Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Màu sắc

Lại Đắc Phi Mã Giáp

2024-11-20 21:20:47

Cho nên hai người lại tay nắm tay, đi xem vật tư chồng chất như núi kia.

Kỳ thật vật tư rất dễ thấy, đã bị Toàn Hiểu Vũ tùy tiện nhét vào trên bãi cỏ bên cạnh viện tử, thậm chí cũng không có cẩn thận để ý thu dọn qua.

Lúc này Sở Thiên càng thêm sâu sắc hiểu được, người này đối với việc này cực kỳ không quan tâm, xem ra, về sau ở phương diện quản lý sinh hoạt vẫn nên dựa vào bản thân.

Sở Thiên đứng một bên đánh giá vật tư chất đống không hề có kết cấu này, tự hỏi có nên chỉnh lý lại hay không, Toàn Hiểu Vũ tìm kiếm quần áo trong đống vật tư, cậu cũng không có da mặt dày như Sở Thiên.

Rất nhanh, Toàn Hiểu Vũ tìm thấy một bộ quần áo cho bản thân, còn cẩn thận giúp Sở Thiên tìm một bộ.

Sở Thiên chỉ cười nhìn cậu,, tiếp nhận quần áo, không có trêu chọc đùa giỡn cậu, tự mình không nhanh không chậm mặc vào.

“Không gian này vô cùng kì diệu, em làm sao mà có được?” Sở Thiên dù cho có ngốc cũng biết, này tuyệt đối không phải dị năng gì, khẳng định là thông qua phương thức khác để đạt được.

Khó được hiện tại hai người đều có tâm tình và thời gian thả lỏng như vậy, cho nên Toàn Hiểu Vũ liền lôi kéo Sở Thiên ngồi xuống ở bờ sông, nói về chuyện ngọc bội.

Trong câu chuyện này bao gồm cha cậu, đồ cổ, ngọc bội, cha con Lí gia, thậm chí còn có chút nhạc đệm ở công viên.

Đương nhiên, để cho Toàn Hiểu Vũ rối rắm chính là lúc nhận chủ, cái giọng nam từng xuất hiện kia, từ lần đó về sau, thanh âm đó cũng không còn xuất hiện nữa.

Này cũng là nguyên nhân mà Toàn Hiểu Vũ đối với không gian không quá để ý và không quá tin tưởng. Có lẽ trong tiềm thức của cậu, cái thanh âm kia mới là chủ nhân nơi này đi.

Kể xong câu chuyện, Sở Thiên trầm mặc thật lâu. Lượng thông tin quá lớn, hắn cũng cần thời gian tiêu hóa.

Cuối cùng hắn thở dài một hơi: “Chuyện thần kỳ như vậy, mới nghe lần đầu, cho dù là muốn tìm tòi nghiên cứu cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, không bằng tạm thời đừng đuổi theo tìm hiểu nguyên nhân.”

Sở Thiên đưa tay xoa xoa đầu Toàn Hiểu Vũ tiếp tục nói: “Theo tình huống hiện nay, không gian đối với em là không có chỗ xấu gì, tạm thời có thể nói như vậy. Nếu về sau có nhiều thời gian hơn, anh sẽ cẩn thận nghiên cứu một chút.”

“Ừm. “Toàn Hiểu Vũ gật đầu, sau đó còn nói: “Em về sau sẽ thường mang anh vào đây.” Trong giọng nói có một chút ngọt ngào mà cậu không hề phát hiện, giống như cùng Sở Thiên chia sẽ bí mật thuộc về hai người vậy.

“Được.” Sở Thiên nghiêm chỉnh chỉ có ba giây, lại cười xấu xa: “Nơi này cũng thật là đoạn tuyệt với nhân thế, tuyệt đối là thế giới của hai người.”

Nói xong lại cố ý làm ra bộ dạng dữ tợn, hướng về phía Toàn Hiểu Vũ đánh tới, trong miệng còn nói: “Cho dù em la khàn cổ họng, cũng sẽ không có ai đến cứu em đâu.”

Toàn Hiểu Vũ bất ngờ không kịp phòng ngự, bị người bổ nhào khiến cho ngã ngửa ra phía sau, rồi lại bị bộ dạng ra vẻ dữ tợn của Sở Thiên chọc cười, vì thế khi Sở Thiên muốn hôn cậu, cậu liền hi hi ha ha trốn tránh.

Không biết vì cái gì, ở trong không gian, hai người đều cảm thấy tinh lực đặc biệt dồi dào, chơi chơi đùa đùa lại chút chuyện người yêu nhau nên làm.

Quần áo mà Toàn Hiểu Vũ vất vả tìm thấy lạ một lần nữa báo hỏng.

Thời điểm hai người trở lại bên ngoài đã qua mất hai tiếng đồng hồ.

Sắc trời thay màu, cũng đã tới giờ cơm tối. Bạch Minh Hi và Lí Nam không dám quấy rầy bọn họ lại không dám bỏ đi, lúc này còn đang đói bụng canh giữ ở cửa.

Chờ lúc hai người ra khỏi phòng, oán niệm của Bạch Minh Hi cũng sắp có thể tạo thành sương rồi.

“Được rồi tốt lắm cùng đi ăn cơm, đêm nay cho các cậu thêm cơm.” Sở Thiên cười an ủi Bạch Minh Hi, sau đó thuận tay chỉ chỉ một lọ tương thịt bò Toàn Hiểu Vũ ôm trong lòng.

Loại đồ này trong không gian của Bạch Minh Hi kỳ thật cũng có, nhưng mà số lượng không nhiều lắm, bình thường cũng không nỡ lấy ra.

Bạch Minh Hi đang muốn hoan hô nhảy nhót tung tăng liền trông thấy Âu Dương Cảnh vội vàng chạy lại đây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này trên mặt hắn mang theo một chút lo lắng và khẩn trương, mãi đến khi nhìn thấy Sở Thiên giống như tìm được rồi người đáng tin cậy, lập tức nói với Sở Thiên: “Tiêu đội trưởng tỉnh, cậu mau đi xem một chút. Hắn...... Có chút kỳ quái. ”

Lời này nói xong mọi người cảm thấy cả kinh, có chút kỳ quái là ý gì?

Tiêu Tử Nhiên là người lãnh đạo của đội bọn họ, nếu có chuyện gì xảy ra đều không tốt.

Cho nên vài người lập tức quên mất chuyện đói bụng, nhanh chóng theo Âu Dương Cảnh đi tới phòng Tiêu Tử Nhiên.

Dọc đường Sở Thiên vừa đi còn vừa bắt một người đội viên đi ngang qua bảo hắn đi gọi Lục Trung Hạ lại đây.

Đẩy cánh cửa phòng ra, chỉ thấy Tiêu Tử Nhiên ngồi thẳng tắp ở bên giường, nhắm chặt hai mắt. Thẳng đến khi nghe thấy tiếng động mở cửa, lúc này mới mở mắt.

Mọi người không có lập tức đi tới, Tiêu Tử Nhiên cũng đánh giá bọn họ, không có lập tức trò chuyện, chỉ là ánh mắt Tiêu Tử Nhiên nhìn bọn họ vô cùng kì lạ, giống như bọn họ là quái vật vậy.

“Này! Bác sĩ, anh làm sao thế?” Sở Thiên thử thăm dò hỏi một câu.

“Tôi làm sao?” Vẻ mặt Tiêu Tử Nhiên cổ quái: “Là các người làm sao mới đúng!”

Câu trả lời khiến Sở Thiên sửng sốt lập tức hỏi: “Vậy anh nói thử xem, chúng tôi làm sao?”

“Các người đủ mọi màu sắc.” Tiêu Tử Nhiên lộ ra vẻ mặt thảm thương không nỡ nhìn tỏ vẻ bản thân đối với mọi người vô cùng ghét bỏ.

Đủ mọi màu sắc?! Đây là cái quỷ gì?

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Nhìn thấy mọi người nghi hoặc khó hiểu, Tiêu Tử Nhiên tự mình cũng nghi hoặc: “Chẳng lẽ thật là tôi có chuyện gì sao?”

Hắn nhìn Sở Thiên nói cho nên Sở Thiên lập tức gật đầu, trên mặt cố tình làm ra vẻ đồng cảm kích thích tên bác sĩ. Nhìn thấy thần trí tên bác sĩ tỉnh táo, Sở Thiên yên tâm đôi chút, lại bắt đầu nói móc hắn.

“Cái đệt!” Tiêu Tử Nhiên thấp giọng mắng một câu cũng có chút đành chịu, sau đó chỉ vào Sở Thiên nói: “Đủ màu.”

Tiếp đó chỉ vào Toàn Hiểu Vũ: “Màu đỏ.”

Sau đó là Lí Nam: “Màu trắng.”

Rồi đến Bạch Minh Hi: “Màu bạc.” Cuối cùng chỉ Âu Dương Cảnh: “Màu vàng kim!”

Thời điểm Tiêu Tử Nhiên nhìn Âu Dương Cảnh rất có chút ý tứ một lời khó nói hết.

Ngẫm lại xem, khi ngươi vừa tỉnh lại, mở mắt ra liền trong thấy một khuôn mặt màu vàng kim phát ra ánh sáng lấp lánh hỏi ngươi: “Anh tỉnh rồi? Có khỏe không?”

Cái loại cảm giác này.......

Sau đó, người màu vàng kim đi rồi lại tới một đám người đủ mọi màu sắc.......

Nếu không phải sau đó nhận ra bọn họ là ai, Tiêu Tử Nhiên nhất định cho rằng mình xuyên không.

Nghe miêu tả của Tiêu Tử Nhiên, mọi người cũng hết sức kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, đại não cũng hoạt động hết công suất nỗ lực tiêu hóa tin tức này.

Nhưng vào lúc này, Triệu Bất Phàm và Lục Trung Hạ cùng nhau tới, mới vừa bước vào cửa, chỉ thấy Tiêu Tử Nhiên đột nhiên chỉ vào bọn họ cười ha ha: “Ha ha! Màu lam! Lại nhiều thêm một màu.”

Tiếp theo, chỉ chỉ Lí Nam lại chỉ chỉ Lục Trung Hạ: “Ha ha ha, hai người các người cùng một màu! ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không đúng!” Hắn đột nhiên vừa cẩn thận đánh giá Lí Nam: “Cậu tại sao lại biến màu? Ha ha ha! Còn có thể biến màu!”

Lí Nam vẻ mặt xấu hổ, Lục Trung Hạ và Triệu Bất Phàm có chút kinh hách, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Tiêu Tử Nhiên như vậy, bình thường đều là cao lãnh bá đạo ngẫu nhiên nham hiểm, hôm nay cái dạng này.......

Hắn điên rồi sao?

Hai người nhịn không được đồng thời dùng ánh mắt hỏi thăm Sở Thiên.

Nhưng mà, Sở Thiên cũng trong nháy mắt bắt được trọng điểm — màu sắc! Màu sắc giống nhau và màu sắc biến hóa!

“Đừng náo loạn. Tôi hỏi anh, hiện tại anh nhìn thấy mỗi người trong chúng tôi đều có màu có phải không?” Sở Thiên không để ý đến phản ứng của những người khác, lập tức hỏi tên bác sĩ.

“Đúng vậy, đủ loại màu sắc xảy ra vấn đề.” Tên bác sĩ nhún vai, hắn ý thức được, có thể hai mắt mình xảy ra vấn đề gì đó.

Chẳng qua là còn chưa hiểu được tại sao chỉ là đánh một trận, ngủ tỉnh lại, con mắt sẽ xuất hiện vấn đề?

“Triệu Bất Phàm.” Sở Thiên điểm danh.

“Có.” Triệu Bất Phàm lập tức trả lời.

“Gọi Tả Lực đến, bảo hắn mang theo hai người không có dị năng trong đội cùng nhau tới! Phải nhanh, chạy đi!” Sở Thiên phân phó nói.

Tuy rằng mệnh lệnh này có chút khó hiểu, nhưng mà Triệu Bất Phàm vẫn tuyệt đối chấp hành trong nháy mắt chạy đi.

Nghe được Sở Thiên đề cập đến dị năng, Tiêu Tử Nhiên cũng đột nhiên nghĩ tới gì đó, vừa cẩn thận đánh giá Sở Thiên lại nhìn mọi người. Vừa rồi được Sở Thiên nhắc nhở từ đó suy đoán, hắn có vẻ đã hiểu ra được.

Rất nhanh Tả Lực mang theo hai người đội viên đến.

Vừa vào cửa Sở Thiên liền chỉ vào Tả Lực hỏi Tiêu Tử Nhiên: “Hắn là màu gì?”

Lúc này đây, Tiêu Tử Nhiên có vẻ vô cùng nghiêm túc: “Màu tím.”

“Bọn họ thì sao?” Sở Thiên lại chỉ chỉ hai người đội viên không có dị năng.

Tiêu Tử Nhiên nhìn bọn họ nhiều lần khiến bọn thấy rất khẩn trương, bọn họ vội vội vàng vàng bị kêu tới, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Không có màu.” Tiêu Tử Nhiên ung dung nói, có một loại cảm giác cuối cùng cũng có người bình thường.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Sở Thiên bình tĩnh nói, sau đó bắt đầu bảo mọi người toàn bộ rời khỏi phòng, chỉ còn lại có chính hắn Âu Dương Cảnh và Tiêu Tử Nhiên.

Mọi người nhanh chóng hiểu được, nhóm lão đại cần phải họp, không có chuyện của bọn họ.

Vì thế Tả Lực đợi mọi người lần lượt rời đi, chỉ có Lục Trung Hạ chen chúc ở bên cạnh Lí Nam, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bởi vì dị năng tương đồng, Lí Nam và Lục Trung Hạ trong khoảng thời gian này xuất hiện loại cảm tình như chiến hữu cách mạng vậy, cho nên Lí Nam sơ lược giải thích một chút, nhưng mà nó cũng không rõ lắm, dù sao chính nó cũng chưa hoàn toàn hiểu được.

“Được rồi, tất cả mọi người đi ăn cơm đi. Bọn họ chí ít đã khẳng định tên bác sĩ không có việc gì, chuyện khác cứ để ba người bọn họ giải quyết đi. Chúng ta đi.” Toàn Hiểu Vũ nói với ba người.

Lí Nam và Lục Trung Hạ cảm thấy cậu nói rất có lý, vì thế cũng không nhắc lại chuyện này, ngược lại hỏi đêm nay muốn ăn cái gì.

Chỉ có thời điểm Bạch Minh Hi rời đi, hơi lo lắng liếc nhìn cửa phòng đóng chặt kia một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Số ký tự: 0