Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Diễn thuyết
Lại Đắc Phi Mã Giáp
2024-11-20 21:20:47
“Vì cái gì?” Loại tỏ tình này quá đột ngột, tuy rằng Toàn Hiểu Vũ vẫn cho rằng Sở Thiên là một người không tồi, nhưng mà cậu cũng biết, không phải toàn bộ đàn ông trên trái đất này đều cong, cho nên cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến phương diện này.
“Vì cái gì sao?” Sở Thiên nghiêng đầu suy tư nói: “Có lẽ chính tôi cũng muốn biết vì sao, nên hy vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội để tìm hiểu.” Sở Thiên cười.
“Tôi muốn biết, vì cái gì, tôi trước đó thực ra có rất nhiều cơ hội để rời khỏi đây, nhưng vẫn muốn ở lại trong khu biệt thự, tôi muốn biết, vì cái gì luôn muốn ở cùng cậu, hơn nữa còn đi điều tra cậu ý đồ muốn hiểu thêm về cậu; tôi rất muốn biết, vì cái gì vào thời điểm cậu nguy hiểm nhất, tôi sẽ không kịp suy nghĩ liền thay cậu đỡ lấy một kích trí mạng. Cậu biết không? Con người đó không giống tôi. Tôi của trước đây cho rằng mình sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Giọng nói của hắn từ tốn, thanh âm trầm thấp, tuy rằng cười, nhưng mày lại hơi nhíu lại, còn rất nghiêm túc tự hỏi, bộ dáng lại như tâm tình khoái trá. “Kỳ thực, tôi ban nãy đã luôn tự hỏi vấn đề này.” Ánh mắt Sở Thiên nhìn thẳng vào Toàn Hiểu Vũ: “Khi tên đàn ông đó nói là bạn trai cậu, khi tôi phát hiện cậu để tâm người đó, tôi liền cảm thấy, trong lòng đặc biệt khó chịu, rất muốn đánh người đó một trận, có lẽ cũng muốn đánh cậu một trận.” Con ngươi hắn nghiêng qua một bên suy nghĩ nói: “Cho nên —– tôi cảm thấy, cậu hẳn nên đáp ứng tôi, giúp tôi hiểu rõ mấy vấn đề này.”
Tay Sở Thiên dùng sức đè Toàn Hiểu Vũ không hề giảm, thậm chí có chút áp sát, Sở Thiên hiện tại bày ra sự bá đạo trước nay chưa từng có. Có lẽ, đây mới là bộ mặt thật của hắn? Đầu óc của Toàn Hiểu Vũ nhất thời choáng váng, hai tháng trước ở chung từng chút từng chút giống như từng thước phim hiện rõ trong đầu cậu. Sở Thiên của hiện tại thật xa lạ. Trong lúc nhất thời cậu cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
“Tôi.....” Toàn Hiểu Vũ cúi đầu, nửa ngày nói không ra lời. Sở Thiên lại buông lỏng tay, giống như thoáng cái khôi phục lại bộ dáng của trước đây, hắn lười biếng duỗi thắt lưng một cái. Sau đó đột nhiên kề sát bên tai Toàn Hiểu Vũ, thấp giọng nói: “Tôi không ép cậu, nhưng cậu thiếu tôi một mạng, phải nghiêm túc tự hỏi nha.”
Còn nói không phải ép buộc cậu! Cái gì thiếu hắn một mạng vân vân! Còn nói không phải! Sắc mặt của Toàn Hiểu Vũ bỗng chốc nghẹn đến đỏ bừng, một nửa là vì giận, một nửa là bởi vì Sở Thiên đột nhiên cúi xuống ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện, hơi thở ấm áp phun bên tai, cảm giác thật kỳ lạ! Sở Thiên đạt được mục đích thấy tốt thì thu tay lại. Hắn vỗ vỗ quần áo đứng lên: “Tôi đi tìm tên bác sĩ bàn bạc công việc. Người đó nếu còn đến quấy rầy cậu, cứ việc ra tay đánh, dù sao cãi nhau thì cậu muôn đời cũng không thắng nổi. Đánh mạnh tay cũng không sao, tôi và tên bác sĩ sẽ giải quyết tốt hậu quả.”
“Ừ.” Toàn Hiểu Vũ vẫn đang giữ nguyên tư thế cúi đầu ôm đầu gối, hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, cũng không biết đến tột cùng nghe lọt được bao nhiêu. Đám người Lão Ô biết hai người này khẳng định có chuyện muốn nói, tự giác tránh đi, cho bọn họ một chút không gian, còn canh gác xung quanh đề phòng những người khác tùy tiện tới gần. Đối với phản ứng của bọn họ, Tiêu Tử Nhiên rất vừa lòng gật đầu, huấn luyện hơn hai tháng cũng không uổng phí.
“Nói đi, anh nghĩ như thế nào?” Sở Thiên và Tiêu Tử Nhiên nói chuyện, từ trước tới nay luôn nói thẳng không thích nói quanh co. Tiêu Tử Nhiên nhìn Sở Thiên một lúc lâu không nói gì. Người trước mắt này, đã dần dần bắt đầu không che giấu nữa, hắn chậm rãi bày ra thực lực của chính mình. Liền ngay cả người trong đoàn đội cũng bất tri bất giác ngầm thừa nhận địa vị lãnh đạo của Sở Thiên, nhưng nguyên bản Tiêu Tử Nhiên hắn mới là lãnh đạo tuyệt đối.
Sở Thiên chẳng tránh đi cái nhìn của Tiêu Tử Nhiên, vẫn đang nhìn thẳng vào con mắt hắn. Tiêu Tử Nhiên theo thói quen bĩu môi, cuối cùng thôi không quan sát Sở Thiên, nói: “Căn cứ vào tin tức mà cậu nghe được, đám học sinh và cư dân tôi không để ý. Chủ yếu là hai đám người còn lại. Vốn tôi tính toán trên dọc đường có thể chậm rãi lôi kéo một đội ngũ, tốt nhất toàn bộ đều là dị năng giả. Cậu cảm thấy, hai đám người kia, có thể kéo bọn họ gia nhập không?”
Sở Thiên lắc đầu: “Tôi cũng đoán được anh sẽ nghĩ như vậy. Nhưng mà, tôi cũng đoán, bên kia —–” Cằm Sở Thiên hướng về phía đám người Gia Luân Hủ: “Bọn họ phỏng chừng cũng có cùng suy nghĩ với chúng ta! Bất quá —– vừa mới bị tôi phá hỏng.” Sở Thiên cười có chút hư hỏng nói: “Cho nên, mặc kệ là anh đánh chủ ý lên người bọn họ, hay đám người bọn họ đánh chủ ý bảo chúng ta nhập bọn, tất cả đều không thành!”
Tiêu Tử Nhiên nhìn thấy ánh mắt của Sở Thiên có chút ghét bỏ: “Cậu quá ngây thơ. Chỉ là một bạn trai trước. Nói, cậu từ khi nào lại có ý với nhóc mặt than kia? Tôi sao lại nhìn không ra? Thả dây dài câu cá lớn?” Tâm hồn bát quái của tên bác sĩ đột nhiên bùng cháy. Sở Thiên căn bản lười để ý hắn: “À, anh không hiểu được ý của tôi. Chúng ta chỉ cần dị năng giả nghe lời, nhưng chúng ta không cần lão đại của bọn họ.” Trong nháy mắt Tiêu Tử Nhiên hiểu được ý tứ của Sở Thiên. Thật ra cùng với lúc trước diệt trừ Chính ca, thu nhận thủ hạ của hắn, là cùng một đạo lý.
“Ha —–” Tiêu Tử Nhiên vuốt cằm, suy tư tính khả thi của chuyện này. Qua một hồi lâu, hắn mới hỏi: “Không phải cậu đã nghĩ tốt phải làm như thế nào rồi sao?”
Sở Thiên cười không nói. Tiêu Tử Nhiên vuốt vuốt cằm: Được rồi, tùy cậu, muốn tôi làm cái gì cứ việc nói, tôi sẽ phối hợp.” Kỳ thật, tên bác sĩ có nhiều lúc vẫn thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Đối với hắn mà nói, chỉ có máu tung bay tứ tung mới là cảnh đẹp nhất. Nhưng mà, Sở Thiên cũng không phải là người quá thích sử dụng bạo lực. Một khi đã như vậy, hắn liền mỏi mắt mong chờ, nhìn xem cái tên gia hỏa thích che giấu sự xảo quyệt của bản thân này, có thể làm được cái gì.
“Vậy —- những tên kia thì sao?” Tiêu Tử Nhiên nhìn thoáng qua đám người tự xưng là quân nhân xuất ngũ. Đối với những người đó, Tiêu Tử Nhiên vẫn cảm thấy rất muốn có được, thoạt nhìn cũng rất lợi hại, thật sự là một trợ lực tốt trong chiến đấu a! Sở Thiên lắc đầu: “Bọn họ rõ ràng trước mạt thế là một đoàn thể có ký kết ngầm, cũng không phải là tổ hợp lâm thời. Nhưng mà, tôi thấy bọn họ càng như là lính đánh thuê, nếu anh muốn có được sức chiến đấu của bọn họ, chưa hẳn là không có cách.”
“Cậu nói —– thuê?” Lính đánh thuê sao? Thế nhưng Sở Thiên làm sao nhìn ra được lai lịch của bọn họ, người này, giấu thật sâu nha! Tiêu Tử Nhiên có ý nghĩ sâu xa nhìn Sở Thiên một cái. Sở Thiên từ sớm đã quen với mấy động tác kỳ lạ của tên bác sĩ nên không đếm xỉa nói: “Đúng. Nhưng mà, mạt thế đã tới, bọn họ muốn nhất định không phải tiền. Về phần là cái gì —— tự anh suy nghĩ đi.”
“Cái gì bảo tôi tự mình suy nghĩ? Hóa ra một đường kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu với cậu không có chút ưu đãi gì sao?” Còn làm cái kiểu này cho hắn xem! Tên bác sĩ giận. Sở Thiên cười lạnh một tiếng: “Mỗi người phụ trách một thứ. Bằng không, chức lão đại của anh đưa cho tôi đi?” Tiêu Tử Nhiên lần nữa bĩu môi, tính toán chi li như thế làm gì? Sau đó hắn không kiên nhẫn phất tay, ý bảo Sở Thiên có thể lăn. Sở Thiên cũng không muốn thấy mặt tên bác sĩ, hắn còn có chuyện phải làm, rất nhiều chuyện phải làm.
Ngày hôm sau, trong thánh đường một mảnh hòa thuận. Đêm hôm qua, có sóng tang thi triều nhỏ tập kích thánh đường. Mấy đám người này lại không phân biệt gì toàn bộ đều đi ra ngoài chặn đánh. Một trận chiến không lớn không nhỏ khiến mọi người thấy được sức mạnh của đoàn kết. Trời sáng, Lôi Sư mang theo người đi tìm tên bác sĩ. Lôi Sư chính trực tráng niên lại thức tỉnh lôi hệ dị năng, làm cho khuôn mặt hắn vốn chính trực cương nghị, lại thêm vài phần oai hùng. Lúc này đây, Gia Luân Hủ cùng người của hắn đều không xuất hiện.
Lôi Sư nói chuyện lại thì không chút dài dòng, hắn vô cùng thành khẩn mời tên bác sĩ gia nhập vào đoàn đội của hắn. “Tôi là Lôi Sư, đội trưởng tiểu đội Lôi gia. Tối hôm qua nhìn thấy thực lực của các vị, không biết các vị có từng nghĩ tới, gia nhập vào đoàn đội để bản thân càng thêm lớn mạnh không?” Tiêu Tử Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Có! Tôi từ ngày hôm qua đã có suy xét, nói thế nào cũng phải mời các vị đến gia nhập cùng chúng tôi. Không nghĩ tới, các vị lại chủ động đến đây, thực đáng mừng.” Lôi Sư bị hắn nói đến nghẹn lại, hắn mang theo thành ý đến đàm phán, chỉ là không nghĩ tới người này hoàn toàn không theo lẽ thường. Hắn thanh thanh cổ họng, cường điệu nói: “Chúng tôi đến là để mời các vị gia nhập vào đội ngũ của chúng tôi.”
“Vâng, đúng, các vị đến gia nhập vào đội của chúng tôi.” Tiêu Tử Nhiên vẫn nghiêm túc gật đầu, nét mặt không hề có nửa phần ý muốn đùa giỡn. Cái này có chút càn quấy a, Lôi Sư không vui nhăn mày lại: “Chúng tôi mang theo thành ý mà đến, nếu ngài tiếp tục như vậy, cũng không có cách nào để tiếp tục nói.” Tiêu Tử Nhiên rốt cục cười: “Thành ý của ngài thật lớn, không nói hai lời đã bắt đầu nghĩ muốn hợp nhất đội chúng tôi, xin hỏi, thành ý của ngài là cái gì? Ngài tính lấy cái gì để đả động chúng tôi?” Vẻ mặt hắn khinh thường, biểu tình trào phúng.
Lôi Sư bị châm chọc khiêu khích nhưng lại không hề nổi giận, còn nghiêm túc nói: “Ngài cũng là thủ lĩnh của một đội, ngài hẳn hiểu được, trong mạt thế, nhân loại của chúng ta chỉ có thể đoàn kết lại với nhau mới có nhiều cơ hội sống sót. Đặc biệt chúng ta thân là dị năng giả, trời cao ban tặng dị năng cho chúng ta đồng thời cũng giao phó trách nhiệm lớn lao cho chúng ta, từ trong tay chúng ta xây dựng một thế giới mới, để người thường có được sự che chở, khiến nhân loại có thể sinh sôi nảy nở, đây mới là chuyện chúng ta phải làm. Về phần vinh nhục được mất của cá nhân so với ích lợi của nhân loại thì nhỏ bé không đáng kể.”
Lôi Sư cao giọng nói, trong thánh đường có công năng khuếch thanh, tuy rằng tất cả mọi người đều cách nhau một khoảng cách nhất định, nhưng mà từ khi giọng nói của Lôi Sư vang lên, trên cơ bản tất cả mọi người đều nghe rõ hắn đang nói cái gì.
“Ngài hỏi tôi, lấy cái gì để đả động các vị. Tôi muốn nói, đó là trách nhiệm! Trách nhiệm bảo vệ nhân loại! Người thường cũng tốt, dị năng giả cũng thế, chỉ cần còn sống, chưa biến thành quái vật, đều gánh vác sứ mệnh chịu trách nhiệm về tương lai của nhân loại.” Ánh mắt Lôi Sư từ trên người Tiêu Tử Nhiên dời đi chuyển về nơi có nhiều người: “Tất cả mọi người suy nghĩ một chút, chúng ta làm thế nào đi được đến nơi này. Bằng vào đơn đả độc đấu sao? Các người suy nghĩ một chút, người muốn dựa vào năng lực của bản thân lưu vong trong mạt thế, còn có mấy người sống sót? Người hiện tại đứng ở chỗ này, có người nào mà không phải dựa vào sức mạnh của đoàn đội, mọi người tổ hợp cùng một chỗ, đoàn kết với nhau, mới có thể đi đến đây? Có ai không phải? Không phải có thể đứng ra!”
Lôi Sư nhìn bốn phía đối diện với những ánh mắt đang nhìn hắn. Toàn Hiểu Vũ vốn ngồi xổm ở một góc sáng sủa, nghĩ về Sở Thiên. Liền nghe được lời nói quen thuộc, cậu sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được —- ở đây cũng không phải cảnh tượng của kiếp trước. Không, chính xác mà nói, vẫn là chỗ của kiếp trước, vẫn là cái tên lão đại đó, vẫn nói những lời nói đó, làm cùng một động tác đó, thật giống như trong trí nhớ của Toàn Hiểu Vũ. Nhưng mà, đối tượng nói chuyện lại không giống nhau.
“Vì cái gì sao?” Sở Thiên nghiêng đầu suy tư nói: “Có lẽ chính tôi cũng muốn biết vì sao, nên hy vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội để tìm hiểu.” Sở Thiên cười.
“Tôi muốn biết, vì cái gì, tôi trước đó thực ra có rất nhiều cơ hội để rời khỏi đây, nhưng vẫn muốn ở lại trong khu biệt thự, tôi muốn biết, vì cái gì luôn muốn ở cùng cậu, hơn nữa còn đi điều tra cậu ý đồ muốn hiểu thêm về cậu; tôi rất muốn biết, vì cái gì vào thời điểm cậu nguy hiểm nhất, tôi sẽ không kịp suy nghĩ liền thay cậu đỡ lấy một kích trí mạng. Cậu biết không? Con người đó không giống tôi. Tôi của trước đây cho rằng mình sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Giọng nói của hắn từ tốn, thanh âm trầm thấp, tuy rằng cười, nhưng mày lại hơi nhíu lại, còn rất nghiêm túc tự hỏi, bộ dáng lại như tâm tình khoái trá. “Kỳ thực, tôi ban nãy đã luôn tự hỏi vấn đề này.” Ánh mắt Sở Thiên nhìn thẳng vào Toàn Hiểu Vũ: “Khi tên đàn ông đó nói là bạn trai cậu, khi tôi phát hiện cậu để tâm người đó, tôi liền cảm thấy, trong lòng đặc biệt khó chịu, rất muốn đánh người đó một trận, có lẽ cũng muốn đánh cậu một trận.” Con ngươi hắn nghiêng qua một bên suy nghĩ nói: “Cho nên —– tôi cảm thấy, cậu hẳn nên đáp ứng tôi, giúp tôi hiểu rõ mấy vấn đề này.”
Tay Sở Thiên dùng sức đè Toàn Hiểu Vũ không hề giảm, thậm chí có chút áp sát, Sở Thiên hiện tại bày ra sự bá đạo trước nay chưa từng có. Có lẽ, đây mới là bộ mặt thật của hắn? Đầu óc của Toàn Hiểu Vũ nhất thời choáng váng, hai tháng trước ở chung từng chút từng chút giống như từng thước phim hiện rõ trong đầu cậu. Sở Thiên của hiện tại thật xa lạ. Trong lúc nhất thời cậu cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
“Tôi.....” Toàn Hiểu Vũ cúi đầu, nửa ngày nói không ra lời. Sở Thiên lại buông lỏng tay, giống như thoáng cái khôi phục lại bộ dáng của trước đây, hắn lười biếng duỗi thắt lưng một cái. Sau đó đột nhiên kề sát bên tai Toàn Hiểu Vũ, thấp giọng nói: “Tôi không ép cậu, nhưng cậu thiếu tôi một mạng, phải nghiêm túc tự hỏi nha.”
Còn nói không phải ép buộc cậu! Cái gì thiếu hắn một mạng vân vân! Còn nói không phải! Sắc mặt của Toàn Hiểu Vũ bỗng chốc nghẹn đến đỏ bừng, một nửa là vì giận, một nửa là bởi vì Sở Thiên đột nhiên cúi xuống ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện, hơi thở ấm áp phun bên tai, cảm giác thật kỳ lạ! Sở Thiên đạt được mục đích thấy tốt thì thu tay lại. Hắn vỗ vỗ quần áo đứng lên: “Tôi đi tìm tên bác sĩ bàn bạc công việc. Người đó nếu còn đến quấy rầy cậu, cứ việc ra tay đánh, dù sao cãi nhau thì cậu muôn đời cũng không thắng nổi. Đánh mạnh tay cũng không sao, tôi và tên bác sĩ sẽ giải quyết tốt hậu quả.”
“Ừ.” Toàn Hiểu Vũ vẫn đang giữ nguyên tư thế cúi đầu ôm đầu gối, hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, cũng không biết đến tột cùng nghe lọt được bao nhiêu. Đám người Lão Ô biết hai người này khẳng định có chuyện muốn nói, tự giác tránh đi, cho bọn họ một chút không gian, còn canh gác xung quanh đề phòng những người khác tùy tiện tới gần. Đối với phản ứng của bọn họ, Tiêu Tử Nhiên rất vừa lòng gật đầu, huấn luyện hơn hai tháng cũng không uổng phí.
“Nói đi, anh nghĩ như thế nào?” Sở Thiên và Tiêu Tử Nhiên nói chuyện, từ trước tới nay luôn nói thẳng không thích nói quanh co. Tiêu Tử Nhiên nhìn Sở Thiên một lúc lâu không nói gì. Người trước mắt này, đã dần dần bắt đầu không che giấu nữa, hắn chậm rãi bày ra thực lực của chính mình. Liền ngay cả người trong đoàn đội cũng bất tri bất giác ngầm thừa nhận địa vị lãnh đạo của Sở Thiên, nhưng nguyên bản Tiêu Tử Nhiên hắn mới là lãnh đạo tuyệt đối.
Sở Thiên chẳng tránh đi cái nhìn của Tiêu Tử Nhiên, vẫn đang nhìn thẳng vào con mắt hắn. Tiêu Tử Nhiên theo thói quen bĩu môi, cuối cùng thôi không quan sát Sở Thiên, nói: “Căn cứ vào tin tức mà cậu nghe được, đám học sinh và cư dân tôi không để ý. Chủ yếu là hai đám người còn lại. Vốn tôi tính toán trên dọc đường có thể chậm rãi lôi kéo một đội ngũ, tốt nhất toàn bộ đều là dị năng giả. Cậu cảm thấy, hai đám người kia, có thể kéo bọn họ gia nhập không?”
Sở Thiên lắc đầu: “Tôi cũng đoán được anh sẽ nghĩ như vậy. Nhưng mà, tôi cũng đoán, bên kia —–” Cằm Sở Thiên hướng về phía đám người Gia Luân Hủ: “Bọn họ phỏng chừng cũng có cùng suy nghĩ với chúng ta! Bất quá —– vừa mới bị tôi phá hỏng.” Sở Thiên cười có chút hư hỏng nói: “Cho nên, mặc kệ là anh đánh chủ ý lên người bọn họ, hay đám người bọn họ đánh chủ ý bảo chúng ta nhập bọn, tất cả đều không thành!”
Tiêu Tử Nhiên nhìn thấy ánh mắt của Sở Thiên có chút ghét bỏ: “Cậu quá ngây thơ. Chỉ là một bạn trai trước. Nói, cậu từ khi nào lại có ý với nhóc mặt than kia? Tôi sao lại nhìn không ra? Thả dây dài câu cá lớn?” Tâm hồn bát quái của tên bác sĩ đột nhiên bùng cháy. Sở Thiên căn bản lười để ý hắn: “À, anh không hiểu được ý của tôi. Chúng ta chỉ cần dị năng giả nghe lời, nhưng chúng ta không cần lão đại của bọn họ.” Trong nháy mắt Tiêu Tử Nhiên hiểu được ý tứ của Sở Thiên. Thật ra cùng với lúc trước diệt trừ Chính ca, thu nhận thủ hạ của hắn, là cùng một đạo lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha —–” Tiêu Tử Nhiên vuốt cằm, suy tư tính khả thi của chuyện này. Qua một hồi lâu, hắn mới hỏi: “Không phải cậu đã nghĩ tốt phải làm như thế nào rồi sao?”
Sở Thiên cười không nói. Tiêu Tử Nhiên vuốt vuốt cằm: Được rồi, tùy cậu, muốn tôi làm cái gì cứ việc nói, tôi sẽ phối hợp.” Kỳ thật, tên bác sĩ có nhiều lúc vẫn thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Đối với hắn mà nói, chỉ có máu tung bay tứ tung mới là cảnh đẹp nhất. Nhưng mà, Sở Thiên cũng không phải là người quá thích sử dụng bạo lực. Một khi đã như vậy, hắn liền mỏi mắt mong chờ, nhìn xem cái tên gia hỏa thích che giấu sự xảo quyệt của bản thân này, có thể làm được cái gì.
“Vậy —- những tên kia thì sao?” Tiêu Tử Nhiên nhìn thoáng qua đám người tự xưng là quân nhân xuất ngũ. Đối với những người đó, Tiêu Tử Nhiên vẫn cảm thấy rất muốn có được, thoạt nhìn cũng rất lợi hại, thật sự là một trợ lực tốt trong chiến đấu a! Sở Thiên lắc đầu: “Bọn họ rõ ràng trước mạt thế là một đoàn thể có ký kết ngầm, cũng không phải là tổ hợp lâm thời. Nhưng mà, tôi thấy bọn họ càng như là lính đánh thuê, nếu anh muốn có được sức chiến đấu của bọn họ, chưa hẳn là không có cách.”
“Cậu nói —– thuê?” Lính đánh thuê sao? Thế nhưng Sở Thiên làm sao nhìn ra được lai lịch của bọn họ, người này, giấu thật sâu nha! Tiêu Tử Nhiên có ý nghĩ sâu xa nhìn Sở Thiên một cái. Sở Thiên từ sớm đã quen với mấy động tác kỳ lạ của tên bác sĩ nên không đếm xỉa nói: “Đúng. Nhưng mà, mạt thế đã tới, bọn họ muốn nhất định không phải tiền. Về phần là cái gì —— tự anh suy nghĩ đi.”
“Cái gì bảo tôi tự mình suy nghĩ? Hóa ra một đường kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu với cậu không có chút ưu đãi gì sao?” Còn làm cái kiểu này cho hắn xem! Tên bác sĩ giận. Sở Thiên cười lạnh một tiếng: “Mỗi người phụ trách một thứ. Bằng không, chức lão đại của anh đưa cho tôi đi?” Tiêu Tử Nhiên lần nữa bĩu môi, tính toán chi li như thế làm gì? Sau đó hắn không kiên nhẫn phất tay, ý bảo Sở Thiên có thể lăn. Sở Thiên cũng không muốn thấy mặt tên bác sĩ, hắn còn có chuyện phải làm, rất nhiều chuyện phải làm.
Ngày hôm sau, trong thánh đường một mảnh hòa thuận. Đêm hôm qua, có sóng tang thi triều nhỏ tập kích thánh đường. Mấy đám người này lại không phân biệt gì toàn bộ đều đi ra ngoài chặn đánh. Một trận chiến không lớn không nhỏ khiến mọi người thấy được sức mạnh của đoàn kết. Trời sáng, Lôi Sư mang theo người đi tìm tên bác sĩ. Lôi Sư chính trực tráng niên lại thức tỉnh lôi hệ dị năng, làm cho khuôn mặt hắn vốn chính trực cương nghị, lại thêm vài phần oai hùng. Lúc này đây, Gia Luân Hủ cùng người của hắn đều không xuất hiện.
Lôi Sư nói chuyện lại thì không chút dài dòng, hắn vô cùng thành khẩn mời tên bác sĩ gia nhập vào đoàn đội của hắn. “Tôi là Lôi Sư, đội trưởng tiểu đội Lôi gia. Tối hôm qua nhìn thấy thực lực của các vị, không biết các vị có từng nghĩ tới, gia nhập vào đoàn đội để bản thân càng thêm lớn mạnh không?” Tiêu Tử Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Có! Tôi từ ngày hôm qua đã có suy xét, nói thế nào cũng phải mời các vị đến gia nhập cùng chúng tôi. Không nghĩ tới, các vị lại chủ động đến đây, thực đáng mừng.” Lôi Sư bị hắn nói đến nghẹn lại, hắn mang theo thành ý đến đàm phán, chỉ là không nghĩ tới người này hoàn toàn không theo lẽ thường. Hắn thanh thanh cổ họng, cường điệu nói: “Chúng tôi đến là để mời các vị gia nhập vào đội ngũ của chúng tôi.”
“Vâng, đúng, các vị đến gia nhập vào đội của chúng tôi.” Tiêu Tử Nhiên vẫn nghiêm túc gật đầu, nét mặt không hề có nửa phần ý muốn đùa giỡn. Cái này có chút càn quấy a, Lôi Sư không vui nhăn mày lại: “Chúng tôi mang theo thành ý mà đến, nếu ngài tiếp tục như vậy, cũng không có cách nào để tiếp tục nói.” Tiêu Tử Nhiên rốt cục cười: “Thành ý của ngài thật lớn, không nói hai lời đã bắt đầu nghĩ muốn hợp nhất đội chúng tôi, xin hỏi, thành ý của ngài là cái gì? Ngài tính lấy cái gì để đả động chúng tôi?” Vẻ mặt hắn khinh thường, biểu tình trào phúng.
Lôi Sư bị châm chọc khiêu khích nhưng lại không hề nổi giận, còn nghiêm túc nói: “Ngài cũng là thủ lĩnh của một đội, ngài hẳn hiểu được, trong mạt thế, nhân loại của chúng ta chỉ có thể đoàn kết lại với nhau mới có nhiều cơ hội sống sót. Đặc biệt chúng ta thân là dị năng giả, trời cao ban tặng dị năng cho chúng ta đồng thời cũng giao phó trách nhiệm lớn lao cho chúng ta, từ trong tay chúng ta xây dựng một thế giới mới, để người thường có được sự che chở, khiến nhân loại có thể sinh sôi nảy nở, đây mới là chuyện chúng ta phải làm. Về phần vinh nhục được mất của cá nhân so với ích lợi của nhân loại thì nhỏ bé không đáng kể.”
Lôi Sư cao giọng nói, trong thánh đường có công năng khuếch thanh, tuy rằng tất cả mọi người đều cách nhau một khoảng cách nhất định, nhưng mà từ khi giọng nói của Lôi Sư vang lên, trên cơ bản tất cả mọi người đều nghe rõ hắn đang nói cái gì.
“Ngài hỏi tôi, lấy cái gì để đả động các vị. Tôi muốn nói, đó là trách nhiệm! Trách nhiệm bảo vệ nhân loại! Người thường cũng tốt, dị năng giả cũng thế, chỉ cần còn sống, chưa biến thành quái vật, đều gánh vác sứ mệnh chịu trách nhiệm về tương lai của nhân loại.” Ánh mắt Lôi Sư từ trên người Tiêu Tử Nhiên dời đi chuyển về nơi có nhiều người: “Tất cả mọi người suy nghĩ một chút, chúng ta làm thế nào đi được đến nơi này. Bằng vào đơn đả độc đấu sao? Các người suy nghĩ một chút, người muốn dựa vào năng lực của bản thân lưu vong trong mạt thế, còn có mấy người sống sót? Người hiện tại đứng ở chỗ này, có người nào mà không phải dựa vào sức mạnh của đoàn đội, mọi người tổ hợp cùng một chỗ, đoàn kết với nhau, mới có thể đi đến đây? Có ai không phải? Không phải có thể đứng ra!”
Lôi Sư nhìn bốn phía đối diện với những ánh mắt đang nhìn hắn. Toàn Hiểu Vũ vốn ngồi xổm ở một góc sáng sủa, nghĩ về Sở Thiên. Liền nghe được lời nói quen thuộc, cậu sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được —- ở đây cũng không phải cảnh tượng của kiếp trước. Không, chính xác mà nói, vẫn là chỗ của kiếp trước, vẫn là cái tên lão đại đó, vẫn nói những lời nói đó, làm cùng một động tác đó, thật giống như trong trí nhớ của Toàn Hiểu Vũ. Nhưng mà, đối tượng nói chuyện lại không giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro