Mạt Thế Trọng Sinh: Đại Lão Bắt Đầu Tích Trữ Trăm Vạn Vật Tư
Chương 8
2024-08-18 04:24:36
Một mét thép có giá bảy tệ, Hàn Thanh Hạ lập tức tiêu tốn mười bốn ngàn tệ.
Số lượng khá lớn nên ông chủ đã phái một chiếc xe tải lớn của nhà máy đi theo Hàn Thanh Hạ giao hàng, Hàn Thanh Hạ dẫn bọn họ đến rìa ngoại thành, để bọn họ dỡ hàng xuống một bãi đất trống ven đường.
“Cứ để ở đây, tôi sẽ gọi xe kéo đến sau.”
“Được.”
Cô không muốn để lộ vị trí căn cứ, cũng may lúc này trời đã tối, sau khi dỡ đồ đạc xuống một bãi đất trống, Hàn Thanh Hạ nhờ Hạ Thiên trông chừng giúp mình, lợi dụng vùng ngoại thành xa xôi không có ai, cô lần lượt thu từng thứ một vào trong không gian.
Hôm nay không gian đã có thể tích 289 mét khối, những dụng cụ gia đình kia chỉ chiếm vài mét khối không gian, phần còn lại hoàn toàn đủ để thu nạp số lưới thép này, không gian vô cùng sung túc.
Sau khi thu dọn xong toàn bộ đồ đạc, cô lái xe dẫn theo Hạ Thiên trở về căn cứ.
Trên đường đi, cô nghĩ mình vẫn phải thuê một kho hàng.
Nửa tiếng sau, Hàn Thanh Hạ đã trở về hầm trú ẩn.
Sau khi trở về, cô bắt đầu gia cố lại đoạn hàng rào dây thép gai đã cũ.
Một mình cô tự quấn quanh gia cố từng mét từng mét một, thỉnh thoảng Hạ Thiên sẽ giúp cô ngậm một số dụng cụ đến.
Một người một chó cứ thế vẫn luôn bận rộn từ hoàng hôn đến bình minh.
Cuối cùng, toàn bộ hai ngàn mét thép gai đều đã được gia cố dọc theo hàng rào dây thép gai cũ.
Cô đang rất nóng lòng muốn nghe phần thưởng gia cố lần này.
Trong khoảnh khắc cô kết thúc vị trí gia cố cuối cùng, trong đầu cô lập tức vang lên giọng nói kia.
“Nhận ra đã gia cố hàng rào thép gai, khen thưởng- Hiệu quả phòng ngự tăng lên gấp trăm lần!”
Trong khoảnh khắc phần thưởng được ban xuống, Hàn Thanh Hạ kinh ngạc nhìn thấy toàn bộ hàng rào thép gai mình vừa mới gia cố trở nên dày đặc và sắc bén đến mức có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Mỗi một mảnh lưỡi dao nằm trên lưỡi dao cô mua đều phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, những chiếc gai chi chít nhỏ xíu dài hơn rất nhiều.
Cánh cổng thép tương đối mỏng trước đó lúc này đã được thăng cấp trở thành cánh cổng nâng bằng thép.
Cô đi đến, đẩy mạnh vào tấm lưới một cái, hoàn toàn không xê dịch chút nào!
Phải biết rằng lúc nãy trong quá trình gia cố, cô đã phát hiện ra rằng hàng rào thép gai này có thể ngăn cản con người tiến vào một cách hiệu quả, nhưng nếu có người lái xe xông vào, hoặc một lượng lớn zombie ồ ạt tràn vào thì chắc chắn sẽ không có tác dụng ngăn chặn.
Nhưng bây giờ, cho dù có hàng ngàn con zombie cùng nhau bao vây tấn công đi nữa, chúng cũng không thể phá tan được hàng rào thép gai của cô.
Hàn Thanh Hạ vô cùng hài lòng.
Cô nóng lòng muốn đi mua những thứ khác để tiếp tục gia cố.
Nhưng đúng lúc này, càng có một chuyện quan trọng hơn nhắc nhở cô.
“Òng ọc…”
“Gâu gâu!”
Cô đã đói bụng, Hạ Thiên càng không ngừng chạy xung quanh cô, dáng vẻ giống như đã đói đến mức không thể chịu được.
“Mày cũng đói bụng rồi đúng không?”
“Gâu gâu!” Hạ Thiên sủa hai tiếng.
Ngày hôm qua một người một chó chỉ mới ăn chút ít, bận rộn suốt cả ngày, hai người vẫn còn chưa chính thức bắt đầu mua sắm vật tư đâu.
Lúc này, Hàn Thanh Hạ nghĩ đến trong không gian của mình vẫn còn một chút đồ ăn.
Cô nghĩ đến số bánh bao mình đã quét sạch trong nhà ngày hôm qua, suy nghĩ vừa léo lên, một gói bánh bao nóng hầm hập đã xuất hiện trong tay cô.
Vẫn còn nóng?
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Số lượng khá lớn nên ông chủ đã phái một chiếc xe tải lớn của nhà máy đi theo Hàn Thanh Hạ giao hàng, Hàn Thanh Hạ dẫn bọn họ đến rìa ngoại thành, để bọn họ dỡ hàng xuống một bãi đất trống ven đường.
“Cứ để ở đây, tôi sẽ gọi xe kéo đến sau.”
“Được.”
Cô không muốn để lộ vị trí căn cứ, cũng may lúc này trời đã tối, sau khi dỡ đồ đạc xuống một bãi đất trống, Hàn Thanh Hạ nhờ Hạ Thiên trông chừng giúp mình, lợi dụng vùng ngoại thành xa xôi không có ai, cô lần lượt thu từng thứ một vào trong không gian.
Hôm nay không gian đã có thể tích 289 mét khối, những dụng cụ gia đình kia chỉ chiếm vài mét khối không gian, phần còn lại hoàn toàn đủ để thu nạp số lưới thép này, không gian vô cùng sung túc.
Sau khi thu dọn xong toàn bộ đồ đạc, cô lái xe dẫn theo Hạ Thiên trở về căn cứ.
Trên đường đi, cô nghĩ mình vẫn phải thuê một kho hàng.
Nửa tiếng sau, Hàn Thanh Hạ đã trở về hầm trú ẩn.
Sau khi trở về, cô bắt đầu gia cố lại đoạn hàng rào dây thép gai đã cũ.
Một mình cô tự quấn quanh gia cố từng mét từng mét một, thỉnh thoảng Hạ Thiên sẽ giúp cô ngậm một số dụng cụ đến.
Một người một chó cứ thế vẫn luôn bận rộn từ hoàng hôn đến bình minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, toàn bộ hai ngàn mét thép gai đều đã được gia cố dọc theo hàng rào dây thép gai cũ.
Cô đang rất nóng lòng muốn nghe phần thưởng gia cố lần này.
Trong khoảnh khắc cô kết thúc vị trí gia cố cuối cùng, trong đầu cô lập tức vang lên giọng nói kia.
“Nhận ra đã gia cố hàng rào thép gai, khen thưởng- Hiệu quả phòng ngự tăng lên gấp trăm lần!”
Trong khoảnh khắc phần thưởng được ban xuống, Hàn Thanh Hạ kinh ngạc nhìn thấy toàn bộ hàng rào thép gai mình vừa mới gia cố trở nên dày đặc và sắc bén đến mức có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Mỗi một mảnh lưỡi dao nằm trên lưỡi dao cô mua đều phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, những chiếc gai chi chít nhỏ xíu dài hơn rất nhiều.
Cánh cổng thép tương đối mỏng trước đó lúc này đã được thăng cấp trở thành cánh cổng nâng bằng thép.
Cô đi đến, đẩy mạnh vào tấm lưới một cái, hoàn toàn không xê dịch chút nào!
Phải biết rằng lúc nãy trong quá trình gia cố, cô đã phát hiện ra rằng hàng rào thép gai này có thể ngăn cản con người tiến vào một cách hiệu quả, nhưng nếu có người lái xe xông vào, hoặc một lượng lớn zombie ồ ạt tràn vào thì chắc chắn sẽ không có tác dụng ngăn chặn.
Nhưng bây giờ, cho dù có hàng ngàn con zombie cùng nhau bao vây tấn công đi nữa, chúng cũng không thể phá tan được hàng rào thép gai của cô.
Hàn Thanh Hạ vô cùng hài lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nóng lòng muốn đi mua những thứ khác để tiếp tục gia cố.
Nhưng đúng lúc này, càng có một chuyện quan trọng hơn nhắc nhở cô.
“Òng ọc…”
“Gâu gâu!”
Cô đã đói bụng, Hạ Thiên càng không ngừng chạy xung quanh cô, dáng vẻ giống như đã đói đến mức không thể chịu được.
“Mày cũng đói bụng rồi đúng không?”
“Gâu gâu!” Hạ Thiên sủa hai tiếng.
Ngày hôm qua một người một chó chỉ mới ăn chút ít, bận rộn suốt cả ngày, hai người vẫn còn chưa chính thức bắt đầu mua sắm vật tư đâu.
Lúc này, Hàn Thanh Hạ nghĩ đến trong không gian của mình vẫn còn một chút đồ ăn.
Cô nghĩ đến số bánh bao mình đã quét sạch trong nhà ngày hôm qua, suy nghĩ vừa léo lên, một gói bánh bao nóng hầm hập đã xuất hiện trong tay cô.
Vẫn còn nóng?
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro