Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Có cẩu lương
Lại Đắc Phi Mã Giáp
2024-11-20 21:20:47
“Đi! Tìm đám dị năng giả đó cho tôi, tìm ra hết cho tôi! Tôi phải hỏi rõ ràng mọi chuyện!” Viên Long lại vỗ mạnh lên bàn, cuối cùng không có cách nào chỉ có thể nói như vậy.
Việc đã đến nước này, trước biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, sau đó suy nghĩ đối sách cứu con trai mới quan trọng nhất.
Binh sĩ kia như được đại xá, nghiêm một cái nói: “Vâng!” Sau đó tức tốc xoay người rời đi.
Người ngoài đi rồi, Viên Long lúc này mới suy sụp ngồi trên ghế, tay đặt ở ấn đường không ngừng xoa.
Đoàn người Sở Thiên theo người mà Mục Cửu phái ra dàn xếp cho bọn họ rất nhanh đã tới chỗ ở được chỉ định.
Thái Viễn Hàn đối với bọn họ có chút hào phóng, nhóm bọn họ hơn hai mươi người, trực tiếp cấp cho hai cái biệt thự lớn, đều là loại nhà đơn có sân nhỏ, hai tòa biệt thự mỗi tòa ba tầng rưỡi, liền kề nhau.
Nơi này còn có thể đúng hạn cung cấp điện nước, trong mạt thế có thể xem là vô cùng xa xỉ.
Mọi người đối với an bài này đều cực kỳ vừa lòng, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng có thể sẽ bị an bài vào ở chen chúc với tòa dân cư vân vân và vân vân.
Toàn bộ khu vực này đều do các tòa biệt thự đồng dạng tạo thành, thanh lý rất sạch sẽ, bên ngoài còn có một cái cổng, có thủ vệ canh gác, rất an toàn.
Sự an nhàn yên tĩnh nơi này hoàn toàn đối lập ngoại khu biệt thự.
Bên trong thành J thị cũng không phải giống như mọi người tưởng tượng phồn vinh phát triển.
Mọi người dọc đường đi tới, nhìn thấy cửa hàng bên đường đã không còn tồn tại, biến thành đống đổ nát, nhưng bên trong lại chật ních những người quần áo tả tơi, lấy nơi đây làm nhà ở tạm thời.
Đại đa số người mà mọi người nhìn thấy, bọn họ đều ngồi xổm ở một góc sáng sủa, sắc mặt chết lặng, không có hy vọng.
Trên đường không có người qua lại, ai cũng chỉ ngồi chồm hổm hoặc đứng ở góc đường, nữ nhân trẻ tuổi chiếm đa số, các nàng có vẻ sạch sẽ hơn đôi chút, hiển nhiên đã tốt hơn nhiều so với những nữ nhân ngoài thành.
Trong thành thỉnh thoảng có binh sĩ đi tuần, ngẫu nhiên trông thấy có người ẩu đả, binh sĩ sẽ lập tức bắt lấy bọn họ, thậm chí là nổ súng bắn.
Bởi vì khu biệt thự này rõ ràng là bản xứ tụ cư của nhóm quyền quý J thị hiện tại.
Quả nhiên, bất kể là thời điểm nào, quyền quý cũng luôn tồn tại.
Đưa người đến nơi chỉ định, người dẫn đường giao chìa khóa và giấy thông hành cho mọi người, sau khi tận chức tận trách mà tỉ mỉ công đạo một số hạng mục công việc cần chú ý liền đánh cái chào theo nghi thức quân đội với Sở Thiên rồi rời đi.
Đợi người rời đi, Sở Thiên liền lập tức gọi Lão Ô và Tả Lực đến.
Hắn nói đại khái một chút về cách phân phối phòng ở và vật tư, để hai người bọn họ đi thu xếp cho mọi người, sau đó đi xử lý những chuyện vụn vặt.
Hắn trước tiên tìm một cái phòng cho Tiêu Tử Nhiên đang ngủ mê man, đồng thời còn giao trọng trách lâm thời bảo vệ tên bác sĩ cho Âu Dương Cảnh, lúc này mới kéo Toàn Hiểu Vũ, Bạch Minh Hi và Lí Nam vào phòng, dự tính lập một tiểu đội bốn người.
“Tên bác sĩ không có vấn đề gì đi?” Bạch Minh Hi dẫn đầu mở miệng hỏi.
Sở Thiên nhìn hắn một cái, có thể là không nghĩ tới vấn đề này lại do Bạch Minh Hi hỏi trước, nhưng mà vẫn trả lời: “Đã để Lục Trung Hạ và Tiểu Nam xem qua, đều bảo là không có vấn đề gì. Bất quá, cho dù mệt cũng không thể mệt thành như vậy, có chút không đúng, chúng ta hai ngày này nên chú ý một chút.”
Bạch Minh Hi gật gật đầu, cũng không có tiếp tục truy hỏi cái gì. Sở Thiên liền vào chủ đề, nói ra mục đích chủ yếu triệu tập ba người.
“Chuyện thứ nhất, chính là vấn đề nước uống mà Hiểu Vũ đã đề cập qua với tôi. Nước uống mà bình thường bốn người chúng ta đều uống là nước trong không gian của Hiểu Vũ. Hiệu quả không cần tôi phải nói, mọi người đều rõ ràng, cho dù là bổ sung thể lực hay ở phương diện dị năng, đều có hiệu quả rõ ràng. Về phần có phải có ích đối với việc thăng cấp dị năng hay không, tạm thời chưa thể kết luận, nhưng nói chung không có điểm bất lợi nào.”
“Cho nên, Hiểu Vũ dự định đem nước uống của mọi người đều đổi thành nước trong không gian. Nhưng không gian của em ấy không thể bị bại lộ, bí mật này chỉ có bốn người chúng ta biết, tuyệt đối không thể có người thứ năm biết!”
Bạch Minh Hi và Lí Nam nghe vậy cũng nghiêm túc gật đầu.
“Hiện tại nước uống của mọi người trên cơ bản đều do Triệu Bất Phàm cung cấp, một mình hắn ta cung cấp nước cho nhiều người như vậy quả thật có hơi khó khăn. Tôi đã hỏi qua, mỗi ngày căn cứ sẽ cung cấp cho khu biệt thự mười lăm phút sử dụng nước, cho nên hiện tại mỗi nhà đều có một cái dụng cụ tích trữ nước, chúng ta liền lợi dụng điểm này, mỗi ngày để Tiểu Nam tinh lọc nước uống làm lí do, dẫn theo Hiểu Vũ đi đổi số nước uống đó. Để mọi người cho rằng đó toàn bộ đều là nước đã được tinh lọc. Thuận tiện có thể giảm bớt gánh nặng của Triệu Bất Phàm.”
Lí Nam mở to hai mắt nhìn, nghiêm túc gật đầu, đây là lần đầu tiên nó tiếp nhận nhiệm vụ chính thức.
Sở Thiên lại nhìn thoáng qua Toàn Hiểu Vũ, Toàn Hiểu Vũ cũng gật đầu, đổi nước rất dễ dàng, chỉ cần đem nước căn cứ thu vào không gian, sau đó đem nước trong không gian đổ ra là được.
“Tốt. Chuyện thứ nhất giải quyết xong. Chúng ta nói tiếp chuyện thứ hai.” Sở Thiên ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Về không gian của Hiểu Vũ, tôi tính toán thử xem có thể đi vào hay không.”
Toàn Hiểu Vũ nghe vậy trừng lớn mắt, Sở Thiên trước đó không hề nói với cậu về quyết định này.
“Tôi suy đoán, là có thể. Làm như vậy là có hai mục đích, nếu có thể đi vào, thứ nhất, tôi có thể cẩn thận nghiên cứu nơi thần kỳ kia, tôi cảm thấy, nơi đó còn có rất nhiều bí mật đang đợi chúng ta tới giải đáp.” Sở Thiên nói tới đây thì cười khẽ nhìn Toàn Hiểu Vũ.
Trong nháy mắt Toàn Hiểu Vũ cảm thấy chỉ số thông minh của mình phải chịu bạo kích, ý tứ này của Sở Thiên rõ ràng là đang cho rằng cậu không thể lý giải không gian của bản thân, đồng thời cho rằng với chỉ số thông minh của cậu sẽ không thể tìm tòi ra cái gì, cho nên phải đích thân vào xem thử!
Khóc không ra nước mắt!
“Thứ hai, tương lai nếu gặp phải nguy hiểm cực đại, có sự tồn tại của không gian, chúng ta cũng có một đường lui.” Sở Thiên tiếp tục nói.
“Nhưng mà ̣, vạn nhất không được thì sao? Nếu em cưỡng chế mang anh vào không gian, vạn nhất anh có nguy hiểm thì sao?” Toàn Hiểu Vũ vội nói, đây là vấn đề cậu lo lắng nhất, vì lo lắng nên không dám thử.
Sở Thiên lắc đầu, phân tích nói: “Kỳ thật từ những lời miêu tả của em, tỷ lệ xuất hiện nguy hiểm là cực kỳ thấp, không cần quá lo lắng. Còn nữa, chúng ta nói thế nào cũng phải thử một lần.”
“Nhưng mà....... ” Toàn Hiểu Vũ lại có một chút rối rắm.
“Nếu không, để em thử đi?” Lí Nam giơ tay nhìn mấy người lớn nói.
Bạch Minh Hi tức giận vỗ đầu nó: “Con nít không được nói! Không tới phiên em! Thiên Thiên nói rất đúng, Thiên Thiên đi là thích hợp nhất.”
Lời nói hùng hồn, trực tiếp khiến Sở Thiên cười ha hả: “Bạch Minh Hi, cậu sao lại không nói để cậu thử? Đáng chết!” Nói xong còn thuận tay cầm lấy gối đầu trên giường đập mặt Bạch Minh Hi.
“Lăn đi! Coi chừng Tiểu Nam, giúp bọn tôi canh cửa phòng, đừng để người khác vào.”
“Biết rồi.” Bạch Minh Hi ấu trĩ giả mặt quỷ nói với Sở Thiên rồi nắm tay Lí Nam đi ra cửa.
Đi tới cửa lại đột nhiên ngoảnh lại: “Nếu như có người hỏi hai người ở bên trong để làm gì, tôi biết trả lời như thế nào?” Lúc hỏi câu này, vẻ mặt Bạch Minh Hi trêu ghẹo.
“Bọn tôi ở bên trong làm tình.” Sở Thiên nghiêm trang đáp, lý lẽ hùng hồn.
Bạch Minh Hi lập tức giơ ngón tay cái lên, quay người lại, đi ra ngoài, khóa cửa lại.
Chỉ có Toàn Hiểu Vũ cảm thấy không khí xung quanh nhất thời tăng lên vài độ — hiện tại, chỉ còn hai người bọn họ.
Bởi vì hai người sau khi xác định quan hệ một mực trên đường đi, trên cơ bản đều ở cùng với nhiều người, nhiều lắm chính là có đôi khi hai người ở trong cùng chiếc xe, nhưng mà ̣, bên ngoài xe phía trước phía sau cũng đều có những người khác.
Hiện tại ở trong không gian khép kín như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Toàn Hiểu Vũ vốn cho rằng Sở Thiên nói vậy chỉ vì muốn đấu võ mồm với Bạch Minh Hi. Nào biết đâu rằng, người vừa đi, cánh cửa vừa đóng, Sở Thiên trực tiếp biến thành sói đói bổ nhào lên người cậu, áp đảo cậu trên giường.
Toàn Hiểu Vũ trừng lớn mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Sở Thiên chặn môi, nụ hôn nhiệt liệt mà bá đạo.
Chỉ chốc lát, trong phòng tràn ngập thanh âm hai đôi môi thân mật.
“Anh.... Anh không phải nói..... Muốn vào không gian hay sao?” Sở Thiên cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho Toàn Hiểu Vũ, cậu vừa thở hổn hển vừa nói.
Tay của Sở Thiên đã sớm không thành thật chui vào quần áo, môi, cũng liên tục chiến đấu bên tai Toàn Hiểu Vũ, hơn nữa còn ác ý vươn đầu lưỡi trên vành tai cậu nhẹ nhàng liếm.
Toàn Hiểu Vũ hít một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt cảm thấy thân thể mình mất không chế không ngừng run rẩy.
“Chuyện không gian có thể từ từ, nó cũng không biết chạy. Em có biết, anh muốn làm chuyện này đã bao lâu rồi không?” Sở Thiên tà ác nói.
Toàn Hiểu Vũ đã quen với việc chỉ cần Sở Thiên một mình đối mặt với cậu, sẽ giống như biến thành một người khác vậy.
“Hiểu Vũ, em thích anh không?” Sở Thiên híp mắt hỏi.
“Thích.” Toàn Hiểu Vũ lập tức đáp, thứ nhất là nói thật, thứ hai, Sở Thiên hiện tại thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm, cậu cũng không dám trả lời khác nha!
Sở Thiên vừa lòng cười, vừa hôn vừa dừng ở bên tai Toàn Hiểu Vũ, dẫn tới Toàn Hiểu Vũ lại một hồi run rẩy.
Lúc này chỉ nghe Sở Thiên cười nhẹ nói: “Thì ra là ở đây.”
Không đợi Toàn Hiểu Vũ cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa của những lời này là cái gì, Sở Thiên lại bắt đầu lột quần áo của cậu.
Cậu nhất thời có một chút bối rối, cậu đại khái biết Sở Thiên muốn làm cái gì, biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không biết mình nên làm cái gì.
Chân tay lúng túng có chút muốn chống cự, nhưng nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Sở Thiên, lại không dám lộn xộn.
Cuối cùng chỉ có thể mờ mịt vô thố nhìn Sở Thiên, rất có bộ dáng động lòng người.
Sở Thiên quả nhiên lập tức kiềm chế không được, hắn đưa tay ôm chầm Toàn Hiểu Vũ, đưa môi tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói: “Đem em giao cho anh, có được hay không? ”
Toàn Hiểu Vũ còn đang mờ mịt, một lúc chưa kịp đáp lại, nhưng mà hai tay lại theo bản năng ôm lấy tấm lưng của Sở Thiên.
Sở Thiên bất mãn, lại hôn vài cái, hỏi thêm lần nữa: “Đem em giao cho anh, được không?”
Toàn Hiểu Vũ rốt cục phản ứng kịp, cúi đầu “Được” một tiếng, Sở Thiên lúc này mới vừa lòng cười.
Kéo rèm!
Việc đã đến nước này, trước biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, sau đó suy nghĩ đối sách cứu con trai mới quan trọng nhất.
Binh sĩ kia như được đại xá, nghiêm một cái nói: “Vâng!” Sau đó tức tốc xoay người rời đi.
Người ngoài đi rồi, Viên Long lúc này mới suy sụp ngồi trên ghế, tay đặt ở ấn đường không ngừng xoa.
Đoàn người Sở Thiên theo người mà Mục Cửu phái ra dàn xếp cho bọn họ rất nhanh đã tới chỗ ở được chỉ định.
Thái Viễn Hàn đối với bọn họ có chút hào phóng, nhóm bọn họ hơn hai mươi người, trực tiếp cấp cho hai cái biệt thự lớn, đều là loại nhà đơn có sân nhỏ, hai tòa biệt thự mỗi tòa ba tầng rưỡi, liền kề nhau.
Nơi này còn có thể đúng hạn cung cấp điện nước, trong mạt thế có thể xem là vô cùng xa xỉ.
Mọi người đối với an bài này đều cực kỳ vừa lòng, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng có thể sẽ bị an bài vào ở chen chúc với tòa dân cư vân vân và vân vân.
Toàn bộ khu vực này đều do các tòa biệt thự đồng dạng tạo thành, thanh lý rất sạch sẽ, bên ngoài còn có một cái cổng, có thủ vệ canh gác, rất an toàn.
Sự an nhàn yên tĩnh nơi này hoàn toàn đối lập ngoại khu biệt thự.
Bên trong thành J thị cũng không phải giống như mọi người tưởng tượng phồn vinh phát triển.
Mọi người dọc đường đi tới, nhìn thấy cửa hàng bên đường đã không còn tồn tại, biến thành đống đổ nát, nhưng bên trong lại chật ních những người quần áo tả tơi, lấy nơi đây làm nhà ở tạm thời.
Đại đa số người mà mọi người nhìn thấy, bọn họ đều ngồi xổm ở một góc sáng sủa, sắc mặt chết lặng, không có hy vọng.
Trên đường không có người qua lại, ai cũng chỉ ngồi chồm hổm hoặc đứng ở góc đường, nữ nhân trẻ tuổi chiếm đa số, các nàng có vẻ sạch sẽ hơn đôi chút, hiển nhiên đã tốt hơn nhiều so với những nữ nhân ngoài thành.
Trong thành thỉnh thoảng có binh sĩ đi tuần, ngẫu nhiên trông thấy có người ẩu đả, binh sĩ sẽ lập tức bắt lấy bọn họ, thậm chí là nổ súng bắn.
Bởi vì khu biệt thự này rõ ràng là bản xứ tụ cư của nhóm quyền quý J thị hiện tại.
Quả nhiên, bất kể là thời điểm nào, quyền quý cũng luôn tồn tại.
Đưa người đến nơi chỉ định, người dẫn đường giao chìa khóa và giấy thông hành cho mọi người, sau khi tận chức tận trách mà tỉ mỉ công đạo một số hạng mục công việc cần chú ý liền đánh cái chào theo nghi thức quân đội với Sở Thiên rồi rời đi.
Đợi người rời đi, Sở Thiên liền lập tức gọi Lão Ô và Tả Lực đến.
Hắn nói đại khái một chút về cách phân phối phòng ở và vật tư, để hai người bọn họ đi thu xếp cho mọi người, sau đó đi xử lý những chuyện vụn vặt.
Hắn trước tiên tìm một cái phòng cho Tiêu Tử Nhiên đang ngủ mê man, đồng thời còn giao trọng trách lâm thời bảo vệ tên bác sĩ cho Âu Dương Cảnh, lúc này mới kéo Toàn Hiểu Vũ, Bạch Minh Hi và Lí Nam vào phòng, dự tính lập một tiểu đội bốn người.
“Tên bác sĩ không có vấn đề gì đi?” Bạch Minh Hi dẫn đầu mở miệng hỏi.
Sở Thiên nhìn hắn một cái, có thể là không nghĩ tới vấn đề này lại do Bạch Minh Hi hỏi trước, nhưng mà vẫn trả lời: “Đã để Lục Trung Hạ và Tiểu Nam xem qua, đều bảo là không có vấn đề gì. Bất quá, cho dù mệt cũng không thể mệt thành như vậy, có chút không đúng, chúng ta hai ngày này nên chú ý một chút.”
Bạch Minh Hi gật gật đầu, cũng không có tiếp tục truy hỏi cái gì. Sở Thiên liền vào chủ đề, nói ra mục đích chủ yếu triệu tập ba người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện thứ nhất, chính là vấn đề nước uống mà Hiểu Vũ đã đề cập qua với tôi. Nước uống mà bình thường bốn người chúng ta đều uống là nước trong không gian của Hiểu Vũ. Hiệu quả không cần tôi phải nói, mọi người đều rõ ràng, cho dù là bổ sung thể lực hay ở phương diện dị năng, đều có hiệu quả rõ ràng. Về phần có phải có ích đối với việc thăng cấp dị năng hay không, tạm thời chưa thể kết luận, nhưng nói chung không có điểm bất lợi nào.”
“Cho nên, Hiểu Vũ dự định đem nước uống của mọi người đều đổi thành nước trong không gian. Nhưng không gian của em ấy không thể bị bại lộ, bí mật này chỉ có bốn người chúng ta biết, tuyệt đối không thể có người thứ năm biết!”
Bạch Minh Hi và Lí Nam nghe vậy cũng nghiêm túc gật đầu.
“Hiện tại nước uống của mọi người trên cơ bản đều do Triệu Bất Phàm cung cấp, một mình hắn ta cung cấp nước cho nhiều người như vậy quả thật có hơi khó khăn. Tôi đã hỏi qua, mỗi ngày căn cứ sẽ cung cấp cho khu biệt thự mười lăm phút sử dụng nước, cho nên hiện tại mỗi nhà đều có một cái dụng cụ tích trữ nước, chúng ta liền lợi dụng điểm này, mỗi ngày để Tiểu Nam tinh lọc nước uống làm lí do, dẫn theo Hiểu Vũ đi đổi số nước uống đó. Để mọi người cho rằng đó toàn bộ đều là nước đã được tinh lọc. Thuận tiện có thể giảm bớt gánh nặng của Triệu Bất Phàm.”
Lí Nam mở to hai mắt nhìn, nghiêm túc gật đầu, đây là lần đầu tiên nó tiếp nhận nhiệm vụ chính thức.
Sở Thiên lại nhìn thoáng qua Toàn Hiểu Vũ, Toàn Hiểu Vũ cũng gật đầu, đổi nước rất dễ dàng, chỉ cần đem nước căn cứ thu vào không gian, sau đó đem nước trong không gian đổ ra là được.
“Tốt. Chuyện thứ nhất giải quyết xong. Chúng ta nói tiếp chuyện thứ hai.” Sở Thiên ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Về không gian của Hiểu Vũ, tôi tính toán thử xem có thể đi vào hay không.”
Toàn Hiểu Vũ nghe vậy trừng lớn mắt, Sở Thiên trước đó không hề nói với cậu về quyết định này.
“Tôi suy đoán, là có thể. Làm như vậy là có hai mục đích, nếu có thể đi vào, thứ nhất, tôi có thể cẩn thận nghiên cứu nơi thần kỳ kia, tôi cảm thấy, nơi đó còn có rất nhiều bí mật đang đợi chúng ta tới giải đáp.” Sở Thiên nói tới đây thì cười khẽ nhìn Toàn Hiểu Vũ.
Trong nháy mắt Toàn Hiểu Vũ cảm thấy chỉ số thông minh của mình phải chịu bạo kích, ý tứ này của Sở Thiên rõ ràng là đang cho rằng cậu không thể lý giải không gian của bản thân, đồng thời cho rằng với chỉ số thông minh của cậu sẽ không thể tìm tòi ra cái gì, cho nên phải đích thân vào xem thử!
Khóc không ra nước mắt!
“Thứ hai, tương lai nếu gặp phải nguy hiểm cực đại, có sự tồn tại của không gian, chúng ta cũng có một đường lui.” Sở Thiên tiếp tục nói.
“Nhưng mà ̣, vạn nhất không được thì sao? Nếu em cưỡng chế mang anh vào không gian, vạn nhất anh có nguy hiểm thì sao?” Toàn Hiểu Vũ vội nói, đây là vấn đề cậu lo lắng nhất, vì lo lắng nên không dám thử.
Sở Thiên lắc đầu, phân tích nói: “Kỳ thật từ những lời miêu tả của em, tỷ lệ xuất hiện nguy hiểm là cực kỳ thấp, không cần quá lo lắng. Còn nữa, chúng ta nói thế nào cũng phải thử một lần.”
“Nhưng mà....... ” Toàn Hiểu Vũ lại có một chút rối rắm.
“Nếu không, để em thử đi?” Lí Nam giơ tay nhìn mấy người lớn nói.
Bạch Minh Hi tức giận vỗ đầu nó: “Con nít không được nói! Không tới phiên em! Thiên Thiên nói rất đúng, Thiên Thiên đi là thích hợp nhất.”
Lời nói hùng hồn, trực tiếp khiến Sở Thiên cười ha hả: “Bạch Minh Hi, cậu sao lại không nói để cậu thử? Đáng chết!” Nói xong còn thuận tay cầm lấy gối đầu trên giường đập mặt Bạch Minh Hi.
“Lăn đi! Coi chừng Tiểu Nam, giúp bọn tôi canh cửa phòng, đừng để người khác vào.”
“Biết rồi.” Bạch Minh Hi ấu trĩ giả mặt quỷ nói với Sở Thiên rồi nắm tay Lí Nam đi ra cửa.
Đi tới cửa lại đột nhiên ngoảnh lại: “Nếu như có người hỏi hai người ở bên trong để làm gì, tôi biết trả lời như thế nào?” Lúc hỏi câu này, vẻ mặt Bạch Minh Hi trêu ghẹo.
“Bọn tôi ở bên trong làm tình.” Sở Thiên nghiêm trang đáp, lý lẽ hùng hồn.
Bạch Minh Hi lập tức giơ ngón tay cái lên, quay người lại, đi ra ngoài, khóa cửa lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có Toàn Hiểu Vũ cảm thấy không khí xung quanh nhất thời tăng lên vài độ — hiện tại, chỉ còn hai người bọn họ.
Bởi vì hai người sau khi xác định quan hệ một mực trên đường đi, trên cơ bản đều ở cùng với nhiều người, nhiều lắm chính là có đôi khi hai người ở trong cùng chiếc xe, nhưng mà ̣, bên ngoài xe phía trước phía sau cũng đều có những người khác.
Hiện tại ở trong không gian khép kín như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Toàn Hiểu Vũ vốn cho rằng Sở Thiên nói vậy chỉ vì muốn đấu võ mồm với Bạch Minh Hi. Nào biết đâu rằng, người vừa đi, cánh cửa vừa đóng, Sở Thiên trực tiếp biến thành sói đói bổ nhào lên người cậu, áp đảo cậu trên giường.
Toàn Hiểu Vũ trừng lớn mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Sở Thiên chặn môi, nụ hôn nhiệt liệt mà bá đạo.
Chỉ chốc lát, trong phòng tràn ngập thanh âm hai đôi môi thân mật.
“Anh.... Anh không phải nói..... Muốn vào không gian hay sao?” Sở Thiên cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho Toàn Hiểu Vũ, cậu vừa thở hổn hển vừa nói.
Tay của Sở Thiên đã sớm không thành thật chui vào quần áo, môi, cũng liên tục chiến đấu bên tai Toàn Hiểu Vũ, hơn nữa còn ác ý vươn đầu lưỡi trên vành tai cậu nhẹ nhàng liếm.
Toàn Hiểu Vũ hít một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt cảm thấy thân thể mình mất không chế không ngừng run rẩy.
“Chuyện không gian có thể từ từ, nó cũng không biết chạy. Em có biết, anh muốn làm chuyện này đã bao lâu rồi không?” Sở Thiên tà ác nói.
Toàn Hiểu Vũ đã quen với việc chỉ cần Sở Thiên một mình đối mặt với cậu, sẽ giống như biến thành một người khác vậy.
“Hiểu Vũ, em thích anh không?” Sở Thiên híp mắt hỏi.
“Thích.” Toàn Hiểu Vũ lập tức đáp, thứ nhất là nói thật, thứ hai, Sở Thiên hiện tại thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm, cậu cũng không dám trả lời khác nha!
Sở Thiên vừa lòng cười, vừa hôn vừa dừng ở bên tai Toàn Hiểu Vũ, dẫn tới Toàn Hiểu Vũ lại một hồi run rẩy.
Lúc này chỉ nghe Sở Thiên cười nhẹ nói: “Thì ra là ở đây.”
Không đợi Toàn Hiểu Vũ cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa của những lời này là cái gì, Sở Thiên lại bắt đầu lột quần áo của cậu.
Cậu nhất thời có một chút bối rối, cậu đại khái biết Sở Thiên muốn làm cái gì, biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không biết mình nên làm cái gì.
Chân tay lúng túng có chút muốn chống cự, nhưng nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Sở Thiên, lại không dám lộn xộn.
Cuối cùng chỉ có thể mờ mịt vô thố nhìn Sở Thiên, rất có bộ dáng động lòng người.
Sở Thiên quả nhiên lập tức kiềm chế không được, hắn đưa tay ôm chầm Toàn Hiểu Vũ, đưa môi tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói: “Đem em giao cho anh, có được hay không? ”
Toàn Hiểu Vũ còn đang mờ mịt, một lúc chưa kịp đáp lại, nhưng mà hai tay lại theo bản năng ôm lấy tấm lưng của Sở Thiên.
Sở Thiên bất mãn, lại hôn vài cái, hỏi thêm lần nữa: “Đem em giao cho anh, được không?”
Toàn Hiểu Vũ rốt cục phản ứng kịp, cúi đầu “Được” một tiếng, Sở Thiên lúc này mới vừa lòng cười.
Kéo rèm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro