Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Trận chiến tron...
Lại Đắc Phi Mã Giáp
2024-11-20 21:20:47
Thời điểm trở về, Lâm Văn Tuyết đã là một phong hệ dị năng giả cấp ba hậu kỳ, đang chuẩn bị trùng kích cấp bốn.
Ba người trở về đối với các thành viên trong đội mà nói tuyệt đối là một điều vui mừng ngoài ý muốn đồng thời các nàng cũng mang về tin Lâm Tự Cường và Tiếu Minh đã chết, mọi người thổn thức không thôi.
Ngày ấy, hai người đàn ông để bảo vệ các cô, hy sinh bản thân, đưa các cô vượt qua thời kỳ gian nan nhất đen tối nhất.
Khi cơn mưa to kia qua đi, toàn bộ quái vật đều biến mất, Lâm Văn Tuyết cũng tỉnh dậy sau cơn mê man, nàng giống như suy đoán của Lâm Tự Cường vậy, một đường che chở hai người em gái vẫn còn là người thường đi tìm tung tích của đội khắp nơi.
Các nàng trước tìm được căn cứ Thiên Trạch, từ trong miệng của đám người sống sót biết được sự tồn tại của căn cứ Thự Quang, lúc này mới lên đường tìm về đây.
Các nàng không có phương tiện thay thế cho đôi chân, một đường đi bộ mà đến, bằng vào những vật tư thu gom được trước đó, còn có đánh bạo ăn thịt dị thú, lúc này mới có thể đi đến căn cứ Thự Quang.
Đường đi tuy rằng nguy hiểm nhưng cũng may có Lâm Văn Tuyết một phong hệ dị năng giả cấp ba, tính tình của nàng vừa kiên nhẫn lại vừa nặng tình nghĩa, dọc đường không rời không bỏ, không oán không hận bảo vệ hai người còn lại.
Dù vậy, thời điểm ba người đến nơi cũng cả người mệt mỏi, chật vật nhếch nhác.
Tiêu Tử Nhiên phân phó để các nàng nghỉ ngơi lại sức cũng bảo Lão Ô tự mình đi giúp các nàng thu xếp hết thảy. Trừ lần đó ra các nàng còn mang về một tin tức lớn vô vùng quan trọng!
Sau khi Tiêu Tử Nhiên và mọi người đi hết, cũng không biết tang thi và bọn quái vật bên trong thành ra làm sao, mãi đến khi ba người các nàng trở về mới mang đến tin tức rằng mưa to đã giội chết đám tang thi.
Cơn mưa vừa to lại quỷ dị kia, Tiêu Tử Nhiên đã không còn năng lực để tự hỏi và phá giải nữa, hắn ý thức được chính là — tinh hạch! Đại lượng tinh hạch, tinh hạch cấp ba! Có lẽ còn có một vài tinh hạch dị thú!
Này đối với dị năng giả mà nói, là một khối tài phú to lớn!
Đồng thời, cho tới bây giờ, bí mật của tinh hạch vẫn được đám đội viên cũ nắm giữ trong tay, điều ngoài ý muốn này sẽ giúp cho bên mình độc hưởng khối kho báu này.
Cho nên, Tiêu Tử Nhiên bảo Âu Dương Cảnh tự mình xuất trận mang theo đội ngũ dị năng giả trụ cột khi vừa thành lập đội còn có Bạch Minh Hi ngay cả Bùi Thiên Hành hắn cũng không buông tha, đoàn người lén lút chạy trở về J thị.
Tiêu Tử Nhiên thì tự mình tọa trấn căn cứ Thự Quang.
Chuyện cuối cùng chính là Toàn Hiểu Vũ rời đi.
Mọi người sau khi đến trấn nhỏ này không đến năm ngày, Toàn Hiểu Vũ liền nói muốn đi tìm Sở Thiên.
Xét thấy tính nguy hiểm dọc đường, cậu quyết định một mình rời đi, để Bạch Minh Hi và Lí Nam ở lại căn cứ.
Trong lúc này, cậu đem một bộ phận vật tư trong không gian của mình dời sang không gian của Bạch Minh Hi để xây dựng căn cứ. Cũng kính nhờ Tiêu Tử Nhiên và Âu Dương Cảnh chăm sóc tốt hai người, sau đó không thèm để tâm lời khuyên can của mọi người, bước trên con đường tìm kiếm Sở Thiên.
Thời điểm cậu đi cũng mang Tạ Minh Hiên đi theo. Tuy rằng khi có Tạ Minh Hiên, căn bản không có tang thi nào dám tới gần căn cứ, nhưng mà, Tạ Minh Hiên chỉ nghe lời Toàn Hiểu Vũ, những người khác căn bản không thể khống chế hắn khi Toàn Hiểu Vũ vắng mặt, để hắn ở lại căn cứ trái lại còn nguy hiểm hơn, cho nên Toàn Hiểu Vũ đành phải mang hắn cùng đi.
Kỳ thật, nếu Toàn Hiểu Vũ không mang Tạ Minh Hiên đi cùng, Bạch Minh Hi và Lí Nam nhất định sẽ không chịu ở lại để Toàn Hiểu Vũ một mình đi tìm Sở Thiên, bọn họ chắc chắn sẽ kiên trì đòi đi theo.
Chỉ là có Tạ Minh Hiên siêu cấp bảo tiêu đi theo, hai người lúc này mới nguyện ý ở lại, để Toàn Hiểu Vũ một mình rời đi.
Sau này, căn cứ dưới sự cùng chung cố gắng của mọi người và kế hoạch chu đáo chặt chẽ của Tiêu Tử Nhiên rất nhanh liền phát triển mạnh mẽ.
Một nơi nào đó ở T tỉnh.
T tỉnh tuy rằng là hàng xóm của J tỉnh, nhưng khác với J tỉnh chiếm phần lớn bình nguyên, địa hình vùng đồi núi là địa hình chính của T tỉnh. Trước mạt thế, ở trên phương diện kinh tế bị hàng xóm là J tỉnh bỏ xa.
Nhưng mà ở đây có khí hậu rừng nhiệt đới khiến cho mảnh đất nơi này có thảm thực vật vô cùng xum xuê, từng sản xuất ra rất nhiều loại thực vật quý giá.
Sau khi mạt thế bùng nổ, thảm thực vật nơi đây càng thêm um tùm, rất nhiều thành phố và thị trấn bỏ hoang bị nhóm thực vật cấp tốc chiếm đóng, đã từng là những tòa nhà trọc trời hiện đại nay đã bị thảm thực vật nuốt trọn, hiện tại đứng ở chỗ này giống như vừa bước vào vùng rừng rậm nguyên thủy vậy.
Lúc này Toàn Hiểu Vũ đang ngồi ở trên một cây mây uống ngụm nước.
Ba tháng! Cậu tìm kiếm Sở Thiên suốt ba tháng!
Sau khi cậu một mình rời khỏi mọi người, lại quay về J thị tìm kiếm một lần nữa, sau đó một đường lên Bắc, sau hai tháng, cậu lại phát hiện tung tích của những con chim to kia, cuối cùng là đi theo những con đó chui vào ngọn núi lớn này.
Cậu ở trong núi đã có một tháng rồi, đủ loại gian khổ bên trong không nói, cũng may có không gian, không thiếu ăn thiếu mặc, ban đêm cũng có thể ở bên trong nghỉ ngơi.
Bên cạnh cũng có Tạ Minh Hiên nên không tính là quá cô đơn.
Nhưng mà vừa nghĩ đến Sở Thiên, tim cậu đau như bị kim đâm vậy.
Lúc này Toàn Hiểu Vũ đang ngồi ở trên một cái cây mây chậm rãi uống nước, mặc một bộ quần áo bảo hộ màu đen đội nón liền áo, toàn thân có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Khuôn mặt non nớt từng trải qua cải tạo của không gian nay râu ria lộn xộn, không biết đã bao lâu chưa cạo. Nếu là trước kia cậu thật sự có chút chịu không được bộ dạng hiện tại của mình, nhưng mà lúc này tâm tư của cậu toàn bộ đều đặt trên những vấn đề đó nữa.
Toàn Hiểu Vũ vừa uống nước vừa đánh giá xung quanh, bên dưới đám thực vật rậm rạp này là di tích văn minh của nhân loại, cậu biết có thể mình đã đi vào một thành phố mà nhân loại đã từng sinh sống trước mạt thế.
Loại địa phương này, cẩn thận tìm kiếm có thể tìm được rất nhiều dấu vết sinh hoạt của nhân loại.
Có lẽ, Sở Thiên có ở đây thì sao. Toàn Hiểu Vũ khư khư cố chấp nghĩ.
Tạ Minh Hiên lúc này đi kiếm ăn, Toàn Hiểu Vũ phát hiện, hứng thú của Tạ Minh Hiên đối với thịt dị thú còn lớn hơn thịt nhân loại, điểm ấy khiến cậu hết sức vui mừng.
Vì thế dọc theo đường đi cứ mặc kệ Tạ Minh Hiên tự mình đi săn thú kiếm ăn, hắn chung quy vẫn có thể bổ giết rất nhiều thú biến dị để ăn.
Ví dụ như một con thỏ cao bằng một con người, sau khi tiến hóa xuất hiện răng nanh bén nhọn nhưng vẫn không thay đổi tập tính ăn chay, có thể đánh nhau với cây mây sau tiến hóa.
Ví dụ như con sóc sau khi biến dị, loài này không có gì thay đổi vẫn nho nhỏ ngốc ngốc như trước, nhưng mà khi há mồm lại có đầu lưỡi giống con rắn mối vậy, thường dùng lưỡi để bắt giữ con mồi.
Núi rừng sau mạt thế, phảng phất như thiên đường của động thực vật thời kỳ tiền sử vậy, tràn ngập nguy cơ bất ngờ và đủ loại sự vật mới lạ.
Tạ Minh Hiên bình thường khi đánh chết một con mồi mới lạ nào đó đều sẽ vội chạy tới cho Toàn Hiểu Vũ nhìn, gặp phải loài nào có thể ăn, Toàn Hiểu Vũ liền cắt một khối xuống, qua loa thêm chút gia vị, sau đó dùng hỏa hệ đã tới cấp bốn hậu kỳ nướng thịt rồi ăn.
Từ khi phát hiện Tạ Minh Hiên ngẫu nhiên cũng có thể ăn một chút thức ăn sau khi nấu chín, Toàn Hiểu Vũ liền thường xuyên cho hắn ăn một chút thứ ăn đã nấu chín, nhưng mà, Tạ Minh Hiên đối với máu thịt tươi ngon hứng thú lớn hơn chút.
Dọc theo đường đi có Tạ Minh Hiên đại sát khí bảo vệ, Toàn Hiểu Vũ trái lại không có gặp phải tình cảnh quá nguy hiểm. Nguy hiểm nhất vẫn chỉ là lần đánh nhau với mấy cây thực vật họ Đằng biến dị, hai người đều bị cuốn lấy cuối cùng vẫn là lợi dụng không gian mới tìm được đường sống trong chỗ chết, từ đó Toàn Hiểu Vũ liền đối với loại thực vật họ Đằng kia có chút ám ảnh.
Bởi vậy, Toàn Hiểu Vũ lại lần nữa vỗ vỗ cây mây dưới mông, xác định nó không biết di chuyện mới yên tâm một chút.
Cậu lấy bản đồ và la bàn bên trong ba lô ra, đây là trước khi đi Âu Dương Cảnh cho cậu, cậu bắt đầu thử xác định vị trí hiện tại của mình.
Đợi đến khi cậu đại khái cho ra được kết luận rằng mình đã ở T tỉnh thì đã qua hai mươi phút.
Toàn Hiểu Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay trái, Tạ Minh Hiên đi sắp một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa về.
Bình thường, Tạ Minh Hiên phát hiện con mồi mới rời đi, nội trong nửa giờ là có thể đánh xong con mồi, hôm nay có chút không giống bình thường nha.
Toàn Hiểu Vũ suy nghĩ một chút liền đi tìm theo hướng Tạ Minh Hiên rời đi.
Chỉ cần dưới tình huống cả hai đều an toàn, Toàn Hiểu Vũ không hề lo lắng sẽ đi lạc. Cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra, Tạ Minh Hiên như là một cái máy ra-da vậy, luôn có thể tìm được cậu.
Đi về phía trước khoảng nửa giờ, một cái núi nhỏ chắn trước mặt, Toàn Hiểu Vũ không dùng dị năng tốc độ, bởi vì cậu cần thu thập dấu vết dọc đường, trên dọc đường cậu phát hiện tung tích của Tạ Minh Hiên nhưng mãi đến lúc này cũng không có trông thấy bóng dáng của hắn.
Toàn Hiểu Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục đi trước, tính toán vượt qua núi nhỏ này xem sao.
Đợi khi cậu đi lên tới đỉnh núi, nhìn xuống hướng chân núi đối diện, cậu trông thấy hai bóng người đang chiến đấu.
Không, có lẽ là ba!
Hai người triền đấu cùng một chỗ rồi lại thường tách ra đối phó với nhánh thực vật đang thừa cơ hội muốn cuốn lấy hai người.
Từ màu sắc quần áo của một trong hai bóng người, kia có thể là Tạ Minh Hiên.
Toàn Hiểu Vũ trái lại không hề lo lắng, Tạ Minh Hiên cũng không có rơi vào thế bị động, ngược lại là người cùng hắn đánh nhau thường muốn thoát khỏi chiến cuộc, rồi lại bị nhánh của thực vật cuốn lấy, bất đắc dĩ chỉ có thể mạnh mẽ chiến đấu.
Toàn Hiểu Vũ có chút kỳ quái, Tạ Minh Hiên sao lại đánh nhau với nhân loại kia chứ? Không phải từ trước đến giờ hắn luôn thích thịt thú biến dị hơn sao, huống hồ, mỗi ngày Toàn Hiểu Vũ đều ân cần dạy bảo không cho phép ăn thịt người hiện tại hắn đối với người kia đuổi đánh không dứt, trông có vẻ vô cùng kỳ quái.
Bất quá, tò mò thì tò mò, Toàn Hiểu Vũ cũng không có bàng quan đứng nhìn, mà dùng dị năng tốc độ cấp tốc đi tới chỗ hai người.
Trước đi qua làm rõ tình hình rồi nói sau, nếu như đối phương không phải kẻ xấu, có thể ngăn cản Tạ Minh Hiên động thủ e rằng chỉ có Toàn Hiểu Vũ.
Nếu như đối phương không phải là người tốt gì, cậu cũng có thể giúp một tay, dù sao Tạ Minh Hiên vẫn không có đánh thắng tất cả đều là bởi vì còn có một cái càng khó chơi hơn đó chính là thực vật biến dị.
Toàn Hiểu Vũ đối với thực vật biến dị có chút bóng ma, nhưng mà không có cách nào, nên chiến thì phải chiến thôi.
Hắn cầm thanh kiếm, tự bơm hơi cho mình. Thanh kiếm này vốn đã bị mất khi cậu đối chiến với quái vật ở phòng thí nghiệm.
Sau đó khi cậu trở về J thị tìm Sở Thiên, Sở Thiên thì tìm không thấy nhưng thanh kiếm này lại tìm về.
Thanh kiếm này khi Lí Thuận Vĩ còn sống không biết đã dùng phương pháp gì để rèn ra, thời điểm Toàn Hiểu Vũ tìm được, nó vẫn sắc bén như mới.
Trong khoảnh khắc Toàn Hiểu Vũ đã đi tới trung tâm của cuộc chiến, hai người một cây, có thể trông thấy rõ ràng.
Ba người trở về đối với các thành viên trong đội mà nói tuyệt đối là một điều vui mừng ngoài ý muốn đồng thời các nàng cũng mang về tin Lâm Tự Cường và Tiếu Minh đã chết, mọi người thổn thức không thôi.
Ngày ấy, hai người đàn ông để bảo vệ các cô, hy sinh bản thân, đưa các cô vượt qua thời kỳ gian nan nhất đen tối nhất.
Khi cơn mưa to kia qua đi, toàn bộ quái vật đều biến mất, Lâm Văn Tuyết cũng tỉnh dậy sau cơn mê man, nàng giống như suy đoán của Lâm Tự Cường vậy, một đường che chở hai người em gái vẫn còn là người thường đi tìm tung tích của đội khắp nơi.
Các nàng trước tìm được căn cứ Thiên Trạch, từ trong miệng của đám người sống sót biết được sự tồn tại của căn cứ Thự Quang, lúc này mới lên đường tìm về đây.
Các nàng không có phương tiện thay thế cho đôi chân, một đường đi bộ mà đến, bằng vào những vật tư thu gom được trước đó, còn có đánh bạo ăn thịt dị thú, lúc này mới có thể đi đến căn cứ Thự Quang.
Đường đi tuy rằng nguy hiểm nhưng cũng may có Lâm Văn Tuyết một phong hệ dị năng giả cấp ba, tính tình của nàng vừa kiên nhẫn lại vừa nặng tình nghĩa, dọc đường không rời không bỏ, không oán không hận bảo vệ hai người còn lại.
Dù vậy, thời điểm ba người đến nơi cũng cả người mệt mỏi, chật vật nhếch nhác.
Tiêu Tử Nhiên phân phó để các nàng nghỉ ngơi lại sức cũng bảo Lão Ô tự mình đi giúp các nàng thu xếp hết thảy. Trừ lần đó ra các nàng còn mang về một tin tức lớn vô vùng quan trọng!
Sau khi Tiêu Tử Nhiên và mọi người đi hết, cũng không biết tang thi và bọn quái vật bên trong thành ra làm sao, mãi đến khi ba người các nàng trở về mới mang đến tin tức rằng mưa to đã giội chết đám tang thi.
Cơn mưa vừa to lại quỷ dị kia, Tiêu Tử Nhiên đã không còn năng lực để tự hỏi và phá giải nữa, hắn ý thức được chính là — tinh hạch! Đại lượng tinh hạch, tinh hạch cấp ba! Có lẽ còn có một vài tinh hạch dị thú!
Này đối với dị năng giả mà nói, là một khối tài phú to lớn!
Đồng thời, cho tới bây giờ, bí mật của tinh hạch vẫn được đám đội viên cũ nắm giữ trong tay, điều ngoài ý muốn này sẽ giúp cho bên mình độc hưởng khối kho báu này.
Cho nên, Tiêu Tử Nhiên bảo Âu Dương Cảnh tự mình xuất trận mang theo đội ngũ dị năng giả trụ cột khi vừa thành lập đội còn có Bạch Minh Hi ngay cả Bùi Thiên Hành hắn cũng không buông tha, đoàn người lén lút chạy trở về J thị.
Tiêu Tử Nhiên thì tự mình tọa trấn căn cứ Thự Quang.
Chuyện cuối cùng chính là Toàn Hiểu Vũ rời đi.
Mọi người sau khi đến trấn nhỏ này không đến năm ngày, Toàn Hiểu Vũ liền nói muốn đi tìm Sở Thiên.
Xét thấy tính nguy hiểm dọc đường, cậu quyết định một mình rời đi, để Bạch Minh Hi và Lí Nam ở lại căn cứ.
Trong lúc này, cậu đem một bộ phận vật tư trong không gian của mình dời sang không gian của Bạch Minh Hi để xây dựng căn cứ. Cũng kính nhờ Tiêu Tử Nhiên và Âu Dương Cảnh chăm sóc tốt hai người, sau đó không thèm để tâm lời khuyên can của mọi người, bước trên con đường tìm kiếm Sở Thiên.
Thời điểm cậu đi cũng mang Tạ Minh Hiên đi theo. Tuy rằng khi có Tạ Minh Hiên, căn bản không có tang thi nào dám tới gần căn cứ, nhưng mà, Tạ Minh Hiên chỉ nghe lời Toàn Hiểu Vũ, những người khác căn bản không thể khống chế hắn khi Toàn Hiểu Vũ vắng mặt, để hắn ở lại căn cứ trái lại còn nguy hiểm hơn, cho nên Toàn Hiểu Vũ đành phải mang hắn cùng đi.
Kỳ thật, nếu Toàn Hiểu Vũ không mang Tạ Minh Hiên đi cùng, Bạch Minh Hi và Lí Nam nhất định sẽ không chịu ở lại để Toàn Hiểu Vũ một mình đi tìm Sở Thiên, bọn họ chắc chắn sẽ kiên trì đòi đi theo.
Chỉ là có Tạ Minh Hiên siêu cấp bảo tiêu đi theo, hai người lúc này mới nguyện ý ở lại, để Toàn Hiểu Vũ một mình rời đi.
Sau này, căn cứ dưới sự cùng chung cố gắng của mọi người và kế hoạch chu đáo chặt chẽ của Tiêu Tử Nhiên rất nhanh liền phát triển mạnh mẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một nơi nào đó ở T tỉnh.
T tỉnh tuy rằng là hàng xóm của J tỉnh, nhưng khác với J tỉnh chiếm phần lớn bình nguyên, địa hình vùng đồi núi là địa hình chính của T tỉnh. Trước mạt thế, ở trên phương diện kinh tế bị hàng xóm là J tỉnh bỏ xa.
Nhưng mà ở đây có khí hậu rừng nhiệt đới khiến cho mảnh đất nơi này có thảm thực vật vô cùng xum xuê, từng sản xuất ra rất nhiều loại thực vật quý giá.
Sau khi mạt thế bùng nổ, thảm thực vật nơi đây càng thêm um tùm, rất nhiều thành phố và thị trấn bỏ hoang bị nhóm thực vật cấp tốc chiếm đóng, đã từng là những tòa nhà trọc trời hiện đại nay đã bị thảm thực vật nuốt trọn, hiện tại đứng ở chỗ này giống như vừa bước vào vùng rừng rậm nguyên thủy vậy.
Lúc này Toàn Hiểu Vũ đang ngồi ở trên một cây mây uống ngụm nước.
Ba tháng! Cậu tìm kiếm Sở Thiên suốt ba tháng!
Sau khi cậu một mình rời khỏi mọi người, lại quay về J thị tìm kiếm một lần nữa, sau đó một đường lên Bắc, sau hai tháng, cậu lại phát hiện tung tích của những con chim to kia, cuối cùng là đi theo những con đó chui vào ngọn núi lớn này.
Cậu ở trong núi đã có một tháng rồi, đủ loại gian khổ bên trong không nói, cũng may có không gian, không thiếu ăn thiếu mặc, ban đêm cũng có thể ở bên trong nghỉ ngơi.
Bên cạnh cũng có Tạ Minh Hiên nên không tính là quá cô đơn.
Nhưng mà vừa nghĩ đến Sở Thiên, tim cậu đau như bị kim đâm vậy.
Lúc này Toàn Hiểu Vũ đang ngồi ở trên một cái cây mây chậm rãi uống nước, mặc một bộ quần áo bảo hộ màu đen đội nón liền áo, toàn thân có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Khuôn mặt non nớt từng trải qua cải tạo của không gian nay râu ria lộn xộn, không biết đã bao lâu chưa cạo. Nếu là trước kia cậu thật sự có chút chịu không được bộ dạng hiện tại của mình, nhưng mà lúc này tâm tư của cậu toàn bộ đều đặt trên những vấn đề đó nữa.
Toàn Hiểu Vũ vừa uống nước vừa đánh giá xung quanh, bên dưới đám thực vật rậm rạp này là di tích văn minh của nhân loại, cậu biết có thể mình đã đi vào một thành phố mà nhân loại đã từng sinh sống trước mạt thế.
Loại địa phương này, cẩn thận tìm kiếm có thể tìm được rất nhiều dấu vết sinh hoạt của nhân loại.
Có lẽ, Sở Thiên có ở đây thì sao. Toàn Hiểu Vũ khư khư cố chấp nghĩ.
Tạ Minh Hiên lúc này đi kiếm ăn, Toàn Hiểu Vũ phát hiện, hứng thú của Tạ Minh Hiên đối với thịt dị thú còn lớn hơn thịt nhân loại, điểm ấy khiến cậu hết sức vui mừng.
Vì thế dọc theo đường đi cứ mặc kệ Tạ Minh Hiên tự mình đi săn thú kiếm ăn, hắn chung quy vẫn có thể bổ giết rất nhiều thú biến dị để ăn.
Ví dụ như một con thỏ cao bằng một con người, sau khi tiến hóa xuất hiện răng nanh bén nhọn nhưng vẫn không thay đổi tập tính ăn chay, có thể đánh nhau với cây mây sau tiến hóa.
Ví dụ như con sóc sau khi biến dị, loài này không có gì thay đổi vẫn nho nhỏ ngốc ngốc như trước, nhưng mà khi há mồm lại có đầu lưỡi giống con rắn mối vậy, thường dùng lưỡi để bắt giữ con mồi.
Núi rừng sau mạt thế, phảng phất như thiên đường của động thực vật thời kỳ tiền sử vậy, tràn ngập nguy cơ bất ngờ và đủ loại sự vật mới lạ.
Tạ Minh Hiên bình thường khi đánh chết một con mồi mới lạ nào đó đều sẽ vội chạy tới cho Toàn Hiểu Vũ nhìn, gặp phải loài nào có thể ăn, Toàn Hiểu Vũ liền cắt một khối xuống, qua loa thêm chút gia vị, sau đó dùng hỏa hệ đã tới cấp bốn hậu kỳ nướng thịt rồi ăn.
Từ khi phát hiện Tạ Minh Hiên ngẫu nhiên cũng có thể ăn một chút thức ăn sau khi nấu chín, Toàn Hiểu Vũ liền thường xuyên cho hắn ăn một chút thứ ăn đã nấu chín, nhưng mà, Tạ Minh Hiên đối với máu thịt tươi ngon hứng thú lớn hơn chút.
Dọc theo đường đi có Tạ Minh Hiên đại sát khí bảo vệ, Toàn Hiểu Vũ trái lại không có gặp phải tình cảnh quá nguy hiểm. Nguy hiểm nhất vẫn chỉ là lần đánh nhau với mấy cây thực vật họ Đằng biến dị, hai người đều bị cuốn lấy cuối cùng vẫn là lợi dụng không gian mới tìm được đường sống trong chỗ chết, từ đó Toàn Hiểu Vũ liền đối với loại thực vật họ Đằng kia có chút ám ảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vậy, Toàn Hiểu Vũ lại lần nữa vỗ vỗ cây mây dưới mông, xác định nó không biết di chuyện mới yên tâm một chút.
Cậu lấy bản đồ và la bàn bên trong ba lô ra, đây là trước khi đi Âu Dương Cảnh cho cậu, cậu bắt đầu thử xác định vị trí hiện tại của mình.
Đợi đến khi cậu đại khái cho ra được kết luận rằng mình đã ở T tỉnh thì đã qua hai mươi phút.
Toàn Hiểu Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay trái, Tạ Minh Hiên đi sắp một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa về.
Bình thường, Tạ Minh Hiên phát hiện con mồi mới rời đi, nội trong nửa giờ là có thể đánh xong con mồi, hôm nay có chút không giống bình thường nha.
Toàn Hiểu Vũ suy nghĩ một chút liền đi tìm theo hướng Tạ Minh Hiên rời đi.
Chỉ cần dưới tình huống cả hai đều an toàn, Toàn Hiểu Vũ không hề lo lắng sẽ đi lạc. Cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra, Tạ Minh Hiên như là một cái máy ra-da vậy, luôn có thể tìm được cậu.
Đi về phía trước khoảng nửa giờ, một cái núi nhỏ chắn trước mặt, Toàn Hiểu Vũ không dùng dị năng tốc độ, bởi vì cậu cần thu thập dấu vết dọc đường, trên dọc đường cậu phát hiện tung tích của Tạ Minh Hiên nhưng mãi đến lúc này cũng không có trông thấy bóng dáng của hắn.
Toàn Hiểu Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục đi trước, tính toán vượt qua núi nhỏ này xem sao.
Đợi khi cậu đi lên tới đỉnh núi, nhìn xuống hướng chân núi đối diện, cậu trông thấy hai bóng người đang chiến đấu.
Không, có lẽ là ba!
Hai người triền đấu cùng một chỗ rồi lại thường tách ra đối phó với nhánh thực vật đang thừa cơ hội muốn cuốn lấy hai người.
Từ màu sắc quần áo của một trong hai bóng người, kia có thể là Tạ Minh Hiên.
Toàn Hiểu Vũ trái lại không hề lo lắng, Tạ Minh Hiên cũng không có rơi vào thế bị động, ngược lại là người cùng hắn đánh nhau thường muốn thoát khỏi chiến cuộc, rồi lại bị nhánh của thực vật cuốn lấy, bất đắc dĩ chỉ có thể mạnh mẽ chiến đấu.
Toàn Hiểu Vũ có chút kỳ quái, Tạ Minh Hiên sao lại đánh nhau với nhân loại kia chứ? Không phải từ trước đến giờ hắn luôn thích thịt thú biến dị hơn sao, huống hồ, mỗi ngày Toàn Hiểu Vũ đều ân cần dạy bảo không cho phép ăn thịt người hiện tại hắn đối với người kia đuổi đánh không dứt, trông có vẻ vô cùng kỳ quái.
Bất quá, tò mò thì tò mò, Toàn Hiểu Vũ cũng không có bàng quan đứng nhìn, mà dùng dị năng tốc độ cấp tốc đi tới chỗ hai người.
Trước đi qua làm rõ tình hình rồi nói sau, nếu như đối phương không phải kẻ xấu, có thể ngăn cản Tạ Minh Hiên động thủ e rằng chỉ có Toàn Hiểu Vũ.
Nếu như đối phương không phải là người tốt gì, cậu cũng có thể giúp một tay, dù sao Tạ Minh Hiên vẫn không có đánh thắng tất cả đều là bởi vì còn có một cái càng khó chơi hơn đó chính là thực vật biến dị.
Toàn Hiểu Vũ đối với thực vật biến dị có chút bóng ma, nhưng mà không có cách nào, nên chiến thì phải chiến thôi.
Hắn cầm thanh kiếm, tự bơm hơi cho mình. Thanh kiếm này vốn đã bị mất khi cậu đối chiến với quái vật ở phòng thí nghiệm.
Sau đó khi cậu trở về J thị tìm Sở Thiên, Sở Thiên thì tìm không thấy nhưng thanh kiếm này lại tìm về.
Thanh kiếm này khi Lí Thuận Vĩ còn sống không biết đã dùng phương pháp gì để rèn ra, thời điểm Toàn Hiểu Vũ tìm được, nó vẫn sắc bén như mới.
Trong khoảnh khắc Toàn Hiểu Vũ đã đi tới trung tâm của cuộc chiến, hai người một cây, có thể trông thấy rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro