỗ, như là đang dỗ cô ngủ.
“Mơ một giấc mộng đẹp, Tiểu Đại.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro