Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Buôn bán người

Lại Đắc Phi Mã Giáp

2024-11-20 21:20:47

Sở Thiên ngồi ở trong xe, một đôi mắt đen thui yên lặng quan sát hết thảy.

“Tính ra cuộc sống của chúng ta thật quá tốt.” Bạch Minh Hi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào tự nói.

Ngoại trừ vài ngày khủng hoảng ở đầu mạt thế, hắn giống như vẫn luôn được người khác bảo vệ dưới cánh chim, tuy rằng cũng phải phải tình cảnh nguy hiểm, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn qua đau khổ.

Toàn Hiểu Vũ trái lại từ chối cho ý kiến, cuộc sống như thế, kỳ thật cậu từng trải qua, kiếp trước, mỗi ngày đều đói bụng đều vì thức ăn mà rầu rĩ không ngớt.

Hiện tại, tốt lắm, có không gian, có người thân, có người yêu cậu và người cậu yêu. Cậu rất quý trọng, càng quý trọng thì càng không cho phép người khác đụng vào.

“Tiểu Bạch, chúng ta có lẽ sẽ có thể thay đổi những điều này.” Sở Thiên nói với Bạch Minh Hi, hắn biết Bạch Minh Hi hiểu được điều mà hắn đang nói.

Trở lại kinh đô, mượn sức mạnh của gia tộc, thứ bọn họ có thể làm, có thể thay đổi, so với người khác càng nhiều hơn.

Bạch Minh Hi cười khổ, hắn và Sở Thiên khác nhau, từ nhỏ đã không giống. Hắn từ nhỏ đã thích chạy theo đuôi Sở Thiên, Sở Thiên luôn luôn có thể đem tất cả phiền toái giải quyết hoàn mỹ, kỳ thật hắn thích như vậy, đi theo Sở Thiên thì tốt rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Về đến nhà, vui sướng khi nhìn thấy người thân qua đi, còn lại chính là sợ hãi mà cái gọi là trách nhiệm mang đến. Cho nên đã lâu như vậy, hắn vẫn trốn ở căn cứ Thự Quang không chịu đi ra ngoài, vừa mong muốn được thấy người nhà bình yên vô sự, lại sợ hãi khi về thì phải gánh vác trách nhiệm trong nhà.

Hắn trước kia thì phấn khích nghĩ, nếu như Sở Thiên là anh em ruột của hắn thì tốt rồi, hoặc là thân thế của hai người bọn họ có thể hoán đổi, hắn ở làm con út không cần phải gánh nhiều trách nhiệm trong nhà Sở Thiên, thật tốt.

Đáng tiếc, hết thảy đều là mơ ước, đã là lúc phải trở về với hiện thực....

Bạch Minh Hi nửa ngày không có nói tiếp, Sở Thiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, đại khái cũng là hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi thở dài một hơi, không tiếp tục đề tài này.

Bên ngoài xe, cũng xảy ra một chút biến cố.

Xa xa hình như lại có một đoàn xe chạy tới.

Mấy người ngồi bên nồi cũng nhanh chóng chạy đi nhìn thử, sau đó lão Tứ liền vui rao rực trở về nói: “Là đội trưởng Kiều, đến thu hàng.”

Lão Đại kia vừa nghe, nhanh chóng để lão Tam đem bọn nhỏ tụ lại một chỗ, mấy người phụ nữ cũng giành thức ăn xong, hiện tại cũng đã tụ lại một chỗ.

Đoàn xe rất nhanh tới, miễn cưỡng xem là một đội xe đi, mấy chiếc xe bán tải rách rách nát nát, một đường không ngừng lắc lư như sắp rụng tới nơi, còn có một chiếc xe mô to hình như đã cải tạo máy nổ, dẫn theo một toa xe, miễn cưỡng xem như một chiếc xe ba bánh.

Trên xe có vài cái bao tải, không nhiều lắm, cũng nhìn không ra đó là cái gì.

Rất nhanh, vài người trên xe đi xuống, bốn tên đàn ông cường tráng kia tươi cười nghênh đón: “Đội trưởng Kiều, anh tới rồi.”

Người đàn ông cầm đầu được gọi là “đội trưởng Kiều” kia tầm khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt phong sương đen bóng quen thuộc trong mạt thế, nhưng mà thân thể lại vô cùng rắn chắc, con mắt có thần.

Bởi vì xe của mấy người Sở Thiên có tồn tại cảm quá mạnh, đội trưởng Kiều kia tuy rằng chào hỏi với bốn người, nhưng ánh mắt lại tập trung trên xe của mấy người Sở Thiên.

Lão Nhị cực có mắt nhìn người trong bốn tên kia lập tức đi lên thấp giọng giải thích: “Là người đi ngang qua, thoạt nhìn không đơn giản, nhưng mà không có ác ý.”

Đội trưởng Kiều hơi hơi gật đầu, rất vừa lòng lão Nhị thức thời, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi chiếc xe, nói lên mục đích ngày hôm nay của mình: “Quy tắc cũ, tôi xem hàng trước.”

Bốn người gật đầu, tránh qua một bên để hắn xem đám nhỏ phía sau, không nhiều không ít, vừa đủ tám người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bọn nhỏ rất tự giác, không có bộ dạng miễn cưỡng gì cả, trong ánh mắt còn mang theo vài phần mong chờ, hình như rất mong mình được chọn vậy.

Đội trưởng Kiều nhìn một hồi nhíu mày: “Hàng hóa gần đây của mày, càng ngày càng kém, không có cái nào chọn được hết.”

Lão Đại kia cười, làm như tự biết đuối lý: “Không có cách nào khác, thế đạo càng ngày càng kém, tuyết lại rơi nhiều như vậy, vừa rồi đã chết hết một nhóm người, hiện tại mấy đứa trẻ con không dễ tìm thấy đâu.”

Đội trưởng Kiều tuy là vẫn đang cau mày, nhưng tựa hồ cũng biết lời của lão Đại kia nói là đúng, nghĩ một chút, từ trong đám nhỏ lấy ra bốn đứa, sau đó đưa cho lão Đại một bọc hàng.

Lão Đại nhéo nhéo bọc hàng, cười khổ một chút, đang muốn nói, đội trưởng Kiều kia đã cướp lời: “Chỉ có nhiêu đó, thế đạo này ai cũng không dễ dàng, hàng quá của mấy người phẩm chất không tốt, tôi chọn bọn nó cũng chỉ vì để lại một đường sống cho mọi người.”

Lão Đại trầm mặc, mấy người khác cũng không nói lời nào.

Nghĩ nghĩ, lão Đại còn nói: “Nếu không chọn thêm hai người? Giảm nửa giá cho anh.”

Mấy đứa nhỏ không được chọn vốn có chút mất mác, nhưng khi nghe nói thế, lại mở to mắt mong chờ.

Đội trưởng Kiều tựa hồ cũng là bất đắc dĩ, cuối cùng miễn miễn cưỡng cưỡng chọn một người, mới nói: “Thật sự không thể chọn thêm nữa.”

Lúc này mới từ bỏ.

Tiếp theo chính là năm người nữ, đội trưởng Kiều nhìn nửa ngày cũng không chọn được ai, vài người này, có chút xấu xí khó coi.

“Anh tốt xấu gì cũng chọn một người đi, đừng nó lại chuyển bán, làm ấm giường cho anh em bên cạnh cũng tốt. Tôi cũng không muốn gì, cho các cô ấy cơm ăn, coi như cho một con đường sống. Các cô mấy người này, tôi thật sự không ra tay nổi, nếu không có người chọn nữa, đoán chừng phải để các cô ấy tự sinh tự diệt.” Lão Đại thở dài nói.

Nói đến mức này rồi, đội trưởng Kiều cũng bất đắc dĩ, mắng một câu “Thế đạo chết tiệt”, liền chọn một người, để cô ta cùng mấy đứa nhỏ lên cùng một xe.

Người phụ nữ được chọn kia vô cùng vui sướng, tuyệt xứ phùng sinh* (Nơi tuyệt địa gặp được đường sống.), vô cùng vui vẻ leo lên xe bán tải.

Còn lại bốn người phụ nữ nhìn mặt nhau, vẻ mặt tuyệt vọng.

“Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi.” Đội trưởng Kiều chà xát tay lạnh như băng nói: “Lần sau tìm mặt hàng tốt chút, ở phía trên —” Tay hắn chỉ chỉ lên trời nói: “Vẫn rất được hoan nghênh, đi cũng có ngày lành để sống.”

Lão Đại nghe vậy cười khổ, nhưng vẫn là gật đầu không không nói cái gì nữa. Hắn thật sự muốn tìm hàng tốt, nhưng mà thế đạo bây giờ, còn có hàng tốt nào lưu lạc bên ngoài chứ, từ sớm đã bị mấy người hiển quý bao dưỡng rồi, lại nói nếu mình có bản lĩnh thì đã giống như mấy người bên trong xe kia rồi. Làm sao đến phiên hắn.

Đội trưởng kia hình như đang gấp lên đường, không ở lại lâu, nói xong liền đi. Chỉ là trước khi đi, vẫn nhịn không được nhìn xe của mấy người Sở Thiên, nhưng không có đi qua quấy rầy.

Trong xe Bạch Minh Hi và Toàn Hiểu Vũ hai mặt nhìn nhau, chỉ có Sở Thiên vẫn nhìn bên ngoài xe không nói gì.

“Buôn bán người?” Bạch Minh Hi vẻ mặt nghi hoặc, lời nói ra có phần yếu ớt.

Dù sao, những người phụ nữ và mấy đứa trẻ con bị bán trên mặt không hề có miễn cưỡng và không muốn, tương phản, người được chọn vui sướng quá chừng, người không được chọn thì tuyệt vọng hoang mang.

“Chỉ sợ không có đơn giản như vậy.” Sở Thiên thở dài một hơi, đưa tay cầm tay Toàn Hiểu Vũ nhéo nhéo, như là an ủi như là cổ vũ, sau đó mở cửa xe, đi ra ngoài.

Bạch Minh Hi và Toàn Hiểu Vũ nhìn nhau, Bạch Minh Hi cũng theo ra ngoài. Toàn Hiểu Vũ cấp tốc đem hai con mèo bỏ vào không gian, sau đó dặn dò Lí Nam coi chừng Tạ Minh Hiên, lúc này mới đi theo xuống xe.

Sở Thiên lần này đi thẳng về phía bốn người kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bốn người cảnh giác, lão Tứ kia lập tức ôm chặt bọc hàng vừa được đổi xong, mắt nhìn Sở Thiên lộ hung quang.

Sở Thiên không nói hai lời, tiện tay ném hai món đồ qua.

Lão Đại kia tiếp được, nhìn kỹ, đôi mắt phát xanh.

Là hai bao Ngạnh Trung Hoa chưa bị bóc bao, thứ này trước mạt thế đã là đồ tốt, mạt thế lâu như vậy, đừng nói là thuốc lá hiệu Trung Hoa, ngay cả một điếu thuốc bình thường còn khó kiếm nữa kìa.

Lão Đại lúc này liền hung hăng đập lão Tứ một cái, hai bao thuốc này bằng một trăm bọc hàng trong tay hắn, che cái gì mà che!

Nhưng trong lòng hắn cũng không xóa bỏ thấp thỏm, mấy người trẻ tuổi này có địa vị gì? Hiện tại ngay cả mấy ông lớn trong căn cứ cũng không thể tùy tùy tiện tiện liền ném thứ này cho hắn nha.

Trong lòng suy nghĩ, thái độ cũng cung kính, tùy ý Sở Thiên đến gần.

Sở Thiên đến gần, cười cười mở miệng trước tiên: “Các anh đừng khẩn trương, chúng tôi là từ phía Nam tới, mới đến không thạo tình hình nơi này, sang đây là để các anh chỉ điểm một chút.”

Ăn nói khách sáo, giọng điệu thản nhiên, mấy người kia thấy khí thế Sở Thiên như vậy, làm sao dám có điệu bộ người “chỉ điểm”.

Ngược lại bọn họ rất kinh ngạc khi nghe Sở Thiên nói “từ phía Nam” đến.

Hiện tại từ Nam đến bắc ở giữa bị một T tỉnh ngăn cách, chỗ đó rừng cây um tùm trải rộng khắp nơi, còn là biến dị thực vật. Cùng lúc đó, dã thú biến dị hung tàn cũng ẩn nấp trong đấy, người đi vào sẽ không thể trở ra, một cái T tỉnh, cứ vậy đem hai miền Nam Bắc ngăn ra.

Ngoại trừ giai đoạn đầu mạt thế có rất nhiều người từ phía Nam chạy nạn tới ra, sau này người từ phía Nam đến lại càng ngày càng ít, mấy tháng gần đây, đã không còn nghe thấy có người từ phía Nam tới.

Bất quá nhìn bộ dáng Sở Thiên lạnh nhạt, lão Đại dùng sức ngửi bao thuốc lá chưa mở trong tay, trao đổi một cái ánh mắt với lão Nhị, nhưng mà thức thời không dám hỏi nhiều, vẫn như cũ khách sáo nói: “Anh muốn biết cái gì? Cứ việc hỏi.”

Người ta lấy hai bao thuốc lá này để mua tin tức của bọn hắn.

“Ngồi xuống nói đi.” Sở Thiên cười cười, xoa dịu bầu không khí.

Cho nên Sở Thiên tìm một chỗ sạch sẽ, dẫn đầu ngồi xuống.

Bốn người kia giống như nhẹ nhàng thở ra vậy, đều sôi nổi ngồi xếp bằng bên cạnh Sở Thiên.

Sở Thiên trái lại không chê mặt đất ẩm ướt lạnh tanh, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn bốn người kia một lần nữa suy đoán lai lịch của hắn. Nhìn thấy thế nào cũng đều giống công tử bột không biết sự đời, nhưng mà điệu bộ lại không giống.

Bạch Minh Hi cũng chen vào ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên, chẳng qua trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng mà cầm hai bao bích quy hai bình nước đặt trước mặt mấy người kia, thản nhiên nói một câu: “Một chút thành ý.”

Đó là khao thưởng cho bọn hắn.

Mấy người kia con mắt phát xanh lần nữa. Nước thì không nói, từ khi có thủy hệ dị năng giả, nước chung quy cũng là đủ uống. Nhưng mà thức ăn thì không dễ như vậy, mỗi ngày đều có người đói chết.

Huống hồ, bánh bích quy có bao bì còn nguyên, đã bao lâu rồi không thấy? Lần trước trông thấy ông lớn của một căn cứ vì làm tiệc sinh nhật cho con gái mình liền làm mấy bàn có đặt gói bích quy còn nguyên bao bì trong chén đĩa....

Hắn chỉ có thể xa xa đứng nhìn, không có tư cách để vào.

Lão Đại một hồi hoảng hốt. Mãi đến khi lão Nhị lặng lẽ vỗ hắn một cái, lúc này mới tỉnh táo lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Số ký tự: 0