Mạt Thế Trọng Sinh: Trở Về Bên Anh
Chương 26
Thỏ Lười
2024-07-24 20:53:49
Mấy ngày hôm nay anh lao tâm khổ tứ, huy động mọi nguồn lực, mối quan hệ để lấy được về tay thiết bị định vị tiên tiến này.
Dù tận thế đến hai người có lạc nhau thì chắc chắn anh vẫn tìm được cô.
Thời Mộng biết ngay tên điên này sẽ không dễ dàng thả cô như vậy mà huhu QAQ
Ai đó cứu tôi với !!
Cô không ngờ Hoắc Hành lại có thể biến thái đến mức độ này.
Thời Mộng nhìn thứ kim loại sáng lạnh kia trong không gian tối tăm, sợ hãi xoay người tụt xuống giường, đi tới góc phòng.
"Tôi hứa tôi sẽ không chạy rồi mà, hu hu. Thứ đó nguy hiểm chết người đấy!" Thời Mộng giậm chân tức tối nói, đôi mắt ẫm ức rơm rớm nước mắt.
Hoắc Hành bỏ ngoài tai lời phản kháng của cô mà đi vòng qua giường, càng ngày càng ép sát góc tường cho đến khi cả cơ thể to lớn bao trùm lấy cô.
Tay trái luồn qua đằng sau gáy cố định cổ Thời Mộng tay còn lại cầm khẩu súng kim loại nhỏ để sát vào vùng giữa cổ từ tai xuống.
"Ban đầu anh định gắn vào trên người bé con, nhưng sau đấy ngẫm lại thì vị trí kia dễ dàng lấy ra quá, tốt nhất phải ở dễ tổn thương và khó lấy ra nhất" Hoắc Hành nhìn vào đôi mắt ướt át đáng thương kia của cô.
Bất cứ vấn đề khác anh đều có thể dung túng cô, chỉ trừ việc cô rời bỏ anh.
Cô là độc dược của anh, cũng là liều thuốc duy nhất.
"Đau lắm, anh có thể đi cùng tôi mọi lúc mọi nơi mà. Hoặc anh đi đâu tôi cũng đi theo, được không?" Thời Mộng khóc lóc năn nỉ cầu xin anh.
"Không đau chút nào đâu, đã được thử nghiệm trước rồi, làm sao anh có thể để bé con xảy ra chuyện được"
"Không!! Tôi không đồng ý, anh là đồ điên!! Đồ tâm thần" Thời Mộng giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay như trói buộc kia của Hoẵc Hành.
"Thời Mộng" Hoắc Hành điềm tĩnh gọi tên cô.
Bất chợt Thời Mộng dừng việc giãy dụa của mình lại, ngước mát nhìn anh.
"Em vĩnh viễn là của tôi" Ngay khi Hoắc Hành nói xong, nhân lúc cô phân tâm, dí khẩu súng sát bên cổ Thời Mộng, không chút do dự bóp cò.
Dù tận thế đến hai người có lạc nhau thì chắc chắn anh vẫn tìm được cô.
Thời Mộng biết ngay tên điên này sẽ không dễ dàng thả cô như vậy mà huhu QAQ
Ai đó cứu tôi với !!
Cô không ngờ Hoắc Hành lại có thể biến thái đến mức độ này.
Thời Mộng nhìn thứ kim loại sáng lạnh kia trong không gian tối tăm, sợ hãi xoay người tụt xuống giường, đi tới góc phòng.
"Tôi hứa tôi sẽ không chạy rồi mà, hu hu. Thứ đó nguy hiểm chết người đấy!" Thời Mộng giậm chân tức tối nói, đôi mắt ẫm ức rơm rớm nước mắt.
Hoắc Hành bỏ ngoài tai lời phản kháng của cô mà đi vòng qua giường, càng ngày càng ép sát góc tường cho đến khi cả cơ thể to lớn bao trùm lấy cô.
Tay trái luồn qua đằng sau gáy cố định cổ Thời Mộng tay còn lại cầm khẩu súng kim loại nhỏ để sát vào vùng giữa cổ từ tai xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ban đầu anh định gắn vào trên người bé con, nhưng sau đấy ngẫm lại thì vị trí kia dễ dàng lấy ra quá, tốt nhất phải ở dễ tổn thương và khó lấy ra nhất" Hoắc Hành nhìn vào đôi mắt ướt át đáng thương kia của cô.
Bất cứ vấn đề khác anh đều có thể dung túng cô, chỉ trừ việc cô rời bỏ anh.
Cô là độc dược của anh, cũng là liều thuốc duy nhất.
"Đau lắm, anh có thể đi cùng tôi mọi lúc mọi nơi mà. Hoặc anh đi đâu tôi cũng đi theo, được không?" Thời Mộng khóc lóc năn nỉ cầu xin anh.
"Không đau chút nào đâu, đã được thử nghiệm trước rồi, làm sao anh có thể để bé con xảy ra chuyện được"
"Không!! Tôi không đồng ý, anh là đồ điên!! Đồ tâm thần" Thời Mộng giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay như trói buộc kia của Hoẵc Hành.
"Thời Mộng" Hoắc Hành điềm tĩnh gọi tên cô.
Bất chợt Thời Mộng dừng việc giãy dụa của mình lại, ngước mát nhìn anh.
"Em vĩnh viễn là của tôi" Ngay khi Hoắc Hành nói xong, nhân lúc cô phân tâm, dí khẩu súng sát bên cổ Thời Mộng, không chút do dự bóp cò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro