Mạt Thế Trọng Sinh: Trở Về Bên Anh
Chương 9
Thỏ Lười
2024-07-24 20:53:49
Trên mặt đất cũng không tránh khỏi, tên kia còn bắn đầy tinh dịch lên ngực và mặt cô.
Hoắc Hành thấy cô ngất xỉu mới chịu phát tiết lần cuối, phóng thích tinh dịch vào sâu bên trong tử cung.
Anh chết mê chết mệt trên cơ thể cô, lưu luyến không dời tiểu huyệt phía dưới, dù cho bị anh thao sưng đỏ lên mà lúc rút ra tiểu huyệt vẫn bóp chặt lưu luyến không rời.
"Đồ tham ăn"
Hoắc Hành nhìn mà bật cười, rút côn thịt ra, do thời gian dài mà cửa huyệt không thể khép lại, tinh dịch trắng đục chảy ào ạt theo kẽ mông chảy thành một vũng đặc sệt trên đệm trắng.
Nhìn hiệu ứng kích thích này khiến cổ họng Hoắc Hành khát cô, yết hầu lên xuống nhưng anh phải dằn lại, giày vò thêm lần nữa là bé con của anh không chịu nổi.
Hoắc Hành kéo cơ thể của Thời Mộng dậy, vòng tay qua hông cô nhấc cô lên, một tay anh đủ sức ôm hông đỡ cô lên, để cô ngả đầu vào gáy của mình, hướng bước về phía phòng tắm.
Theo từng bước chân mạnh mẽ của Hoắc Hành, tinh dịch chảy xuôi theo đùi nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.
Đôi mắt anh u tối trước cảnh tượng này, làm sao cô có thể mang thai nếu mầm mống của anh cứ chảy ra như vậy.
Anh định giơ tay ra chọc vào tiểu huyệt để nhét lại tinh dịch, nhưng cuối cùng nghĩ lại rụt tay về.
Hôm nay biểu hiện của cô khiến anh rất vui, tạm tha cho cô một hôm.
Thời Mộng mệt mỏi ngất đi mặc cho Hoắc Hành tắm rửa vẫn không tỉnh, mỗi lần Hoắc Hành đều làm Thời Mộng ngất đi nên cô không biết khi Hoắc Hành chăm sóc cho mình, từng cử chỉ như nâng niu một món đồ dễ vỡ.
Trừ trên giường ra thì những lúc khác, Hoắc Hành đều muốn tôn Thời Mộng làm tổ tông để chiều chuộng yêu thương.
Nhiều năm ao ước, ngước nhìn thiên sứ trên trời cao mà anh khó lòng với tới, bây giờ cuối cùng cô cũng ở bên anh, dù phản kháng hay quy thuận anh đều chấp nhận bao dung hết.
Chỉ cần không rời khỏi anh, cô muốn sao trên trời, hay cả mạng anh cũng cho cô hết.
Hoắc Hành vuốt ve đuôi mắt đỏ ửng lên vì khóc của bé con trong ngực mình, hôn nhẹ lên vầng trán, thủ thỉ từng lời đường mật ngọt ngào.
Từng cử chỉ yêu thương cô như thấm vào sâu trong da thịt, khắc vào tận xương tận tủy.
Hoắc Hành thấy cô ngất xỉu mới chịu phát tiết lần cuối, phóng thích tinh dịch vào sâu bên trong tử cung.
Anh chết mê chết mệt trên cơ thể cô, lưu luyến không dời tiểu huyệt phía dưới, dù cho bị anh thao sưng đỏ lên mà lúc rút ra tiểu huyệt vẫn bóp chặt lưu luyến không rời.
"Đồ tham ăn"
Hoắc Hành nhìn mà bật cười, rút côn thịt ra, do thời gian dài mà cửa huyệt không thể khép lại, tinh dịch trắng đục chảy ào ạt theo kẽ mông chảy thành một vũng đặc sệt trên đệm trắng.
Nhìn hiệu ứng kích thích này khiến cổ họng Hoắc Hành khát cô, yết hầu lên xuống nhưng anh phải dằn lại, giày vò thêm lần nữa là bé con của anh không chịu nổi.
Hoắc Hành kéo cơ thể của Thời Mộng dậy, vòng tay qua hông cô nhấc cô lên, một tay anh đủ sức ôm hông đỡ cô lên, để cô ngả đầu vào gáy của mình, hướng bước về phía phòng tắm.
Theo từng bước chân mạnh mẽ của Hoắc Hành, tinh dịch chảy xuôi theo đùi nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.
Đôi mắt anh u tối trước cảnh tượng này, làm sao cô có thể mang thai nếu mầm mống của anh cứ chảy ra như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh định giơ tay ra chọc vào tiểu huyệt để nhét lại tinh dịch, nhưng cuối cùng nghĩ lại rụt tay về.
Hôm nay biểu hiện của cô khiến anh rất vui, tạm tha cho cô một hôm.
Thời Mộng mệt mỏi ngất đi mặc cho Hoắc Hành tắm rửa vẫn không tỉnh, mỗi lần Hoắc Hành đều làm Thời Mộng ngất đi nên cô không biết khi Hoắc Hành chăm sóc cho mình, từng cử chỉ như nâng niu một món đồ dễ vỡ.
Trừ trên giường ra thì những lúc khác, Hoắc Hành đều muốn tôn Thời Mộng làm tổ tông để chiều chuộng yêu thương.
Nhiều năm ao ước, ngước nhìn thiên sứ trên trời cao mà anh khó lòng với tới, bây giờ cuối cùng cô cũng ở bên anh, dù phản kháng hay quy thuận anh đều chấp nhận bao dung hết.
Chỉ cần không rời khỏi anh, cô muốn sao trên trời, hay cả mạng anh cũng cho cô hết.
Hoắc Hành vuốt ve đuôi mắt đỏ ửng lên vì khóc của bé con trong ngực mình, hôn nhẹ lên vầng trán, thủ thỉ từng lời đường mật ngọt ngào.
Từng cử chỉ yêu thương cô như thấm vào sâu trong da thịt, khắc vào tận xương tận tủy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro