Mạt Thế Trọng Sinh: Đại Lão Bắt Đầu Tích Trữ Trăm Vạn Vật Tư
Chương 20
2024-08-18 04:24:36
Những đồ dùng cần thiết hàng ngày như đồ vệ sinh cá nhân, kem dưỡng da mặt, khăn mặt dùng một lần, khăn ướt và băng vệ sinh mà mình thiếu chút nữa quên mất cũng có!
Đương nhiên, bởi vì lần này việc tiêu dùng của cô dựa trên tiêu chuẩn cải thiện cuộc sống nên cô còn đặt mua các thiết bị gia dụng cần thiết như máy giặt, máy hút bụi, tủ lạnh,v.v…
Trước đây cô sẽ không nghĩ đến mấy thứ này, nhưng bây giờ có tiền rồi, đương nhiên phải tiêu thôi!
Cứ thế sau khi tính tiền và đẩy hai xe hàng lớn ra ngoài, Hàn Thanh Hạ trực tiếp tìm đến giám đốc.
Yêu cầu anh ta dựa vào những thứ trong xe hàng mua sắm của cô, ngoại trừ đồ gia dụng ra, những thứ khác cô đều yêu cầu giám đốc bán cho mình toàn bộ hàng tồn kho trong siêu thị.
Nhưng trên thực tế, Hàn Thanh Hạ đã đánh giá quá thấp hàng tồn kho và giá cả của những thứ này.
Cô còn chưa kịp mua hết toàn bộ đồ đạc trong hai xe đẩy hàng thì ví tiền của cô đã trống rỗng!
Với 1.3 triệu tệ, Hàn Thanh Hạ chỉ mua được một phần ba của số đồ này!
Xấu hổ quá đi mất!
Lúc trước trong quá trình dự trữ lương thực cơ bản và dầu, giá cả rất rẻ, nhưng những sản phẩm chế biến này lại đắt hơn gấp mấy lần.
Hàn Thanh Hạ nhìn số tiền đã cạn kiệt trong tài khoản của mình, cuối cùng vẫn quyết định chỉ cần đặt mua mấy cái này thôi cũng được.
Cùng lắm thì sau này cô sẽ sử dụng nguyên liệu thô có sẵn để chế biến ra những món ngon liên quan.
Cô để địa chỉ lại cho giám đốc, hỏi anh ta có thể giao hàng ngay trong ngày hôm nay được không?
Giám đốc tỏ vẻ hoàn toàn không có vấn đề gì!
Cô có chút tiếc nuối nhìn một siêu thị lớn với đầy đủ nguồn vật tư như thế, cảm thấy hơi đáng tiếc.
Sau khi đi ra khỏi siêu thị, cô đi dạo về phía trước xem thử.
Đến giờ cô chỉ mới ghé thăm khu ẩm thực là siêu thị lớn ở B1B2 mà thôi.
Hàn Thanh Hạ còn chưa kịp đặt chân đến khu bán quần áo bên trên mà số tiền trong tài khoản đã cạn kiệt.
Trong tài khoản của cô có lẽ cũng chỉ còn khoảng bảy mươi tệ.
Bảy mươi tệ cũng có thể đi dạo! Không có tiền cũng có thể đi dạo phố!
Đầu tiên, cô bước vào cửa hàng tiện lợi mua một cốc ca cao đá với giá mười bốn tệ, sau đó đi dạo hết cửa hàng quần áo này đến cửa hàng quần áo khác.
Sau khi dạo xong các cửa hàng quần áo ở trên tầng ba, cốc ca cao đá trong tay cô cũng đã cạn sạch.
Trong khoảng thời gian này, cô cũng đã tìm được một số bộ quần áo mình yêu thích.
“Cái đồng phục bóng chày này bao nhiêu tiền vậy?”
“Thưa quý khách, bây giờ cửa hàng chúng tôi đang tổ chức sự kiện, giảm 50%, chỉ còn hai ngàn tệ ạ!”
Sau khi nghe xong giá tiền, Hàn Thanh Hạ cũng không nói thêm gì nữa.
Hai ngàn tệ, hơn nữa còn là giá cả sau khi đã giảm một nửa.
Đây là trung tâm mua sắm tốt nhất trong khu vực các cô, bên trong đều là trang phục của các nhãn hiệu lớn.
Đúng là đắt đến nỗi cô không thể mua được.
Sau khi cô tay không rời đi, quản lý Lương vội vàng kéo người bán hàng vừa mới báo giá cho Hàn Thanh Hạ.
“Quan tâm đến cô ta làm gì? Vừa nhìn đã biết là một con quỷ nghèo không thể mua nổi! Không thấy cô ta đã tay không đi dạo vài tầng rồi sao? Làm sao có thể mua được đồ trong cửa hàng chúng ta, sau này phải khôn khéo một chút, học được cách nhìn người…”
Nhân viên bán hàng bị mắng chỉ mím môi, không nói gì.
Đương nhiên, bởi vì lần này việc tiêu dùng của cô dựa trên tiêu chuẩn cải thiện cuộc sống nên cô còn đặt mua các thiết bị gia dụng cần thiết như máy giặt, máy hút bụi, tủ lạnh,v.v…
Trước đây cô sẽ không nghĩ đến mấy thứ này, nhưng bây giờ có tiền rồi, đương nhiên phải tiêu thôi!
Cứ thế sau khi tính tiền và đẩy hai xe hàng lớn ra ngoài, Hàn Thanh Hạ trực tiếp tìm đến giám đốc.
Yêu cầu anh ta dựa vào những thứ trong xe hàng mua sắm của cô, ngoại trừ đồ gia dụng ra, những thứ khác cô đều yêu cầu giám đốc bán cho mình toàn bộ hàng tồn kho trong siêu thị.
Nhưng trên thực tế, Hàn Thanh Hạ đã đánh giá quá thấp hàng tồn kho và giá cả của những thứ này.
Cô còn chưa kịp mua hết toàn bộ đồ đạc trong hai xe đẩy hàng thì ví tiền của cô đã trống rỗng!
Với 1.3 triệu tệ, Hàn Thanh Hạ chỉ mua được một phần ba của số đồ này!
Xấu hổ quá đi mất!
Lúc trước trong quá trình dự trữ lương thực cơ bản và dầu, giá cả rất rẻ, nhưng những sản phẩm chế biến này lại đắt hơn gấp mấy lần.
Hàn Thanh Hạ nhìn số tiền đã cạn kiệt trong tài khoản của mình, cuối cùng vẫn quyết định chỉ cần đặt mua mấy cái này thôi cũng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lắm thì sau này cô sẽ sử dụng nguyên liệu thô có sẵn để chế biến ra những món ngon liên quan.
Cô để địa chỉ lại cho giám đốc, hỏi anh ta có thể giao hàng ngay trong ngày hôm nay được không?
Giám đốc tỏ vẻ hoàn toàn không có vấn đề gì!
Cô có chút tiếc nuối nhìn một siêu thị lớn với đầy đủ nguồn vật tư như thế, cảm thấy hơi đáng tiếc.
Sau khi đi ra khỏi siêu thị, cô đi dạo về phía trước xem thử.
Đến giờ cô chỉ mới ghé thăm khu ẩm thực là siêu thị lớn ở B1B2 mà thôi.
Hàn Thanh Hạ còn chưa kịp đặt chân đến khu bán quần áo bên trên mà số tiền trong tài khoản đã cạn kiệt.
Trong tài khoản của cô có lẽ cũng chỉ còn khoảng bảy mươi tệ.
Bảy mươi tệ cũng có thể đi dạo! Không có tiền cũng có thể đi dạo phố!
Đầu tiên, cô bước vào cửa hàng tiện lợi mua một cốc ca cao đá với giá mười bốn tệ, sau đó đi dạo hết cửa hàng quần áo này đến cửa hàng quần áo khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi dạo xong các cửa hàng quần áo ở trên tầng ba, cốc ca cao đá trong tay cô cũng đã cạn sạch.
Trong khoảng thời gian này, cô cũng đã tìm được một số bộ quần áo mình yêu thích.
“Cái đồng phục bóng chày này bao nhiêu tiền vậy?”
“Thưa quý khách, bây giờ cửa hàng chúng tôi đang tổ chức sự kiện, giảm 50%, chỉ còn hai ngàn tệ ạ!”
Sau khi nghe xong giá tiền, Hàn Thanh Hạ cũng không nói thêm gì nữa.
Hai ngàn tệ, hơn nữa còn là giá cả sau khi đã giảm một nửa.
Đây là trung tâm mua sắm tốt nhất trong khu vực các cô, bên trong đều là trang phục của các nhãn hiệu lớn.
Đúng là đắt đến nỗi cô không thể mua được.
Sau khi cô tay không rời đi, quản lý Lương vội vàng kéo người bán hàng vừa mới báo giá cho Hàn Thanh Hạ.
“Quan tâm đến cô ta làm gì? Vừa nhìn đã biết là một con quỷ nghèo không thể mua nổi! Không thấy cô ta đã tay không đi dạo vài tầng rồi sao? Làm sao có thể mua được đồ trong cửa hàng chúng ta, sau này phải khôn khéo một chút, học được cách nhìn người…”
Nhân viên bán hàng bị mắng chỉ mím môi, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro