Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Sinh hoạt ngày...
Lại Đắc Phi Mã Giáp
2024-11-20 21:20:47
Toàn Hiểu Vũ gắt gao ôm Sở Thiên, đem khuôn mặt chôn sâu trong ngực hắn, tay cậu chỉ giữ lấy tấm lưng của Sở Thiên, thân thể hai người dường như không còn khoảng trống.
Sở Thiên không rên một tiếng tùy cậu ôm, còn vươn cánh tay phải vẹn toàn nhẹ nhàng mà vỗ lưng của Toàn Hiểu Vũ, trấn an cảm xúc của cậu.
Hai người liền cứ ôm nhau như vậy, không có nói chuyệm trong không gian, hai người tự hợp thành một thể gắt gao ôm chằm lấy nhau.
Ở trong này không thể cảm nhận được thời gian trôi qua như thế nào, không biết qua bao lâu, một con cá toàn thân trong suốt nhưng lóe lên ánh bạc bất thình lình nhảy ra từ mặt nước, ba một cái vẫy trúng lưng của Toàn Hiểu Vũ, sau đó lại ngã vào trong con sông rồi biến mất.
“Chà! Chúng nó lớn như vậy rồi à!” Sở Thiên kinh ngạc hô một tiếng, do nhớ kỹ thời điểm ba tháng trước hắn trông thấy chúng nó vẫn hoàn là một chú cá nhỏ dài khoảng nửa ngón tay, hiện tại, con cá đã nhảy ra khỏi mặt nước này lớn bằng bàn tay của người trưởng thành.
Khi Toàn Hiểu Vũ quay đầu lại đã bình ổn được cảm xúc, mắt của cậu sắc bén nên nhìn rõ được con cá vừa ngã xuống sông.
“Trước giờ cũng không có chú ý, con cá này bộ dạng trái lại thật kỳ lạ.” Toàn Hiểu Vũ nhẹ giọng nói tiếp, xem như tiện thể thay đổi đề tài.
Không muốn tiếp tục nghĩ chuyện không vui kia nữa, vạn hạnh là Sở Thiên bình an trở về, bất kể hắn đã trải qua chuyện gì, hiện tại hắn đã bình an, đối với Toàn Hiểu Vũ mà nói, chính là ban ơn lớn nhất mà ông trời đã tặng cho cậu.
“Mặc kệ kỳ lạ hay không kỳ lạ một hồi chúng ta làm canh cá ăn.” Sở Thiên hưng trí bừng bừng nói, ba tháng, chỉ có chính hắn biết hắn đã ăn những thứ kỳ lạ gì! Nếu không phải tố chất thân thể sau dị hóa được cường hóa toàn diện thì với thể chất ngày trước của hắn có lẽ đã sớm chết cũng không chừng.
Nói xong lại giống như đột nhiên nhớ tới một chuyện gì đó, ảo não vỗ đầu mình một cái: “Chỉ lo nói chuyện mà quên ăn! Trách không được lại đói như vậy, nhìn cái gì cũng muốn ăn....”
“Để em đi tìm cho anh chút thức ăn.” Nghe vậy, Toàn Hiểu Vũ xoay người lên bờ.
Sở Thiên lại lập tức kéo cậu lại, giọng nói có chút ủy khuất nói: “Đừng! Anh không muốn ăn thức ăn nhanh! Anh muốn ăn cơm nóng.”
Lâu như vậy mới tìm được cơ hội để tùy hứng một phen, trong lòng Sở Thiên cao hứng cực kỳ.
Nhưng cái này lại làm khó Toàn Hiểu Vũ, cậu chỉ biết làm những món đơn giản, hơn nữa còn cần sự hỗ trợ của phòng bếp hiện đại. Cậu đương nhiên sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt Sở Thiên, vì thế đành phải trợn mắt nhìn đống vật tư xa xa, ngây ngốc nghĩ cách.
Sở Thiên cười ra tiếng, đưa tay bóp mặt Toàn Hiểu Vũ một phen ra vẻ bất đắc dĩ thở dài: “Xem ra, anh đành phải tự mình làm thôi.”
Nói xong kéo Toàn Hiểu Vũ lên bờ, không thèm mặc quần áo, đi thẳng đến chỗ vật tư.
Thứ Toàn Hiểu Vũ thu thập rất hỗn tạp, cái gì cũng có, lại không chịu để tâm, chưa từng đi phân loại sửa sang lại, cho nên hiện tại hai người đành phải chui vào trong đống vật tư cao như núi nhỏ để tìm.
Dưới sự chỉ huy của Sở Thiên cư nhiên lại có thể kiếm đủ dụng cụ nấu nướng, bếp ga cỡ nhỏ, bình ga nhỏ, nồi, nồi đun, nồi bát muôi chậu, dầu muối tương giấm, đầy đủ mọi thứ!
Sở Thiên nhìn thấy cái gì cũng đủ hết thì cười cảm thán một câu: “Đồ dùng sinh hoạt đều có đủ cứ thế sống cả đời cũng không tồi!”
Nghe hắn nói “Cả đời” khuôn mặt Toàn Hiểu Vũ không hiểu tại sao lại ửng đỏ, trước khi bị Sở Thiên phát hiện, cậu nhanh chóng quay đầu: “Em đi tìm thêm chút đồ nữa.” Nói xong cứ thế cắm đầu chạy đi đào vật tư.
Bởi vì thời gian gấp gáp Sở Thiên làm mấy món đơn giản, gạo tẻ thơm ngào ngạt và chân giò hun khói thái mỏng đồng thời chưng cách thủy, mặc khác làm một phần thịt nạc kho tàu, hắn ăn xong cảm thấy vô cùng ngon.
Toàn Hiểu Vũ ăn một ngụm cơm liền nhìn chằm chằm Sở Thiên mồm to ăn cơm một hồi, cậu cảm thấy giờ phút này hết sức ấm áp và hạnh phúc.
Sau khi hai người đem thức ăn quét sạch sành sanh, Sở Thiên vẫn chưa thỏa mãn, vì thế lại lôi kéo Toàn Hiểu Vũ nhảy vào con sông, nói muốn bắt cá nấu canh uống.
“Anh xác định chúng nó có thể ăn sao?” Toàn Hiểu Vũ đồng tình nhìn con cá vừa bị Sở Thiên bắt được, có chút không xác định hỏi.
“Em không phát hiện sao? Trong không gian này là một tuần hoàn. Nguồn nước tẩm bổ mặt đất, thực vật trên mặt đất sau khi trưởng thành ngưng kết thành nguồn sáng, đồng thời nguồn sáng tẩm bổ không gian và nguồn nước. Nếu nói trái cây đối với con người chỉ có lợi không có hại, những thứ khác cũng có thể giống như vậy.” Sở Thiên đưa tay xoa xoa má phải bị đuôi cá đập trúng, vừa nghĩ thầm con cá này thật biết chọn, cứ thế mà đập thẳng vào má phải không được lân giáp bảo vệ, vừa giải thích với Toàn Hiểu Vũ.
Đáp án này là trong lúc hắn ở trong rừng đã nghĩ ra, vừa lúc Toàn Hiểu Vũ hỏi đến, hắn liền phổ cập khoa học một chút. Cũng không biết, chủ nhân không gian này đến tột cùng là ai!
Toàn Hiểu Vũ chỉ là gật gật đầu, “Ừm” một tiếng liền ẩn mình vào trong nước chuyên tâm bắt cá. Dù sao Sở Thiên nói cái gì chính là cái đó, cậu chỉ cần nghe theo là được.
Con cá trong suốt kia không biết là loài gì, rất lanh lợi, rất khó bắt. Hai người hợp lực mò tìm nửa ngày, trừ những lần bị đuôi cá đập mặt, còn lại ngay cả cái đuôi của chúng nó cũng chưa vuốt được.
Toàn Hiểu Vũ nói: “Nếu không thì thôi đi.”
Nhưng mà lúc này Sở Thiên phát cáu, hắn không tin! Hắn hôm nay không thể không uống canh cá!
Vì thế Sở Thiên cũng không nghe Toàn Hiểu Vũ nói, một lần nữa chui vào trong nước.
Toàn Hiểu Vũ chỉ có thể đi hỗ trợ.
Bắt bắt mò mò, hai người cũng chơi rất vui vẻ, vì thế nương theo danh nghĩa bắt cá, lại ở trong nước náo loạn một trận.
Cuối cùng họ thật sự bắt được một con, Sở Thiên lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đem nó đi hầm.
Ăn no uống hết canh cá, hai người lúc này mới vai kề vai, đầu thì gối trên bãi cỏ, nhìn bầu trời xanh thẫm.
Lúc này, Toàn Hiểu Vũ cảm ứng được Tạ Minh Hiên kêu gọi rồi mới nhớ ra hắn đã đi ra ngoài kiếm ăn rất lâu rồi. Vì thế mang theo áy náy thiếu chút nữa quên mất sự tồn tại của hắn, đem Tạ Minh Hiên thả trở vào.
Tạ Minh Hiên vào không gian trông thấy Sở Thiên, lập tức liền lộ ra hàm răng sắc nhọn, vô cùng không có ý tốt hướng Sở Thiên nhe răng, nhưng mà cũng không có hành động mang tính chất công kích khác, sau khi giao cho Toàn Hiểu Vũ một viên thú hạch lại trốn vào trong nhà gỗ nhỏ.
“Đây là thú hạch?” Sở Thiên không đếm xỉa Tạ Minh Hiên không dữ tợn kia, nhìn thoáng qua thứ Tạ Minh Hiên giao cho Toàn Hiểu Vũ, tò mò hỏi han.
“Đúng rồi.” Toàn Hiểu Vũ gật đầu, thuận tay kéo ba lô qua, đem thú hạch thả vào trong, sau đó vỗ ba lô căng phồng nói: “Toàn bộ chỗ này cũng vậy. Hắn rất thích ăn cái này, những cái này tất cả đều là hắn nhờ em bảo quản.”
Toàn Hiểu Vũ cười nói, giọng nói ôn hòa và bao dung như đối với một đứa nhỏ vậy: “Hắn rất ngoan, săn được thú hạch có đôi khi sẽ trực tiếp ăn luôn, có đôi khi sẽ giao cho em bảo quản. Bình thường khi muốn ăn ‘đồ ăn vặt’, sẽ xin em một viên.”
“Không nghĩ tới, hắn lại biến thành bộ dạng như hiện tại.” Sở Thiên cảm khái lại nghĩ tới con người tốt bụng sảng khoái không có tiết chế trong thánh đường.
“Đúng vậy. Ở J thị, là hắn đã cứu chúng ta, nếu không....” Toàn Hiểu Vũ không có tiếp tục nói hết, mà chỉ nói: “Hắn hình như là cố ý tới tìm em, em có loại cảm giác này.”
“Hắn như bây giờ cũng không có gì không tốt.” Sở Thiên nói, hắn dù sao vẫn cảm thấy, Tạ Minh Hiên trước đây bị chính cái trách nhiệm không biết vì sao lại có của bản thân hắn đè sụp đổ, nên mới không có tiết chế như vậy.
Như bây giờ rất tốt, hắn hiện tại nhìn qua rất vui vẻ.
Đề tài cứ như vậy từ trên người Tạ Minh Hiên chuyển tới trận tai họa lớn ở J thị, Toàn Hiểu Vũ lúc này mới nhớ tới, mình còn chưa đem chuyện sau khi bị lạc nhau nói cho Sở Thiên nghe.
Vì thế, Toàn Hiểu Vũ lại đem đủ loại chuyện phát sinh ngày đó sau khi Sở Thiên biến mất kể lại một lần nữa.
Sở Thiên cũng không nghĩ tới, về sau còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, nghe nói có gần một nữa đội viên tại lần tai họa này mất đi, trong lòng hắn cũng có chút khổ sở.
Mấy tháng ở chung, mọi người bảo vệ lẫn nhau, thì sao có thể một chút tình cảm cũng không có. Nếu không thì lúc trước, Sở Thiên cũng sẽ không liều chết không chịu bỏ lại đoàn đội.
Nghe thấy Tiêu Tử Nhiên chuẩn bị thành lập căn cứ lâm thời, Sở Thiên lại hỏi kỹ càng tình huống.
Đáng tiếc, Toàn Hiểu Vũ rời đi quá sớm, chỉ biết được vị trí của căn cứ mà thôi, những cái khác hiện tại cũng không biết.
Hai người đang nói chuyện, trên người Sở Thiên bất thình lình lại nổi lên biến hóa. Gien dị thú trong người đã bị khống chế kia đột nhiên giống như phát điên vậy không chịu sự khống chế.
Những lân giáp trên người đã biến mật lại điên cuồng bao trùm toàn thân, tiếp theo, lân giáp bắt đầu rụng xuống từng mảnh từng mảnh, nhưng sau khi lân giáp rụng cũng không có biến Sở Thiên trở về với diện mạo vốn có.
Lân giáp mới được sinh ra, lân giáp màu đồng cổ giống như kim loại rụng xuống, lân giáp ánh bạc lòe lòe nhanh chóng giành lấy thay thế, lân giáp mới tựa hồ so với ban đầu càng thêm sắc bén, khiến người ta có một loại cảm giác, đụng vào lân giáp sẽ lập tức bị thương.
Sở Thiên của bây giờ, sắc bạc lòe lòe, từ xa xa nhìn tựa như thiên binh thiên tướng một thân khôi giáp vậy.
Mà hết thảy này chỉ vẻn vẹn phát sinh trong vòng một phút đồng hồ, nhanh đến mức đừng nói là Toàn Hiểu Vũ, cho dù là mình Sở Thiên trong lúc nhất thời cũng không có đề phòng kịp!
Chỉ là cảm thấy thân thể đột nhiên dị biến, sau khi hoàn hồn thì bản thân đã có một lớp áo giáp màu bạc.
Quá trình cũng không khó chịu, thậm chí không có cảm giác không thoải mái.
“Anh không sao chứ?” Toàn Hiểu Vũ hoảng sợ, chìa tay định nắm lấy Sở Thiên.
Sở Thiên vội vã lắc mình tránh qua một bên: “Đừng nhúc nhích! Lớp lân giáp này sẽ làm em bị thương.” Bởi vì tình huống khẩn cấp, hắn quát to một tiếng lập tức cảm thấy mình nói vậy quá mức nghiêm khắc lại vội vàng nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, anh không sao. Chỉ là giống như lại biến dị, lớp lân giáp này sẽ làm em bị thương, em tạm thời đừng đụng vào anh.”
Sở Thiên không rên một tiếng tùy cậu ôm, còn vươn cánh tay phải vẹn toàn nhẹ nhàng mà vỗ lưng của Toàn Hiểu Vũ, trấn an cảm xúc của cậu.
Hai người liền cứ ôm nhau như vậy, không có nói chuyệm trong không gian, hai người tự hợp thành một thể gắt gao ôm chằm lấy nhau.
Ở trong này không thể cảm nhận được thời gian trôi qua như thế nào, không biết qua bao lâu, một con cá toàn thân trong suốt nhưng lóe lên ánh bạc bất thình lình nhảy ra từ mặt nước, ba một cái vẫy trúng lưng của Toàn Hiểu Vũ, sau đó lại ngã vào trong con sông rồi biến mất.
“Chà! Chúng nó lớn như vậy rồi à!” Sở Thiên kinh ngạc hô một tiếng, do nhớ kỹ thời điểm ba tháng trước hắn trông thấy chúng nó vẫn hoàn là một chú cá nhỏ dài khoảng nửa ngón tay, hiện tại, con cá đã nhảy ra khỏi mặt nước này lớn bằng bàn tay của người trưởng thành.
Khi Toàn Hiểu Vũ quay đầu lại đã bình ổn được cảm xúc, mắt của cậu sắc bén nên nhìn rõ được con cá vừa ngã xuống sông.
“Trước giờ cũng không có chú ý, con cá này bộ dạng trái lại thật kỳ lạ.” Toàn Hiểu Vũ nhẹ giọng nói tiếp, xem như tiện thể thay đổi đề tài.
Không muốn tiếp tục nghĩ chuyện không vui kia nữa, vạn hạnh là Sở Thiên bình an trở về, bất kể hắn đã trải qua chuyện gì, hiện tại hắn đã bình an, đối với Toàn Hiểu Vũ mà nói, chính là ban ơn lớn nhất mà ông trời đã tặng cho cậu.
“Mặc kệ kỳ lạ hay không kỳ lạ một hồi chúng ta làm canh cá ăn.” Sở Thiên hưng trí bừng bừng nói, ba tháng, chỉ có chính hắn biết hắn đã ăn những thứ kỳ lạ gì! Nếu không phải tố chất thân thể sau dị hóa được cường hóa toàn diện thì với thể chất ngày trước của hắn có lẽ đã sớm chết cũng không chừng.
Nói xong lại giống như đột nhiên nhớ tới một chuyện gì đó, ảo não vỗ đầu mình một cái: “Chỉ lo nói chuyện mà quên ăn! Trách không được lại đói như vậy, nhìn cái gì cũng muốn ăn....”
“Để em đi tìm cho anh chút thức ăn.” Nghe vậy, Toàn Hiểu Vũ xoay người lên bờ.
Sở Thiên lại lập tức kéo cậu lại, giọng nói có chút ủy khuất nói: “Đừng! Anh không muốn ăn thức ăn nhanh! Anh muốn ăn cơm nóng.”
Lâu như vậy mới tìm được cơ hội để tùy hứng một phen, trong lòng Sở Thiên cao hứng cực kỳ.
Nhưng cái này lại làm khó Toàn Hiểu Vũ, cậu chỉ biết làm những món đơn giản, hơn nữa còn cần sự hỗ trợ của phòng bếp hiện đại. Cậu đương nhiên sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt Sở Thiên, vì thế đành phải trợn mắt nhìn đống vật tư xa xa, ngây ngốc nghĩ cách.
Sở Thiên cười ra tiếng, đưa tay bóp mặt Toàn Hiểu Vũ một phen ra vẻ bất đắc dĩ thở dài: “Xem ra, anh đành phải tự mình làm thôi.”
Nói xong kéo Toàn Hiểu Vũ lên bờ, không thèm mặc quần áo, đi thẳng đến chỗ vật tư.
Thứ Toàn Hiểu Vũ thu thập rất hỗn tạp, cái gì cũng có, lại không chịu để tâm, chưa từng đi phân loại sửa sang lại, cho nên hiện tại hai người đành phải chui vào trong đống vật tư cao như núi nhỏ để tìm.
Dưới sự chỉ huy của Sở Thiên cư nhiên lại có thể kiếm đủ dụng cụ nấu nướng, bếp ga cỡ nhỏ, bình ga nhỏ, nồi, nồi đun, nồi bát muôi chậu, dầu muối tương giấm, đầy đủ mọi thứ!
Sở Thiên nhìn thấy cái gì cũng đủ hết thì cười cảm thán một câu: “Đồ dùng sinh hoạt đều có đủ cứ thế sống cả đời cũng không tồi!”
Nghe hắn nói “Cả đời” khuôn mặt Toàn Hiểu Vũ không hiểu tại sao lại ửng đỏ, trước khi bị Sở Thiên phát hiện, cậu nhanh chóng quay đầu: “Em đi tìm thêm chút đồ nữa.” Nói xong cứ thế cắm đầu chạy đi đào vật tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì thời gian gấp gáp Sở Thiên làm mấy món đơn giản, gạo tẻ thơm ngào ngạt và chân giò hun khói thái mỏng đồng thời chưng cách thủy, mặc khác làm một phần thịt nạc kho tàu, hắn ăn xong cảm thấy vô cùng ngon.
Toàn Hiểu Vũ ăn một ngụm cơm liền nhìn chằm chằm Sở Thiên mồm to ăn cơm một hồi, cậu cảm thấy giờ phút này hết sức ấm áp và hạnh phúc.
Sau khi hai người đem thức ăn quét sạch sành sanh, Sở Thiên vẫn chưa thỏa mãn, vì thế lại lôi kéo Toàn Hiểu Vũ nhảy vào con sông, nói muốn bắt cá nấu canh uống.
“Anh xác định chúng nó có thể ăn sao?” Toàn Hiểu Vũ đồng tình nhìn con cá vừa bị Sở Thiên bắt được, có chút không xác định hỏi.
“Em không phát hiện sao? Trong không gian này là một tuần hoàn. Nguồn nước tẩm bổ mặt đất, thực vật trên mặt đất sau khi trưởng thành ngưng kết thành nguồn sáng, đồng thời nguồn sáng tẩm bổ không gian và nguồn nước. Nếu nói trái cây đối với con người chỉ có lợi không có hại, những thứ khác cũng có thể giống như vậy.” Sở Thiên đưa tay xoa xoa má phải bị đuôi cá đập trúng, vừa nghĩ thầm con cá này thật biết chọn, cứ thế mà đập thẳng vào má phải không được lân giáp bảo vệ, vừa giải thích với Toàn Hiểu Vũ.
Đáp án này là trong lúc hắn ở trong rừng đã nghĩ ra, vừa lúc Toàn Hiểu Vũ hỏi đến, hắn liền phổ cập khoa học một chút. Cũng không biết, chủ nhân không gian này đến tột cùng là ai!
Toàn Hiểu Vũ chỉ là gật gật đầu, “Ừm” một tiếng liền ẩn mình vào trong nước chuyên tâm bắt cá. Dù sao Sở Thiên nói cái gì chính là cái đó, cậu chỉ cần nghe theo là được.
Con cá trong suốt kia không biết là loài gì, rất lanh lợi, rất khó bắt. Hai người hợp lực mò tìm nửa ngày, trừ những lần bị đuôi cá đập mặt, còn lại ngay cả cái đuôi của chúng nó cũng chưa vuốt được.
Toàn Hiểu Vũ nói: “Nếu không thì thôi đi.”
Nhưng mà lúc này Sở Thiên phát cáu, hắn không tin! Hắn hôm nay không thể không uống canh cá!
Vì thế Sở Thiên cũng không nghe Toàn Hiểu Vũ nói, một lần nữa chui vào trong nước.
Toàn Hiểu Vũ chỉ có thể đi hỗ trợ.
Bắt bắt mò mò, hai người cũng chơi rất vui vẻ, vì thế nương theo danh nghĩa bắt cá, lại ở trong nước náo loạn một trận.
Cuối cùng họ thật sự bắt được một con, Sở Thiên lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đem nó đi hầm.
Ăn no uống hết canh cá, hai người lúc này mới vai kề vai, đầu thì gối trên bãi cỏ, nhìn bầu trời xanh thẫm.
Lúc này, Toàn Hiểu Vũ cảm ứng được Tạ Minh Hiên kêu gọi rồi mới nhớ ra hắn đã đi ra ngoài kiếm ăn rất lâu rồi. Vì thế mang theo áy náy thiếu chút nữa quên mất sự tồn tại của hắn, đem Tạ Minh Hiên thả trở vào.
Tạ Minh Hiên vào không gian trông thấy Sở Thiên, lập tức liền lộ ra hàm răng sắc nhọn, vô cùng không có ý tốt hướng Sở Thiên nhe răng, nhưng mà cũng không có hành động mang tính chất công kích khác, sau khi giao cho Toàn Hiểu Vũ một viên thú hạch lại trốn vào trong nhà gỗ nhỏ.
“Đây là thú hạch?” Sở Thiên không đếm xỉa Tạ Minh Hiên không dữ tợn kia, nhìn thoáng qua thứ Tạ Minh Hiên giao cho Toàn Hiểu Vũ, tò mò hỏi han.
“Đúng rồi.” Toàn Hiểu Vũ gật đầu, thuận tay kéo ba lô qua, đem thú hạch thả vào trong, sau đó vỗ ba lô căng phồng nói: “Toàn bộ chỗ này cũng vậy. Hắn rất thích ăn cái này, những cái này tất cả đều là hắn nhờ em bảo quản.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Toàn Hiểu Vũ cười nói, giọng nói ôn hòa và bao dung như đối với một đứa nhỏ vậy: “Hắn rất ngoan, săn được thú hạch có đôi khi sẽ trực tiếp ăn luôn, có đôi khi sẽ giao cho em bảo quản. Bình thường khi muốn ăn ‘đồ ăn vặt’, sẽ xin em một viên.”
“Không nghĩ tới, hắn lại biến thành bộ dạng như hiện tại.” Sở Thiên cảm khái lại nghĩ tới con người tốt bụng sảng khoái không có tiết chế trong thánh đường.
“Đúng vậy. Ở J thị, là hắn đã cứu chúng ta, nếu không....” Toàn Hiểu Vũ không có tiếp tục nói hết, mà chỉ nói: “Hắn hình như là cố ý tới tìm em, em có loại cảm giác này.”
“Hắn như bây giờ cũng không có gì không tốt.” Sở Thiên nói, hắn dù sao vẫn cảm thấy, Tạ Minh Hiên trước đây bị chính cái trách nhiệm không biết vì sao lại có của bản thân hắn đè sụp đổ, nên mới không có tiết chế như vậy.
Như bây giờ rất tốt, hắn hiện tại nhìn qua rất vui vẻ.
Đề tài cứ như vậy từ trên người Tạ Minh Hiên chuyển tới trận tai họa lớn ở J thị, Toàn Hiểu Vũ lúc này mới nhớ tới, mình còn chưa đem chuyện sau khi bị lạc nhau nói cho Sở Thiên nghe.
Vì thế, Toàn Hiểu Vũ lại đem đủ loại chuyện phát sinh ngày đó sau khi Sở Thiên biến mất kể lại một lần nữa.
Sở Thiên cũng không nghĩ tới, về sau còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, nghe nói có gần một nữa đội viên tại lần tai họa này mất đi, trong lòng hắn cũng có chút khổ sở.
Mấy tháng ở chung, mọi người bảo vệ lẫn nhau, thì sao có thể một chút tình cảm cũng không có. Nếu không thì lúc trước, Sở Thiên cũng sẽ không liều chết không chịu bỏ lại đoàn đội.
Nghe thấy Tiêu Tử Nhiên chuẩn bị thành lập căn cứ lâm thời, Sở Thiên lại hỏi kỹ càng tình huống.
Đáng tiếc, Toàn Hiểu Vũ rời đi quá sớm, chỉ biết được vị trí của căn cứ mà thôi, những cái khác hiện tại cũng không biết.
Hai người đang nói chuyện, trên người Sở Thiên bất thình lình lại nổi lên biến hóa. Gien dị thú trong người đã bị khống chế kia đột nhiên giống như phát điên vậy không chịu sự khống chế.
Những lân giáp trên người đã biến mật lại điên cuồng bao trùm toàn thân, tiếp theo, lân giáp bắt đầu rụng xuống từng mảnh từng mảnh, nhưng sau khi lân giáp rụng cũng không có biến Sở Thiên trở về với diện mạo vốn có.
Lân giáp mới được sinh ra, lân giáp màu đồng cổ giống như kim loại rụng xuống, lân giáp ánh bạc lòe lòe nhanh chóng giành lấy thay thế, lân giáp mới tựa hồ so với ban đầu càng thêm sắc bén, khiến người ta có một loại cảm giác, đụng vào lân giáp sẽ lập tức bị thương.
Sở Thiên của bây giờ, sắc bạc lòe lòe, từ xa xa nhìn tựa như thiên binh thiên tướng một thân khôi giáp vậy.
Mà hết thảy này chỉ vẻn vẹn phát sinh trong vòng một phút đồng hồ, nhanh đến mức đừng nói là Toàn Hiểu Vũ, cho dù là mình Sở Thiên trong lúc nhất thời cũng không có đề phòng kịp!
Chỉ là cảm thấy thân thể đột nhiên dị biến, sau khi hoàn hồn thì bản thân đã có một lớp áo giáp màu bạc.
Quá trình cũng không khó chịu, thậm chí không có cảm giác không thoải mái.
“Anh không sao chứ?” Toàn Hiểu Vũ hoảng sợ, chìa tay định nắm lấy Sở Thiên.
Sở Thiên vội vã lắc mình tránh qua một bên: “Đừng nhúc nhích! Lớp lân giáp này sẽ làm em bị thương.” Bởi vì tình huống khẩn cấp, hắn quát to một tiếng lập tức cảm thấy mình nói vậy quá mức nghiêm khắc lại vội vàng nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, anh không sao. Chỉ là giống như lại biến dị, lớp lân giáp này sẽ làm em bị thương, em tạm thời đừng đụng vào anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro