Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Đại Hoa
Lại Đắc Phi Mã Giáp
2024-11-20 21:20:47
Thì ra, là có hai chiếc xe tăng tốc chạy vọt về hướng của bọn họ, nhưng phát hiện đường đi bị chặn lại, vì thế sốt ruột điên cuồng ấn kèn, thúc giục bọn họ nhường đường.
Tiểu đội Lôi gia đương nhiên bất mãn, có không ít người bắt đầu hùng hùng hổ hổ chửi.
Khi Lôi Sư đuổi tới phát hiện hai chiếc xe này cực kỳ quen mắt, cẩn thận nhớ lại, này không phải là nhóm người không muốn đầu nhập vào bất kỳ thế lực nào sao?
Thế nhưng xe bọn họ đang theo sát Tiêu Tử Nhiên mà, lúc này sao lại chạy ngược về chỗ này?
Thấy điên cuồng ấn kèn không có kết quả, người trong xe cuối cùng thì quay xuống cửa sổ xe, nhô đầu ra hô to: “Chạy nhanh a! Chạy nhanh! Tang thi đến! Tang thi triều đó!” Hắn vừa hô gào, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.
Đúng là lúc đầu bọn họ theo sát Tiêu Tử Nhiên, nhưng mà xa xa nhìn thấy đội người của Tiêu Tử Nhiên hình như đang có xung đột với người khác, phía trước lại một hồi tiếng lửa đạn, vì thế bọn họ quay đầu xe trở về, tìm một chỗ bí mật ẩn náu, vừa người vừa xe toàn bộ đều ẩn nấp hết.
Vốn nghĩ là được rồi, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, chờ bọn họ thanh lí sạch sẽ chướng ngại vật trên đường bản thân theo sau cũng không muộn.
Kết quả, ẩn nấp nửa giờ, khi mà bọn họ tính xem có nên tiếp tục trốn hay không, đột nhiên phát hiện một mảnh, hình như là rất nhiều tang thi từ xa xa tụ tập đến.
Bọn họ thiếu chút nữa thì bị dọa sợ tiểu ra quần, lái xe một đường điên cuồng nhấn ga muốn trở về con đường cũ, cho dù không thể xông ra, cũng hy vọng có thể cùng những người khác hội hợp, tìm kiếm một chút che chở cũng tốt.
Kết quả, xông ra mới phát hiện đường gần như bị chặn lại. Xe của tiểu đội Lôi gia tùy ý đậu khắp nơi, hơn nữa mọi người nghỉ ngơi bên cạnh xe hay ở những nơi gần đó, gần như đem cả con đường chặn kín hết.
Vốn bọn họ còn tính không báo cho đám người đó, mưu đồ vượt qua tiểu đội Lôi gia tự mình bỏ trốn, vừa lúc để đám người tiểu đội Lôi gia làm lá chắn, hiện tại cũng chỉ có thể buông bỏ tính toán kia, mở cửa kính xe lớn tiếng kêu to, hy vọng những người đó có thể nhanh rời khỏi, để bọn họ có thể đi theo.
Vốn tưởng rằng bọn họ hô xong những người này sẽ lên xe chạy trối chết. Kết quả, nhóm người này một chút phản ứng cũng không có.
“Ở đâu? Ở đâu hả? Ban ngày ban mặt làm gì có tang thi triều? Các người làm như vậy là có mục đích gì?” Có người miệng nhét đầy đồ ăn, ồn ào la lớn.
Kỳ thật, tất cả mọi người đều biết, cùng ở trong thánh đường vài ngày, nếu không quen thân thì cũng biết mặt. Nhưng mà người cướp lời, hình như bất hòa với người trên xe, trong giọng nói còn mang theo ác ý dày đặc.
Vì thế, rất nhanh có người nối tiếp gây rối. Có người là bất mãn bọn họ không gia nhập bất kỳ đoàn đội nào, cảm thấy bọn họ quá tự đại, cần phải bị dạy dỗ; có người thật sự không tin lời của bọn họ cho rằng bọn họ có ý muốn gây rối.
Cũng có người tin lời bọn họ, đang lo sợ bất an có nên chạy lên xe lái xe bỏ trốn không. Vì thế tràng diện tức thì có chút hỗn loạn.
Lôi Sư nhìn thấy nơi này một mảnh hỗn loạn, cũng cảm thấy đau đầu. Trong tiểu đội Lôi gia ban đầu đều là một đường quen biết một đường giết tang thi đến thánh đường, mọi người rất có tình cảm và tổ chức kỷ luật đương nhiên tốt hơn nhiều.
Mà hiện tại làm ầm ĩ là phần lớn những người ở thánh đường sau buổi diễn thuyết gia nhập vào, lại lấy người thường chiếm đa số, trong lúc nhất thời, Lôi Sư phát hiện bản thân có chút không khống chế được tràng diện.
Bên này còn đang nháo, người trên xe cũng nóng nảy, dưới tình huống điên cuồng hét lên ấn kèn vẫn không có kết quả, người trong xe có một dị năng giả nhịn không được phóng băng tiễn, trực tiếp cắm vào người cái tên gây rối dữ nhất, ý đồ hù dọa đối phương câm miệng.
Kết quả bởi vậy, cảm xúc dồn nén của đối phương bị kích phát, song phương xung đột càng thêm nghiêm trọng, rất nhiều người vây quanh xe, muốn đem những người từ trong xe kéo ra.
“Các ngươi thật sự không muốn sống nữa rồi! Tang thi triều sẽ đến! Các ngươi một đám ngu xi!” Người ló đầu ra đầu tiên chửi ầm lên, hôm nay mạng nhỏ của mình sẽ bị đám ngu này hại chết mất.
Viên Thiếu Hoa dẫn sáu dị năng giả ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng xem đến trợn mắt há hốc mồm, giống như đang xem một màn hài kịch vậy. Đoàn thể này không phải cường đại đến mức làm cho đám gia hỏa trước đó phải bỏ chạy sao? Sao lại là loại đức hạnh này? Cái này ngay cả trang x Viên Thiệu Hoa không nên thân cũng nhìn ra.
“Thật sự không đúng. Bọn họ có thể đang nói sự thật, chúng ta đi!” Lúc này Bùi Thiên Hành vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói. Hắn nhíu chặt mày, nói xong câu đó, cũng không chờ Viên Thiệu Hoa ra lệnh, liền xoay người leo lên xe của bọn họ đi.
Hắn đã suy nghĩ cẩn thận, lúc trước đám người kia vì cái gì lại bất thình lình vội vàng hoang mang bỏ chạy, khẳng định là bọn hắn sớm ý thức được nguy hiểm!
Là cái tên biết khống chế kia sao? Bùi Thiên Hành nhất thời đối với đám người Tiêu Tử Nhiên tràn ngập hứng thú nồng hậu.
Viên Thiệu Hoa tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng không dám đắc tội Bùi Thiên Hành, dù sao Bùi Thiên Hành là dị năng giả mạnh nhất căn cứ bọn họ, dọc đường đi, còn giúp hắn tránh khỏi vô số nguy hiểm. Hiện tại bọn họ còn đang ở bên ngoài, chỗ cần nhờ vả ngày sau còn rất nhiều.
Bùi Thiên hành đã đi rồi, những người khác tựa hồ cũng ý thức được nguy cơ, liền ngay cả Viên Thiệu Hoa giờ phút này cũng không kiêu ngạo nữa, gắt gao đuổi kịp bước đi của Bùi Thiên Hành. Chỉ là, vừa đi, vừa lưu luyến quay đầu nhìn Ôn Đồng.
Mấy người trở về bên cạnh xe của mình, mới nhịn không được mắng chửi ——— đám người chết tiệt kia, đem lốp xe của bọn họ làm hỏng hai cái
Lốp xe dự phòng có nhưng mà thay lốp xe cần thời gian.
Xa xa, đã có thể trong thấy khói bụi mù mịt.
“Phắc! Đi mau!” Viên Thiện Hoa ồn ào, lúc này, cho dù là kẻ ngu cũng biết nói có gì đó không ổn.
Xe của bảy người Viên Thiệu Hoa vừa có thể chạy, liền phi nhanh thoát đi, chạy về hướng của đám người Sở Thiên.
Bên tiểu đội Lôi gia, có người động tác nhanh, ý thức nguy cơ cao, cũng lập tức lái xe đi, những người khác còn đang hoảng hốt mở cửa xe, làm sao còn nhớ tới chuyện phân phối lúc ban đầu, thấy xe liền xông tới ngồi.
Tràng diện lại một hồi hỗn loạn.
Bên này, khi tang thi tinh thần hệ kia xuất hiện, người đầu tiên kêu la sợ hãi cũng là Lí Nam: “Chị Ngữ Ngưng!” Giọng nói của nó trần ngập khiếp sợ và không thể tin được.
Hai tháng trước, tuy rằng chuyện không quá tốt, nhưng chị Ngữ Ngưng còn đang ở trong tòa nhà kia sống rất tốt, nàng có dị năng, ngay lúc đó nàng từ chối đi cùng bọn họ.
Chỉ mới qua hai tháng, Lí Nam cho rằng, dù cho nàng sống không tốt, nhưng cũng sẽ không đến nỗi dễ dàng bị giết chết. Huống chi, nàng còn biến thành bộ dạng như hiện tại.
Sau khi bọn họ rời đi, chuyện gì đã xảy ra.
Lí Nam có chút khổ sở, ký ức tận lực lãng quên một lần nữa như thủy triều tràn về. Khuôn mặt của cha lại lần nữa hiện lên trước mắt, nước mắt nhất thời làm nhòe đi tầm mắt của Lí Nam.
Cô gái mà cha từng liều mạng bảo vệ, vẫn không tránh khỏi sự độc ác của vận mệnh, hiện tại, còn biến thành tang thi đáng sợ. Tùy thời sẽ cướp lấy sinh mạng của mọi người.
Trong mọi người này, có anh Hiểu Vũ mà nó thích nhất, có anh Tiểu Bạch và anh Sở Thiên vẫn luôn yêu thương chăm sóc nó, còn có những đồng đội tuy ở chung không lâu, nhưng vẫn luôn vào sinh ra tử.
Lí Nam còn nhỏ, không biết cái gì là nhân quả, nhưng nó rất khổ sở.
Một câu “Chị Ngữ Ngưng” đồng dạng thức tỉnh trí nhớ của Toàn Hiểu Vũ, lúc này cậu mới nhớ ra cô gái này là ai, “Thì ra là nàng ta!” Trong giọng nói của Toàn Hiểu Vũ cũng tràn ngập kinh ngạc.
Dị năng của cô gái này không kém, cậu vốn tưởng rằng, nàng có thể sống thật lâu thật lâu trong mạt thế, nếu có thể tránh khỏi cuộc đại hủy diệt của mạt thế.
Không nghĩ tới, nàng lại biến thành bộ dạng như hiện tại, nhìn hình dạng này, nàng bị biến dị khẳng định không phải chuyện ngày một ngày hai, có lẽ đã biến dị một đoạn thời gian khá lâu.
Ở trên người nàng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Toàn Hiểu Vũ nhớ tới lời nói của Sở Thiên, mẩu ký ức lộn xộn tràn đầy hận ý đối với nhân loại.
“Các em quen biết?” Sở Thiên hỏi Toàn Hiểu Vũ, cùng lúc đó, mọi người bên bọn họ đều đồng loạt nhìn sang Toàn Hiểu Vũ và Lí Nam, chờ đợi đáp án.
“Hàng xóm trước kia của Tiểu Nam, vốn là một dị năng giả hệ tinh thần. Không biết hiện tại vì cái gì lại thành ra như vậy.” Toàn Hiểu Vũ giải thích sơ lược một chút.
‘Tinh thần hệ?” Ánh mắt của Tiêu Tử Nhiên chợt lóe, trong mắt có sắc bén, sau đó là phát ra nghi vấn.
“Vậy nàng ta hiện tại đến tột cùng là muốn cái gì?” Những lời này là Âu Dương Cảnh hỏi.
Hai thanh âm đồng thời vang lên, quả nhiên người khác nhau, trọng điểm quan tâm cũng khác nhau.
Sở Thiên hiểu rõ tên bác sĩ nghĩ cái gì, cái tên kia đối với hết thảy sự tồn tại cường đại hơn hắn đều tràn ngập ham muốn tìm tòi.
“Trở về nói tỉ mỉ cho anh nghe. Nếu còn có cơ hội.” Sở Thiên thay Toàn Hiểu Vũ trả lời câu hỏi của hắn.
“Không biết.” Toàn Hiểu Vũ lắc đầu nói, sắc mặt ngưng trọng:”Trên người cô gái này đã xảy ra rất nhiều chuyện không tốt, nàng ta đối với nhân loại đại khái tràn ngập cừu hận đi.” Cậu trả lời câu hỏi của Âu Dương Cảnh.
“Nàng ta không còn trí tuệ, thế nhưng lại khá cao cấp, vẫn nhớ rõ cừu hận đối với nhân loại. Cho nên, nàng ta đại khái là muốn tiêu diệt mọi người đi.” Sở Thiên phân tích nói, từ ký ức ngày đó hắn nhận được, cô gái này đối với nhân loại tràn ngập ác ý.
Những người còn lại, lúc này nghe bọn họ nói chuyện, trái lại dần dần trầm tĩnh lại. Không phải bởi vì cảm thấy được cứu rồi, trái lại là vô lực, đánh cũng đánh không lại, nghe ý tứ của bọn họ, hình như thật sự trốn không thoát, cứ như vậy, trái lại khá bình tĩnh.
Lúc này, nhóm tang thi cũng không có di chuyển, chỉ có cô gái cưỡi mèo lớn chậm rãi đi tới.
“Anh thử cùng nàng câu thông một chút xem sao.” Sở Thiên nói, hắn nỗ lực làm chút cố gắng cuối cùng.
Đám người Âu Dương Cảnh lúc này có ngốc cũng hiểu được, Sở Thiên căn bản không phải cái gì hỏa hệ dị năng giả, mà là cái tên thần bí có khả năng khống chế!
Bất quá trải qua lần này, sự cảnh giác của đám người Âu Dương Cảnh đối với đám người Sở Thiên cũng vơi đi hơn phân nửa, mọi người kề vai chiến đấu, tất cả mọi người rất dũng cảm rất đạo nghĩa, hiện tại có thễ sẽ chết cùng nhau, còn phòng bị cái gì nữa chứ?
Tả Lực lúc này cũng nghĩ như vậy, tên nhóc Toàn Hiểu Vũ kia thật hung tàn nha! Khó trách ngày đó một lời không hợp liền đánh nhau, thì ra là hỏa hệ và hệ tốc độ song hệ dị năng giả a! Tả Lực cơ hồ nội ngưu đầy mặt*. (Đồng âm với câu “lệ rơi đầy mặt”, biểu thị loại tâm tình khóc thút thít, bi thương.)
“Cái kia..... Hình như là..... Đại Hoa?” Trừ bỏ Ngữ Ngưng, Lí Nam còn nhận ra con mèo lớn mà nàng cưỡi.
HẾT CHƯƠNG 57
Chú thích hình ảnh: Nội ngưu đầy mặt.
Tiểu đội Lôi gia đương nhiên bất mãn, có không ít người bắt đầu hùng hùng hổ hổ chửi.
Khi Lôi Sư đuổi tới phát hiện hai chiếc xe này cực kỳ quen mắt, cẩn thận nhớ lại, này không phải là nhóm người không muốn đầu nhập vào bất kỳ thế lực nào sao?
Thế nhưng xe bọn họ đang theo sát Tiêu Tử Nhiên mà, lúc này sao lại chạy ngược về chỗ này?
Thấy điên cuồng ấn kèn không có kết quả, người trong xe cuối cùng thì quay xuống cửa sổ xe, nhô đầu ra hô to: “Chạy nhanh a! Chạy nhanh! Tang thi đến! Tang thi triều đó!” Hắn vừa hô gào, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.
Đúng là lúc đầu bọn họ theo sát Tiêu Tử Nhiên, nhưng mà xa xa nhìn thấy đội người của Tiêu Tử Nhiên hình như đang có xung đột với người khác, phía trước lại một hồi tiếng lửa đạn, vì thế bọn họ quay đầu xe trở về, tìm một chỗ bí mật ẩn náu, vừa người vừa xe toàn bộ đều ẩn nấp hết.
Vốn nghĩ là được rồi, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, chờ bọn họ thanh lí sạch sẽ chướng ngại vật trên đường bản thân theo sau cũng không muộn.
Kết quả, ẩn nấp nửa giờ, khi mà bọn họ tính xem có nên tiếp tục trốn hay không, đột nhiên phát hiện một mảnh, hình như là rất nhiều tang thi từ xa xa tụ tập đến.
Bọn họ thiếu chút nữa thì bị dọa sợ tiểu ra quần, lái xe một đường điên cuồng nhấn ga muốn trở về con đường cũ, cho dù không thể xông ra, cũng hy vọng có thể cùng những người khác hội hợp, tìm kiếm một chút che chở cũng tốt.
Kết quả, xông ra mới phát hiện đường gần như bị chặn lại. Xe của tiểu đội Lôi gia tùy ý đậu khắp nơi, hơn nữa mọi người nghỉ ngơi bên cạnh xe hay ở những nơi gần đó, gần như đem cả con đường chặn kín hết.
Vốn bọn họ còn tính không báo cho đám người đó, mưu đồ vượt qua tiểu đội Lôi gia tự mình bỏ trốn, vừa lúc để đám người tiểu đội Lôi gia làm lá chắn, hiện tại cũng chỉ có thể buông bỏ tính toán kia, mở cửa kính xe lớn tiếng kêu to, hy vọng những người đó có thể nhanh rời khỏi, để bọn họ có thể đi theo.
Vốn tưởng rằng bọn họ hô xong những người này sẽ lên xe chạy trối chết. Kết quả, nhóm người này một chút phản ứng cũng không có.
“Ở đâu? Ở đâu hả? Ban ngày ban mặt làm gì có tang thi triều? Các người làm như vậy là có mục đích gì?” Có người miệng nhét đầy đồ ăn, ồn ào la lớn.
Kỳ thật, tất cả mọi người đều biết, cùng ở trong thánh đường vài ngày, nếu không quen thân thì cũng biết mặt. Nhưng mà người cướp lời, hình như bất hòa với người trên xe, trong giọng nói còn mang theo ác ý dày đặc.
Vì thế, rất nhanh có người nối tiếp gây rối. Có người là bất mãn bọn họ không gia nhập bất kỳ đoàn đội nào, cảm thấy bọn họ quá tự đại, cần phải bị dạy dỗ; có người thật sự không tin lời của bọn họ cho rằng bọn họ có ý muốn gây rối.
Cũng có người tin lời bọn họ, đang lo sợ bất an có nên chạy lên xe lái xe bỏ trốn không. Vì thế tràng diện tức thì có chút hỗn loạn.
Lôi Sư nhìn thấy nơi này một mảnh hỗn loạn, cũng cảm thấy đau đầu. Trong tiểu đội Lôi gia ban đầu đều là một đường quen biết một đường giết tang thi đến thánh đường, mọi người rất có tình cảm và tổ chức kỷ luật đương nhiên tốt hơn nhiều.
Mà hiện tại làm ầm ĩ là phần lớn những người ở thánh đường sau buổi diễn thuyết gia nhập vào, lại lấy người thường chiếm đa số, trong lúc nhất thời, Lôi Sư phát hiện bản thân có chút không khống chế được tràng diện.
Bên này còn đang nháo, người trên xe cũng nóng nảy, dưới tình huống điên cuồng hét lên ấn kèn vẫn không có kết quả, người trong xe có một dị năng giả nhịn không được phóng băng tiễn, trực tiếp cắm vào người cái tên gây rối dữ nhất, ý đồ hù dọa đối phương câm miệng.
Kết quả bởi vậy, cảm xúc dồn nén của đối phương bị kích phát, song phương xung đột càng thêm nghiêm trọng, rất nhiều người vây quanh xe, muốn đem những người từ trong xe kéo ra.
“Các ngươi thật sự không muốn sống nữa rồi! Tang thi triều sẽ đến! Các ngươi một đám ngu xi!” Người ló đầu ra đầu tiên chửi ầm lên, hôm nay mạng nhỏ của mình sẽ bị đám ngu này hại chết mất.
Viên Thiếu Hoa dẫn sáu dị năng giả ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng xem đến trợn mắt há hốc mồm, giống như đang xem một màn hài kịch vậy. Đoàn thể này không phải cường đại đến mức làm cho đám gia hỏa trước đó phải bỏ chạy sao? Sao lại là loại đức hạnh này? Cái này ngay cả trang x Viên Thiệu Hoa không nên thân cũng nhìn ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật sự không đúng. Bọn họ có thể đang nói sự thật, chúng ta đi!” Lúc này Bùi Thiên Hành vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói. Hắn nhíu chặt mày, nói xong câu đó, cũng không chờ Viên Thiệu Hoa ra lệnh, liền xoay người leo lên xe của bọn họ đi.
Hắn đã suy nghĩ cẩn thận, lúc trước đám người kia vì cái gì lại bất thình lình vội vàng hoang mang bỏ chạy, khẳng định là bọn hắn sớm ý thức được nguy hiểm!
Là cái tên biết khống chế kia sao? Bùi Thiên Hành nhất thời đối với đám người Tiêu Tử Nhiên tràn ngập hứng thú nồng hậu.
Viên Thiệu Hoa tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng không dám đắc tội Bùi Thiên Hành, dù sao Bùi Thiên Hành là dị năng giả mạnh nhất căn cứ bọn họ, dọc đường đi, còn giúp hắn tránh khỏi vô số nguy hiểm. Hiện tại bọn họ còn đang ở bên ngoài, chỗ cần nhờ vả ngày sau còn rất nhiều.
Bùi Thiên hành đã đi rồi, những người khác tựa hồ cũng ý thức được nguy cơ, liền ngay cả Viên Thiệu Hoa giờ phút này cũng không kiêu ngạo nữa, gắt gao đuổi kịp bước đi của Bùi Thiên Hành. Chỉ là, vừa đi, vừa lưu luyến quay đầu nhìn Ôn Đồng.
Mấy người trở về bên cạnh xe của mình, mới nhịn không được mắng chửi ——— đám người chết tiệt kia, đem lốp xe của bọn họ làm hỏng hai cái
Lốp xe dự phòng có nhưng mà thay lốp xe cần thời gian.
Xa xa, đã có thể trong thấy khói bụi mù mịt.
“Phắc! Đi mau!” Viên Thiện Hoa ồn ào, lúc này, cho dù là kẻ ngu cũng biết nói có gì đó không ổn.
Xe của bảy người Viên Thiệu Hoa vừa có thể chạy, liền phi nhanh thoát đi, chạy về hướng của đám người Sở Thiên.
Bên tiểu đội Lôi gia, có người động tác nhanh, ý thức nguy cơ cao, cũng lập tức lái xe đi, những người khác còn đang hoảng hốt mở cửa xe, làm sao còn nhớ tới chuyện phân phối lúc ban đầu, thấy xe liền xông tới ngồi.
Tràng diện lại một hồi hỗn loạn.
Bên này, khi tang thi tinh thần hệ kia xuất hiện, người đầu tiên kêu la sợ hãi cũng là Lí Nam: “Chị Ngữ Ngưng!” Giọng nói của nó trần ngập khiếp sợ và không thể tin được.
Hai tháng trước, tuy rằng chuyện không quá tốt, nhưng chị Ngữ Ngưng còn đang ở trong tòa nhà kia sống rất tốt, nàng có dị năng, ngay lúc đó nàng từ chối đi cùng bọn họ.
Chỉ mới qua hai tháng, Lí Nam cho rằng, dù cho nàng sống không tốt, nhưng cũng sẽ không đến nỗi dễ dàng bị giết chết. Huống chi, nàng còn biến thành bộ dạng như hiện tại.
Sau khi bọn họ rời đi, chuyện gì đã xảy ra.
Lí Nam có chút khổ sở, ký ức tận lực lãng quên một lần nữa như thủy triều tràn về. Khuôn mặt của cha lại lần nữa hiện lên trước mắt, nước mắt nhất thời làm nhòe đi tầm mắt của Lí Nam.
Cô gái mà cha từng liều mạng bảo vệ, vẫn không tránh khỏi sự độc ác của vận mệnh, hiện tại, còn biến thành tang thi đáng sợ. Tùy thời sẽ cướp lấy sinh mạng của mọi người.
Trong mọi người này, có anh Hiểu Vũ mà nó thích nhất, có anh Tiểu Bạch và anh Sở Thiên vẫn luôn yêu thương chăm sóc nó, còn có những đồng đội tuy ở chung không lâu, nhưng vẫn luôn vào sinh ra tử.
Lí Nam còn nhỏ, không biết cái gì là nhân quả, nhưng nó rất khổ sở.
Một câu “Chị Ngữ Ngưng” đồng dạng thức tỉnh trí nhớ của Toàn Hiểu Vũ, lúc này cậu mới nhớ ra cô gái này là ai, “Thì ra là nàng ta!” Trong giọng nói của Toàn Hiểu Vũ cũng tràn ngập kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dị năng của cô gái này không kém, cậu vốn tưởng rằng, nàng có thể sống thật lâu thật lâu trong mạt thế, nếu có thể tránh khỏi cuộc đại hủy diệt của mạt thế.
Không nghĩ tới, nàng lại biến thành bộ dạng như hiện tại, nhìn hình dạng này, nàng bị biến dị khẳng định không phải chuyện ngày một ngày hai, có lẽ đã biến dị một đoạn thời gian khá lâu.
Ở trên người nàng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Toàn Hiểu Vũ nhớ tới lời nói của Sở Thiên, mẩu ký ức lộn xộn tràn đầy hận ý đối với nhân loại.
“Các em quen biết?” Sở Thiên hỏi Toàn Hiểu Vũ, cùng lúc đó, mọi người bên bọn họ đều đồng loạt nhìn sang Toàn Hiểu Vũ và Lí Nam, chờ đợi đáp án.
“Hàng xóm trước kia của Tiểu Nam, vốn là một dị năng giả hệ tinh thần. Không biết hiện tại vì cái gì lại thành ra như vậy.” Toàn Hiểu Vũ giải thích sơ lược một chút.
‘Tinh thần hệ?” Ánh mắt của Tiêu Tử Nhiên chợt lóe, trong mắt có sắc bén, sau đó là phát ra nghi vấn.
“Vậy nàng ta hiện tại đến tột cùng là muốn cái gì?” Những lời này là Âu Dương Cảnh hỏi.
Hai thanh âm đồng thời vang lên, quả nhiên người khác nhau, trọng điểm quan tâm cũng khác nhau.
Sở Thiên hiểu rõ tên bác sĩ nghĩ cái gì, cái tên kia đối với hết thảy sự tồn tại cường đại hơn hắn đều tràn ngập ham muốn tìm tòi.
“Trở về nói tỉ mỉ cho anh nghe. Nếu còn có cơ hội.” Sở Thiên thay Toàn Hiểu Vũ trả lời câu hỏi của hắn.
“Không biết.” Toàn Hiểu Vũ lắc đầu nói, sắc mặt ngưng trọng:”Trên người cô gái này đã xảy ra rất nhiều chuyện không tốt, nàng ta đối với nhân loại đại khái tràn ngập cừu hận đi.” Cậu trả lời câu hỏi của Âu Dương Cảnh.
“Nàng ta không còn trí tuệ, thế nhưng lại khá cao cấp, vẫn nhớ rõ cừu hận đối với nhân loại. Cho nên, nàng ta đại khái là muốn tiêu diệt mọi người đi.” Sở Thiên phân tích nói, từ ký ức ngày đó hắn nhận được, cô gái này đối với nhân loại tràn ngập ác ý.
Những người còn lại, lúc này nghe bọn họ nói chuyện, trái lại dần dần trầm tĩnh lại. Không phải bởi vì cảm thấy được cứu rồi, trái lại là vô lực, đánh cũng đánh không lại, nghe ý tứ của bọn họ, hình như thật sự trốn không thoát, cứ như vậy, trái lại khá bình tĩnh.
Lúc này, nhóm tang thi cũng không có di chuyển, chỉ có cô gái cưỡi mèo lớn chậm rãi đi tới.
“Anh thử cùng nàng câu thông một chút xem sao.” Sở Thiên nói, hắn nỗ lực làm chút cố gắng cuối cùng.
Đám người Âu Dương Cảnh lúc này có ngốc cũng hiểu được, Sở Thiên căn bản không phải cái gì hỏa hệ dị năng giả, mà là cái tên thần bí có khả năng khống chế!
Bất quá trải qua lần này, sự cảnh giác của đám người Âu Dương Cảnh đối với đám người Sở Thiên cũng vơi đi hơn phân nửa, mọi người kề vai chiến đấu, tất cả mọi người rất dũng cảm rất đạo nghĩa, hiện tại có thễ sẽ chết cùng nhau, còn phòng bị cái gì nữa chứ?
Tả Lực lúc này cũng nghĩ như vậy, tên nhóc Toàn Hiểu Vũ kia thật hung tàn nha! Khó trách ngày đó một lời không hợp liền đánh nhau, thì ra là hỏa hệ và hệ tốc độ song hệ dị năng giả a! Tả Lực cơ hồ nội ngưu đầy mặt*. (Đồng âm với câu “lệ rơi đầy mặt”, biểu thị loại tâm tình khóc thút thít, bi thương.)
“Cái kia..... Hình như là..... Đại Hoa?” Trừ bỏ Ngữ Ngưng, Lí Nam còn nhận ra con mèo lớn mà nàng cưỡi.
HẾT CHƯƠNG 57
Chú thích hình ảnh: Nội ngưu đầy mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro