Mạt Thế Trọng Sinh: Trở Về Bên Anh
Chương 11
Thỏ Lười
2024-07-24 20:53:49
Hai lần anh thử cô, trước đây khi nhắc đến Lương Dịch là cô đều bài xích chán ghét anh, vậy mà ngày hôm qua cô lại bài xích hắn mà chủ động vặn hông cầu hoan dưới thân anh.
Cả đêm anh bồn chồn, chỉ mong cô thức dậy thật nhanh để mong cô giải thích. Chỉ cần cô ở bên anh, cô muốn thứ gì anh cũng dâng lên cho cô được.
Lần đầu Hoắc Hành gặp Thời Mộng là năm anh 20 tuổi, trước kia Hoắc Hành là một tên nông thông không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ quanh quẩn lên núi săn thú, lột da bán trong trợ để sống qua ngày.
Cuộc sống anh đã định trước là kết hôn, cưới một cô gái trong làng, sinh mấy đứa con, cả đời gắn kết cả đời với vùng núi này. Cho đến ngày...
Anh nhớ như in ngày hôm đó, đoàn người du lịch lên núi cắm trại, những cậu ấm cô chiêu từ trong thành phố thích thú trải nghiệm lên núi cắm trại.
Thời tiết ngày đó trời đổ mưa, con đường đầy bùn ướt đẫm dính lên những đôi giày đắt tiền cũng những cô cậu quen trong thói nhung lụa, duy chỉ có một người mặt vẫn duy trì mỉm cười, không hề tỏ vẻ khó chịu trước hoàn cảnh, mặc kệ đôi giày búp bê trắng bị bắn bẩn bởi vết bùn.
Mái tóc đen dài hơi xoăn ở ngọn, đôi mắt như hồ ly câu dẫn con người, như một yêu tinh dụ dỗ con người đem lòng yêu mình rồi ăn luôn trái tim của họ mà anh nghe được từ lời kể của các cụ trong thôn.
Trừ đôi mắt ra thì đường nét khuôn mặt cô lại theo hướng thanh thuần trong sáng đối lập với nhau. Trong đôi mắt hồ ly kia lại trong sáng thuần khiết, nhìn vào ánh mắt đó không thấy một chút tạp bẩn vào của nhân gian.
Trên người cô mặt một chiếc váy trắng dài đến đầu gối đính kết những nụ hoa nhỏ, khoác bên ngoài là áo len màu vàng cùng đôi giày búp bê trắng.
Một thiên sứ bay lạc đến trần gian nơi thôn xóm họ.
Cô quay sang nhìn người con trai đang tỏ vẻ khó chịu ở bên cạnh, nét mặt dịu dàng, ánh mắt đầy niềm vui nhìn cảnh tên ẻo lả kia oánh trách.
Cả đêm anh bồn chồn, chỉ mong cô thức dậy thật nhanh để mong cô giải thích. Chỉ cần cô ở bên anh, cô muốn thứ gì anh cũng dâng lên cho cô được.
Lần đầu Hoắc Hành gặp Thời Mộng là năm anh 20 tuổi, trước kia Hoắc Hành là một tên nông thông không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ quanh quẩn lên núi săn thú, lột da bán trong trợ để sống qua ngày.
Cuộc sống anh đã định trước là kết hôn, cưới một cô gái trong làng, sinh mấy đứa con, cả đời gắn kết cả đời với vùng núi này. Cho đến ngày...
Anh nhớ như in ngày hôm đó, đoàn người du lịch lên núi cắm trại, những cậu ấm cô chiêu từ trong thành phố thích thú trải nghiệm lên núi cắm trại.
Thời tiết ngày đó trời đổ mưa, con đường đầy bùn ướt đẫm dính lên những đôi giày đắt tiền cũng những cô cậu quen trong thói nhung lụa, duy chỉ có một người mặt vẫn duy trì mỉm cười, không hề tỏ vẻ khó chịu trước hoàn cảnh, mặc kệ đôi giày búp bê trắng bị bắn bẩn bởi vết bùn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mái tóc đen dài hơi xoăn ở ngọn, đôi mắt như hồ ly câu dẫn con người, như một yêu tinh dụ dỗ con người đem lòng yêu mình rồi ăn luôn trái tim của họ mà anh nghe được từ lời kể của các cụ trong thôn.
Trừ đôi mắt ra thì đường nét khuôn mặt cô lại theo hướng thanh thuần trong sáng đối lập với nhau. Trong đôi mắt hồ ly kia lại trong sáng thuần khiết, nhìn vào ánh mắt đó không thấy một chút tạp bẩn vào của nhân gian.
Trên người cô mặt một chiếc váy trắng dài đến đầu gối đính kết những nụ hoa nhỏ, khoác bên ngoài là áo len màu vàng cùng đôi giày búp bê trắng.
Một thiên sứ bay lạc đến trần gian nơi thôn xóm họ.
Cô quay sang nhìn người con trai đang tỏ vẻ khó chịu ở bên cạnh, nét mặt dịu dàng, ánh mắt đầy niềm vui nhìn cảnh tên ẻo lả kia oánh trách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro