Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Tái ngộ
Lại Đắc Phi Mã Giáp
2024-11-20 21:20:47
Cho nên, khi Lí Nam sử dụng hết tinh hạch lâm vào hôn mê, Toàn Hiểu Vũ bị dọa sợ cực kỳ. Từ trước tới giờ khi sử dụng tinh hạch chưa bao giờ xuất hiện qua tình trạng này.
Tinh hạch sau khi tinh lọc sẽ không khiến người hấp thụ biến dị, bình thường sau khi sử dụng tinh hạch gặp phải tình trạng hôn mê chính vì —— người thường đạt được dị năng.
Nhưng mà, Lí Nam vốn là một dị năng giả.
Toàn Hiểu Vũ biết cái gọi là song hệ dị năng giả của cậu kỳ thật là nhờ sự tồn tại của không gian. Dị năng chân chính của cậu chỉ là hỏa hệ mà thôi. Hơn nữa, cho dù kiếp trước cũng rất ít nghe thấy có song hệ dị năng giả tồn tại.
Lục Trung Hạ và tên bác sĩ sau khi xem qua Lí Nam đang hôn mê, đều nói Lí Nam không có việc gì, chỉ là hôn mê đồng thời có một chút sốt nhẹ, thế nhưng không có gì đáng ngại.
Toàn Hiểu Vũ canh Lí Nam một ngày một đêm, đợi khi nó tỉnh lại là lúc phát hiện dị năng mới, người kinh ngạc nhất chính là Toàn Hiểu Vũ.
Những người khác trái lại bình tĩnh, ở trong mắt bọn họ, Toàn Hiểu Vũ là một song hệ dị năng giả, đã từng thấy qua rồi thì còn gì đáng ngạc nhiên.
Đối với dị năng mới, sau khi Toàn Hiểu Vũ giải thích cho Lí Nam nghe về tác dụng của dị năng thú ngữ này, Lí Nam lại vô cùng vui sướng.
Có thể ngự thú liền nghĩ nó có được năng lực chiến đấu, nó sẽ không còn là người trốn ở phía sau mọi người cần người khác bảo vệ. Nó cũng có thể ở thời điểm tất yếu, đi bảo vệ người mà nó muốn bảo vệ!
Lúc này, nó càng thêm vững tin, đây là món quà tốt nhất mà chị Ngữ Ngưng và Đại Hoa tặng cho nó.
Thời gian trở lại trước mắt.
Lí Nam thật vất vả bắt được hai con mèo con liền vội vàng đem chúng nó nhét vào trong xe.
Trạm đầu tiên trong hành trình của mọi người là J thị đã rất gần, căn cứ vào dự đoán của Âu Dương Cảnh, trước chạng vạng ngày mai có thể đến.
Đoàn người vội vội vàng vàng chạy mười ngày đường, dọc đường còn phải thu thập một số vật tư cần thiết, tuy rằng không gian của Bạch Minh Hi đã không còn là bí mật nhưng mà đối với kích cỡ và vật tư dự trữ, đều có một phần bảo lưu.
Hơn nữa, trong mạt thế, ai cũng không chê vật tư nhiều, cho nên thứ có thể thu gom mọi người đều tận lực góp nhặt.
Trước mắt sắp tới mục tiêu rồi, hôm nay lại có thu hoạch lớn nên mọi người sớm nghỉ ngơi một chút, dựng lều trại nghỉ ngơi một đêm.
Đoàn người bên này gặm chút lương khô xem như ăn vặt, người bên kia đã an bài xong, một nồi mì nóng hầm hập đã nấu xong, mùi hương nhẹ nhàng bay xa.
Vừa ngửi được mùi hương này, mọi người liền nhịn không được cơn thèm ăn, đã thật lâu không có ăn đồ ăn nóng hổi thơm ngào ngạt, mười ngày này, mọi người ăn lương khô ăn đến sắp ói ra luôn rồi.
Chỉ chốc lát, một nồi lớn cứ thể bị mọi người quét sạch, một chút bã cũng không thừa, thiếu điều đem cái nồi liếm sạch sẽ.
Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng bị Lí Nam nhốt trong xe ngửi được mùi hương liền nâng vuốt cào cào cửa kính nhưng không ra được. Bám lên cửa kính xe đáng thương hề hề nhìn ra ngoài.
Toàn Hiểu Vũ giờ phút này đang ngồi trên đỉnh xe nhìn nơi xa xa. Hôm nay không phải cậu phụ trách canh gác, nhưng mà Sở Thiên và tên bác sĩ đi nghị sự, Lí Nam nhốt hai nhóc con kia xong cũng bị Lục Trung Hạ lôi đi nghiên cứu dị năng. Bạch Minh Hi gặp được một người cũng tinh thông máy móc trong đội của Âu Dương Cảnh, lúc này đang cùng nhau nghiên cứu thiết bị truyền tin.
Chỉ có Toàn Hiểu Vũ rãnh rỗi không có việc gì làm. Dù sao cũng là nhàn rỗi, vì thế bèn lên đỉnh xe hỗ trợ canh gác.
Đoàn người rượu đủ cơm no xong bắt đầu chỉnh đốn vật tư. Nhưng vào lúc này, Toàn Hiểu Vũ đột nhiên đứng lên, một lát sau, chợt nghe cậu hô một tiếng: “Mọi người chú ý! Có người đến đây.”
Cậu nói là người không phải tang thi. Quả nhiên, không lâu sau, từ nơi xa có thể nghe được âm thanh nhỏ của xe hơi.
Mọi người nghe vậy, cấp tốc chỉnh lý tốt mọi thứ, liền yên lặng trở về bên cạnh xe của bản thân. Nhưng lại không sốt ruột lên xe, mười ngày này, bọn họ cũng đã từng gặp qua không ít người, đối với loại chuyện này đã có chút kinh nghiệm.
Trong lúc nhân loại gặp nhau, chưa nói tới có hữu nghị cỡ nào, nhưng mà dưới tình hình chung cũng sẽ không cố tình tuyên chiến. Trừ phi có một sốt người muốn cố tình cướp đoạt vật tư hoặc là có mục đích khác.
Mọi người đã ở trong tình cảnh này học được cách bảo vệ bản thân. Biện pháp tốt nhất chính là anh đi đường anh tôi đi đường tôi, không quấy rầy lẫn nhau, gặp được người có thiện ý, có thể trao đổi với nhau một chút tình báo, nhưng, những chuyện đó đều do Tiêu Tử Nhiên và Âu Dương Cảnh làm.
“Hiểu Vũ, có thể nhìn ra là ai không?” Tả Lực chạy tới, hỏi Toàn Hiểu Vũ, hỏi xong còn ợ một cái, có lẽ vừa rồi đã ăn không ít.
“Chỉ thấy một đoàn xe, người không ít, những cái khác không thể phán đoán, quá xa.” Toàn Hiểu Vũ từ trên đỉnh xe nhảy xuống, trong lòng ôm lấy thanh kiếm võ sĩ không rời.
“Hy vọng đừng gặp phải người thích gây chuyện.” Tả Lực nói thầm một câu, sau đó lại hô to với mọi người: “Đoàn người đều tỉnh ngủ chút đí ngộ nhỡ gặp phải kẻ thích gây chuyện, có thể đánh cứ đánh, không đánh được bỏ chạy.”
Ngoài ra khi Toàn Hiểu Vũ hô lên, thì có người đi thông báo với đám người Tiêu Tử Nhiên đang nghị sự trong xe.
Toàn Hiểu Vũ nghe vậy cười, hai tay ôm kiếm, tựa người lên xe nhìn chằm chằm đoàn xe đang chạy tới.
Kỳ thật lúc ban đầu, Tả Lực đều cách Toàn Hiểu Vũ rất xa, ngày đó Toàn Hiểu Vũ một lời không hợp liền động thủ bộ dáng hung tàn kia quả thật khiến hắn chấn động. Sau này phát hiện, cái tên hung tàn này còn là song hệ dị năng, ngày đó tưởng dị năng của Sở Thiên là hỏa cầu, nhưng đó cũng là của tên nhóc này, từ đó về sau, Tả Lực liền tận lực tránh giao tiếp cùng Toàn Hiểu Vũ.
Nhưng mà thời gian lâu rồi, hắn chậm rãi phát hiện, tên nhóc này căn bản không phải hung tàn như hắn tưởng tượng, thực ra tính tình người này vẫn rất ôn hòa, từ lúc lên đường, cho tới bây giờ chưa từng thấy tên nhóc này phát giận động thủ với ai.
Có đôi lúc, khi có thể giúp người khác, lúc nào cũng lặng lẽ giúp một tay, giúp người xong cũng không nói, đã tự mình bước đi. Trừ bỏ Sở Thiên, Lí Nam và Bạch Minh Hi, cậu ta rất ít cùng người khác nói chuyện.
Tiếp đó đoàn người liền phát hiện, cái tên thoạt nhìn phi thường khó ở chung này, đại khái cũng chỉ là không biết cách giao tiếp và ở chung với nhiều người mà thôi, trên thực tế, thái độ làm người vẫn rất ôn hòa.
Ngày đó như thế, đại khái là bởi vì người nọ thiếu chút nữa hại chết Sở Thiên, mới làm cậu ta bạo phát đi. Nói đi phải nói lại, đám người kia quả thật rất đáng ghét, giống như con gián khiến người chán ghét vậy.
Vì thế, Tả Lực bắt đầu thoải mái tích cực tiếp xúc với Toàn Hiểu Vũ. Toàn Hiểu Vũ trái lại không cảm thấy gì, nhưng mà gần nhất ánh mắt Sở Thiên nhìn Tả Lực lại rất kỳ lạ, nhưng mà, thần kinh thô như Tả Lực, lại không cảm thấy có cái gì không ổn.
Mọi người rất cảnh giác, trộm đem vũ khí đặt ở nơi thuận tay. Trong đội có hai cô gái tuy rằng bận rộn thu dọn chén bát sau bữa cơm, nhưng cũng rất cảnh giác đứng trong khu vực mà nhóm đồng đội có thể tùy thời bảo vệ.
Ước chừng qua mười phút, chiếc xe dẫn đầu của đoàn xe kia đã mơ hồ thấy được bóng dáng.
Tiêu Tử Nhiên, Sở Thiên và Âu Dương Cảnh cũng đã từ trong xe đi ra. Lúc này đều đi tới bên cạnh Toàn Hiểu Vũ.
Đoàn xe kia nhân số không ít, hơn nữa thoạt nhìn phong trần mệt mỏi. Từ chiếc xe dẫn đầu có thể nhìn ra, bụi đất gần như che kín thân xe, đen đen vàng vàng đến độ nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Thân xe cũng lắc lắc lư lư, bộ dáng như chịu đủ sự tàn phá của bão kinh phong sương.
Đối phương khi đến gần, phát hiện bên này có người, vì thế cả đội người liền thẳng tiến bên này.
Người trong đội ngũ nhìn thấy tình cảnh như vậy, bộ dáng thoạt nhìn là thờ ơ, nên ngồi thì ngồi, nên đứng thì đứng, nên nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Nhưng mà, phía sau loại không chút để ý này, mỗi người đều đang tích trữ lực lượng, đề phòng.
Đội người kia rất nhanh sẽ đến gần, ngừng lại tại cách đó không xa, vài người từ trong xe nhảy ra.
Mấy người kia mặt mày rạng rỡ, đoàn người bên này cũng sửng sốt —— Này! Đều là người quen a!
Trông thấy bọn họ, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc mười ngày trước trận đấu gian khổ cách tử thần quá gần kia, hiện tại hồi tưởng lại vẫn nhớ rõ như in.
Lúc đó bọn họ chạy trước, y theo tốc độ của những người đó, khẳng định không thể tránh được tang thi triều vây đánh của Ngữ Ngưng, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ toàn quân bị diệt, không nghĩ tới, bọn họ vậy mà có thể chống được tới khi Ngữ Ngưng đuổi đàn tang thi đi.
Bởi vậy, đối với sự xuất hiện của bọn họ, tất cả mọi người kinh ngạc cực kỳ.
Đúng vậy! Vài người từ trong xe nhảy xuống, chính là Lôi Sư, Gia Luân Hủ, Ôn Đồng và Viên Thiệu Hoa.
Xem ra, hai đám người này cùng đi với nhau.
Mấy người xuống xe kia, lập tức đi tới đám người Tiêu Tử Nhiên, căn bản không thèm đếm xỉa tới những người khác trong đội.
Tất cả mọi người đều là người quen cũ, rất rõ ràng ai là người quyết định ở đây.
Mấy người qua đây, trên cơ bản đều là sắc mặt không tốt. Tiêu Tử Nhiên nội tâm chán ghét nhìn mấy người này, nhưng lại không thể xốc lại tinh thần ứng phó. Sau đó vừa lặng lẽ cảm thán trong lòng con gián quả nhiên không dễ dàng bị đánh chết như vậy, vừa tự hỏi tỉ lệ mình có thể đạp chết bọn họ là bao nhiêu.
Quả nhiên, Gia Luân Hủ vừa mở miệng là chỉ trích, chỉ trích bọn họ lúc trước tự mình chạy trốn không thông báo cho bọn hắn, thiết nhân đạo vân vân.
Viên Thiệu Hoa đương nhiên cũng lòng đầy căm phẫn, trận chiến ấy, trong tay hắn còn sót lại sáu dị năng giả lại chết thêm ba, J thị ngay trước mắt, cho dù cha hắn có thương hắn hơn đi nữa, chỉ sợ khó có thể công đạo, bởi vậy, hắn đương nhiên đem bút trướng này tính trên người đám người Tiêu Tử Nhiên.
Tiêu Tử Nhiên cười lạnh vài tiếng, toàn bộ đám người này thối lắm, cực kỳ không kiên nhẫn mà phất tay, giống như đang đuổi ruồi bọ vậy: “Các người sống chết ra sao liên quan gì đến chúng tôi? Đội trưởng Lôi không phải muốn làm chúa cứu thế sao? Một khi đã như vậy, hy sinh vài người không phải là điều nên làm à? Nói đi phải nói lại, những người khác đều chết hết nhưng tại sao các người còn có mặt mũi sống tiếp? Không phải nói nhất định phải cứu người sao? Các người biết không? Trông thấy các người làm đầu tôi nhức như sắp nổ tung vậy.” Lời này nói xong không chút để tâm thể diện, trực tiếp xé rách da mặt.
Trong ánh mắt Gia Luân Hủ cất giấu cực độ hung ác, vốn, bọn họ chỉ muốn mượn cơ hội này bắt chẹt một chút vật tư. Bởi vì bọn họ còn có sự tồn tại của người thường cho nên tốc độ tiêu hao vật tư của bọn họ cực nhanh.
Lần chiến đấu kia, dị năng giả của bọn họ chết hết hai phần ba, trái lại đám người thường trốn sau dị năng giả lại còn sống đến một nửa.
Vì thi hành lý niệm của Lôi Sư, dọc đường bọn họ lại thu lưu không ít người, mà người thường chiếm đa số. Vật tư trong không gian của Ôn Đồng, chỉ đủ để chống đỡ thêm vài ngày.
Hôm nay, bọn họ từ xa đã ngửi được mùi thức ăn bên này, vốn là chạy đến vì thức ăn. Nhưng khi đến gần rồi mới biết hóa ra là oan gia ngõ hẹp.
Tinh hạch sau khi tinh lọc sẽ không khiến người hấp thụ biến dị, bình thường sau khi sử dụng tinh hạch gặp phải tình trạng hôn mê chính vì —— người thường đạt được dị năng.
Nhưng mà, Lí Nam vốn là một dị năng giả.
Toàn Hiểu Vũ biết cái gọi là song hệ dị năng giả của cậu kỳ thật là nhờ sự tồn tại của không gian. Dị năng chân chính của cậu chỉ là hỏa hệ mà thôi. Hơn nữa, cho dù kiếp trước cũng rất ít nghe thấy có song hệ dị năng giả tồn tại.
Lục Trung Hạ và tên bác sĩ sau khi xem qua Lí Nam đang hôn mê, đều nói Lí Nam không có việc gì, chỉ là hôn mê đồng thời có một chút sốt nhẹ, thế nhưng không có gì đáng ngại.
Toàn Hiểu Vũ canh Lí Nam một ngày một đêm, đợi khi nó tỉnh lại là lúc phát hiện dị năng mới, người kinh ngạc nhất chính là Toàn Hiểu Vũ.
Những người khác trái lại bình tĩnh, ở trong mắt bọn họ, Toàn Hiểu Vũ là một song hệ dị năng giả, đã từng thấy qua rồi thì còn gì đáng ngạc nhiên.
Đối với dị năng mới, sau khi Toàn Hiểu Vũ giải thích cho Lí Nam nghe về tác dụng của dị năng thú ngữ này, Lí Nam lại vô cùng vui sướng.
Có thể ngự thú liền nghĩ nó có được năng lực chiến đấu, nó sẽ không còn là người trốn ở phía sau mọi người cần người khác bảo vệ. Nó cũng có thể ở thời điểm tất yếu, đi bảo vệ người mà nó muốn bảo vệ!
Lúc này, nó càng thêm vững tin, đây là món quà tốt nhất mà chị Ngữ Ngưng và Đại Hoa tặng cho nó.
Thời gian trở lại trước mắt.
Lí Nam thật vất vả bắt được hai con mèo con liền vội vàng đem chúng nó nhét vào trong xe.
Trạm đầu tiên trong hành trình của mọi người là J thị đã rất gần, căn cứ vào dự đoán của Âu Dương Cảnh, trước chạng vạng ngày mai có thể đến.
Đoàn người vội vội vàng vàng chạy mười ngày đường, dọc đường còn phải thu thập một số vật tư cần thiết, tuy rằng không gian của Bạch Minh Hi đã không còn là bí mật nhưng mà đối với kích cỡ và vật tư dự trữ, đều có một phần bảo lưu.
Hơn nữa, trong mạt thế, ai cũng không chê vật tư nhiều, cho nên thứ có thể thu gom mọi người đều tận lực góp nhặt.
Trước mắt sắp tới mục tiêu rồi, hôm nay lại có thu hoạch lớn nên mọi người sớm nghỉ ngơi một chút, dựng lều trại nghỉ ngơi một đêm.
Đoàn người bên này gặm chút lương khô xem như ăn vặt, người bên kia đã an bài xong, một nồi mì nóng hầm hập đã nấu xong, mùi hương nhẹ nhàng bay xa.
Vừa ngửi được mùi hương này, mọi người liền nhịn không được cơn thèm ăn, đã thật lâu không có ăn đồ ăn nóng hổi thơm ngào ngạt, mười ngày này, mọi người ăn lương khô ăn đến sắp ói ra luôn rồi.
Chỉ chốc lát, một nồi lớn cứ thể bị mọi người quét sạch, một chút bã cũng không thừa, thiếu điều đem cái nồi liếm sạch sẽ.
Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng bị Lí Nam nhốt trong xe ngửi được mùi hương liền nâng vuốt cào cào cửa kính nhưng không ra được. Bám lên cửa kính xe đáng thương hề hề nhìn ra ngoài.
Toàn Hiểu Vũ giờ phút này đang ngồi trên đỉnh xe nhìn nơi xa xa. Hôm nay không phải cậu phụ trách canh gác, nhưng mà Sở Thiên và tên bác sĩ đi nghị sự, Lí Nam nhốt hai nhóc con kia xong cũng bị Lục Trung Hạ lôi đi nghiên cứu dị năng. Bạch Minh Hi gặp được một người cũng tinh thông máy móc trong đội của Âu Dương Cảnh, lúc này đang cùng nhau nghiên cứu thiết bị truyền tin.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có Toàn Hiểu Vũ rãnh rỗi không có việc gì làm. Dù sao cũng là nhàn rỗi, vì thế bèn lên đỉnh xe hỗ trợ canh gác.
Đoàn người rượu đủ cơm no xong bắt đầu chỉnh đốn vật tư. Nhưng vào lúc này, Toàn Hiểu Vũ đột nhiên đứng lên, một lát sau, chợt nghe cậu hô một tiếng: “Mọi người chú ý! Có người đến đây.”
Cậu nói là người không phải tang thi. Quả nhiên, không lâu sau, từ nơi xa có thể nghe được âm thanh nhỏ của xe hơi.
Mọi người nghe vậy, cấp tốc chỉnh lý tốt mọi thứ, liền yên lặng trở về bên cạnh xe của bản thân. Nhưng lại không sốt ruột lên xe, mười ngày này, bọn họ cũng đã từng gặp qua không ít người, đối với loại chuyện này đã có chút kinh nghiệm.
Trong lúc nhân loại gặp nhau, chưa nói tới có hữu nghị cỡ nào, nhưng mà dưới tình hình chung cũng sẽ không cố tình tuyên chiến. Trừ phi có một sốt người muốn cố tình cướp đoạt vật tư hoặc là có mục đích khác.
Mọi người đã ở trong tình cảnh này học được cách bảo vệ bản thân. Biện pháp tốt nhất chính là anh đi đường anh tôi đi đường tôi, không quấy rầy lẫn nhau, gặp được người có thiện ý, có thể trao đổi với nhau một chút tình báo, nhưng, những chuyện đó đều do Tiêu Tử Nhiên và Âu Dương Cảnh làm.
“Hiểu Vũ, có thể nhìn ra là ai không?” Tả Lực chạy tới, hỏi Toàn Hiểu Vũ, hỏi xong còn ợ một cái, có lẽ vừa rồi đã ăn không ít.
“Chỉ thấy một đoàn xe, người không ít, những cái khác không thể phán đoán, quá xa.” Toàn Hiểu Vũ từ trên đỉnh xe nhảy xuống, trong lòng ôm lấy thanh kiếm võ sĩ không rời.
“Hy vọng đừng gặp phải người thích gây chuyện.” Tả Lực nói thầm một câu, sau đó lại hô to với mọi người: “Đoàn người đều tỉnh ngủ chút đí ngộ nhỡ gặp phải kẻ thích gây chuyện, có thể đánh cứ đánh, không đánh được bỏ chạy.”
Ngoài ra khi Toàn Hiểu Vũ hô lên, thì có người đi thông báo với đám người Tiêu Tử Nhiên đang nghị sự trong xe.
Toàn Hiểu Vũ nghe vậy cười, hai tay ôm kiếm, tựa người lên xe nhìn chằm chằm đoàn xe đang chạy tới.
Kỳ thật lúc ban đầu, Tả Lực đều cách Toàn Hiểu Vũ rất xa, ngày đó Toàn Hiểu Vũ một lời không hợp liền động thủ bộ dáng hung tàn kia quả thật khiến hắn chấn động. Sau này phát hiện, cái tên hung tàn này còn là song hệ dị năng, ngày đó tưởng dị năng của Sở Thiên là hỏa cầu, nhưng đó cũng là của tên nhóc này, từ đó về sau, Tả Lực liền tận lực tránh giao tiếp cùng Toàn Hiểu Vũ.
Nhưng mà thời gian lâu rồi, hắn chậm rãi phát hiện, tên nhóc này căn bản không phải hung tàn như hắn tưởng tượng, thực ra tính tình người này vẫn rất ôn hòa, từ lúc lên đường, cho tới bây giờ chưa từng thấy tên nhóc này phát giận động thủ với ai.
Có đôi lúc, khi có thể giúp người khác, lúc nào cũng lặng lẽ giúp một tay, giúp người xong cũng không nói, đã tự mình bước đi. Trừ bỏ Sở Thiên, Lí Nam và Bạch Minh Hi, cậu ta rất ít cùng người khác nói chuyện.
Tiếp đó đoàn người liền phát hiện, cái tên thoạt nhìn phi thường khó ở chung này, đại khái cũng chỉ là không biết cách giao tiếp và ở chung với nhiều người mà thôi, trên thực tế, thái độ làm người vẫn rất ôn hòa.
Ngày đó như thế, đại khái là bởi vì người nọ thiếu chút nữa hại chết Sở Thiên, mới làm cậu ta bạo phát đi. Nói đi phải nói lại, đám người kia quả thật rất đáng ghét, giống như con gián khiến người chán ghét vậy.
Vì thế, Tả Lực bắt đầu thoải mái tích cực tiếp xúc với Toàn Hiểu Vũ. Toàn Hiểu Vũ trái lại không cảm thấy gì, nhưng mà gần nhất ánh mắt Sở Thiên nhìn Tả Lực lại rất kỳ lạ, nhưng mà, thần kinh thô như Tả Lực, lại không cảm thấy có cái gì không ổn.
Mọi người rất cảnh giác, trộm đem vũ khí đặt ở nơi thuận tay. Trong đội có hai cô gái tuy rằng bận rộn thu dọn chén bát sau bữa cơm, nhưng cũng rất cảnh giác đứng trong khu vực mà nhóm đồng đội có thể tùy thời bảo vệ.
Ước chừng qua mười phút, chiếc xe dẫn đầu của đoàn xe kia đã mơ hồ thấy được bóng dáng.
Tiêu Tử Nhiên, Sở Thiên và Âu Dương Cảnh cũng đã từ trong xe đi ra. Lúc này đều đi tới bên cạnh Toàn Hiểu Vũ.
Đoàn xe kia nhân số không ít, hơn nữa thoạt nhìn phong trần mệt mỏi. Từ chiếc xe dẫn đầu có thể nhìn ra, bụi đất gần như che kín thân xe, đen đen vàng vàng đến độ nhìn không ra màu sắc ban đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân xe cũng lắc lắc lư lư, bộ dáng như chịu đủ sự tàn phá của bão kinh phong sương.
Đối phương khi đến gần, phát hiện bên này có người, vì thế cả đội người liền thẳng tiến bên này.
Người trong đội ngũ nhìn thấy tình cảnh như vậy, bộ dáng thoạt nhìn là thờ ơ, nên ngồi thì ngồi, nên đứng thì đứng, nên nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Nhưng mà, phía sau loại không chút để ý này, mỗi người đều đang tích trữ lực lượng, đề phòng.
Đội người kia rất nhanh sẽ đến gần, ngừng lại tại cách đó không xa, vài người từ trong xe nhảy ra.
Mấy người kia mặt mày rạng rỡ, đoàn người bên này cũng sửng sốt —— Này! Đều là người quen a!
Trông thấy bọn họ, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc mười ngày trước trận đấu gian khổ cách tử thần quá gần kia, hiện tại hồi tưởng lại vẫn nhớ rõ như in.
Lúc đó bọn họ chạy trước, y theo tốc độ của những người đó, khẳng định không thể tránh được tang thi triều vây đánh của Ngữ Ngưng, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ toàn quân bị diệt, không nghĩ tới, bọn họ vậy mà có thể chống được tới khi Ngữ Ngưng đuổi đàn tang thi đi.
Bởi vậy, đối với sự xuất hiện của bọn họ, tất cả mọi người kinh ngạc cực kỳ.
Đúng vậy! Vài người từ trong xe nhảy xuống, chính là Lôi Sư, Gia Luân Hủ, Ôn Đồng và Viên Thiệu Hoa.
Xem ra, hai đám người này cùng đi với nhau.
Mấy người xuống xe kia, lập tức đi tới đám người Tiêu Tử Nhiên, căn bản không thèm đếm xỉa tới những người khác trong đội.
Tất cả mọi người đều là người quen cũ, rất rõ ràng ai là người quyết định ở đây.
Mấy người qua đây, trên cơ bản đều là sắc mặt không tốt. Tiêu Tử Nhiên nội tâm chán ghét nhìn mấy người này, nhưng lại không thể xốc lại tinh thần ứng phó. Sau đó vừa lặng lẽ cảm thán trong lòng con gián quả nhiên không dễ dàng bị đánh chết như vậy, vừa tự hỏi tỉ lệ mình có thể đạp chết bọn họ là bao nhiêu.
Quả nhiên, Gia Luân Hủ vừa mở miệng là chỉ trích, chỉ trích bọn họ lúc trước tự mình chạy trốn không thông báo cho bọn hắn, thiết nhân đạo vân vân.
Viên Thiệu Hoa đương nhiên cũng lòng đầy căm phẫn, trận chiến ấy, trong tay hắn còn sót lại sáu dị năng giả lại chết thêm ba, J thị ngay trước mắt, cho dù cha hắn có thương hắn hơn đi nữa, chỉ sợ khó có thể công đạo, bởi vậy, hắn đương nhiên đem bút trướng này tính trên người đám người Tiêu Tử Nhiên.
Tiêu Tử Nhiên cười lạnh vài tiếng, toàn bộ đám người này thối lắm, cực kỳ không kiên nhẫn mà phất tay, giống như đang đuổi ruồi bọ vậy: “Các người sống chết ra sao liên quan gì đến chúng tôi? Đội trưởng Lôi không phải muốn làm chúa cứu thế sao? Một khi đã như vậy, hy sinh vài người không phải là điều nên làm à? Nói đi phải nói lại, những người khác đều chết hết nhưng tại sao các người còn có mặt mũi sống tiếp? Không phải nói nhất định phải cứu người sao? Các người biết không? Trông thấy các người làm đầu tôi nhức như sắp nổ tung vậy.” Lời này nói xong không chút để tâm thể diện, trực tiếp xé rách da mặt.
Trong ánh mắt Gia Luân Hủ cất giấu cực độ hung ác, vốn, bọn họ chỉ muốn mượn cơ hội này bắt chẹt một chút vật tư. Bởi vì bọn họ còn có sự tồn tại của người thường cho nên tốc độ tiêu hao vật tư của bọn họ cực nhanh.
Lần chiến đấu kia, dị năng giả của bọn họ chết hết hai phần ba, trái lại đám người thường trốn sau dị năng giả lại còn sống đến một nửa.
Vì thi hành lý niệm của Lôi Sư, dọc đường bọn họ lại thu lưu không ít người, mà người thường chiếm đa số. Vật tư trong không gian của Ôn Đồng, chỉ đủ để chống đỡ thêm vài ngày.
Hôm nay, bọn họ từ xa đã ngửi được mùi thức ăn bên này, vốn là chạy đến vì thức ăn. Nhưng khi đến gần rồi mới biết hóa ra là oan gia ngõ hẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro