Mạt Thế Xây Dựng Đơn Giản: Bắt Đầu Một Toà Nhà
Chương 23
2024-10-15 14:16:59
Trận mưa này có thể gia tốc trưởng thành của bọn họ.
Thẩm một do dự một chút , vẫn là quyết định đi tìm Thẩm Mạt.
“Thẩm Phong?” Nghe xong thẩm một nói, Thẩm Mạt mới hiểu được chính mình bỏ sót cái gì.
Phủ thành chủ còn có một người cẩn trọng giúp cô xử lý chuyện nhân viên bán hàng.
A, đúng.
Là Thẩm Phong.
“Ngươi đi gọi hắn một chút.” Thẩm Mạt phân phó thẩm một, “Phủ thành chủ các ngươi có quyền hạn đi vào.”
Thẩm một gật đầu.
Sắc trời càng thêm đen.
Mưa to như trút xuống.
Dội xuống đám người đứng ở quảng trường thành hoa nhài.Ngoại trừ đèn nhà xe,bên ngoài thành đen kịt.
Mưa lớn đến nổi không thấy rõ xe,chỉ thấy được trùm ánh sáng nhỏ.
Thẩm Mạt đội mưa, lại không cảm thấy lạnh, ngược lại có thể cảm giác được toàn thân phân tán từng trận ấm áp.
Rất thoải mái.
Không chỉ Thẩm Mạt, những người khác cũng là cảm giác giống nhau, cho dù là đã có tuổi như Trương thúc.
“Đông!”
Đại khái nửa giờ trôi qua,mấy người Chu Vệ Quốc không có thức tỉnh dị năng toàn bộ ngã xuống đất ngất đi.
Mấy người Chu Vệ Quốc nghe được âm thanh sợ hết hồn, vội vàng tìm tòi đi qua đem bọn họ đỡ lên.
[ Kí chủ, tạm thời đừng để cho bọn họ trở về phòng.] Tiểu Thất nhìn thấy Chu Vệ Quốc bọn hắn muốn đem mấy người ngã xuống đất đỡ trở về lầu gỗ, vội vàng mở miệng để cho Thẩm Mạt ngăn cản, [ Té xỉu gặp mưa cũng có chỗ tốt.]
Trận mưa này là quà tặng đối với tất cả sinh vật.
Dù là bên ngoài thành sẽ có 70% xác suất phát sinh dị biến.
Nhưng còn lại 30% có thể để tất cả sinh vật tiến hóa.
Kể cả Zombie.
Bây giờ những người kia té xỉu, kỳ thực là kích phát dị năng khi năng lượng hấp thu đủ, còn lại năng lượng sẽ rèn luyện thân thể của bọn hắn.
“Chu Vệ Quốc, đừng động bọn họ.” Thẩm Mạt đối với lời nói tiểu Thất từ trước đến nay tin tưởng không nghi ngờ,mấy người Chu Vệ Quốc bọn hắn dự định dẫn người trở về, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Cứ việc trong bóng tối, thấy không rõ biểu cảm của nhau.
Giống như Thẩm Mạt đối với lời nói của tiểu Thất tin tưởng không nghi ngờ,cảm nhận được chổ tốt của thành hoa nhài mấy người Chu Vệ Quốc đối với Thẩm Mạt lời nói cũng đồng ý tin tưởng không nghi ngờ.
Nghe vậy, lại nhẹ nhàng thả xuống người té xỉu .
Bọn hắn thì đứng một bên.
Trời mưa bao lâu, Thẩm Mạt và bọn họ liền đứng bấy nhiêu.
Mưa to xuống gần tới 3 giờ mới ngừng.
Giống như là màu mực bị người từng chút từng chút lau đi, sắc trời từng chút từng chút trở nên sáng sủa.
“Trở về đi.” Thẩm Mạt đang dầm mưa quyết định thu phí để cho bọn hắn đi nhà xe tắm rửa, “Đúng, muốn tắm có thể tới tìm tôi, một hoa nhài tệ một lần tắm a.”
“Vệ Quốc ca, anh muốn tắm rửa sao?” Rễ sắn tiến đến Chu Vệ Quốc hỏi thăm.
“......” Ngửi được một mùi hôi thối xông vào mũi Chu Vệ Quốc, “Ngươi nghe chính ngươi xem"
Rễ sắn sửng sốt một chút, hít hà chính mình, kém chút phun ra: “Tại sao thúi như vậy a?”
Rễ sắn ngửi xong chính mình lại tiến tới ngửi Chu Vệ Quốc: “Vệ Quốc ca, anh cũng thối nốt".
Nghe được bọn hắn giao lưu, Thẩm Mạt nhếch miệng cười cười, vừa cười xong, trên người mình hương vị cũng truyền tới.
“......” Thẩm Mạt.
Bây giờ sắc trời sáng rõ, Thẩm Mạt có thể nhìn thấy rõ chính mình trên cánh tay nổi lên một tầng tro thật dầy.
Nghĩ đến chính mình vừa mới mở miệng nói chuyện, Thẩm Mạt lúng túng hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Cô chạy cực nhanh lên nhà xe bên cạnh đi tắm rửa.
Thẩm một do dự một chút , vẫn là quyết định đi tìm Thẩm Mạt.
“Thẩm Phong?” Nghe xong thẩm một nói, Thẩm Mạt mới hiểu được chính mình bỏ sót cái gì.
Phủ thành chủ còn có một người cẩn trọng giúp cô xử lý chuyện nhân viên bán hàng.
A, đúng.
Là Thẩm Phong.
“Ngươi đi gọi hắn một chút.” Thẩm Mạt phân phó thẩm một, “Phủ thành chủ các ngươi có quyền hạn đi vào.”
Thẩm một gật đầu.
Sắc trời càng thêm đen.
Mưa to như trút xuống.
Dội xuống đám người đứng ở quảng trường thành hoa nhài.Ngoại trừ đèn nhà xe,bên ngoài thành đen kịt.
Mưa lớn đến nổi không thấy rõ xe,chỉ thấy được trùm ánh sáng nhỏ.
Thẩm Mạt đội mưa, lại không cảm thấy lạnh, ngược lại có thể cảm giác được toàn thân phân tán từng trận ấm áp.
Rất thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chỉ Thẩm Mạt, những người khác cũng là cảm giác giống nhau, cho dù là đã có tuổi như Trương thúc.
“Đông!”
Đại khái nửa giờ trôi qua,mấy người Chu Vệ Quốc không có thức tỉnh dị năng toàn bộ ngã xuống đất ngất đi.
Mấy người Chu Vệ Quốc nghe được âm thanh sợ hết hồn, vội vàng tìm tòi đi qua đem bọn họ đỡ lên.
[ Kí chủ, tạm thời đừng để cho bọn họ trở về phòng.] Tiểu Thất nhìn thấy Chu Vệ Quốc bọn hắn muốn đem mấy người ngã xuống đất đỡ trở về lầu gỗ, vội vàng mở miệng để cho Thẩm Mạt ngăn cản, [ Té xỉu gặp mưa cũng có chỗ tốt.]
Trận mưa này là quà tặng đối với tất cả sinh vật.
Dù là bên ngoài thành sẽ có 70% xác suất phát sinh dị biến.
Nhưng còn lại 30% có thể để tất cả sinh vật tiến hóa.
Kể cả Zombie.
Bây giờ những người kia té xỉu, kỳ thực là kích phát dị năng khi năng lượng hấp thu đủ, còn lại năng lượng sẽ rèn luyện thân thể của bọn hắn.
“Chu Vệ Quốc, đừng động bọn họ.” Thẩm Mạt đối với lời nói tiểu Thất từ trước đến nay tin tưởng không nghi ngờ,mấy người Chu Vệ Quốc bọn hắn dự định dẫn người trở về, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Cứ việc trong bóng tối, thấy không rõ biểu cảm của nhau.
Giống như Thẩm Mạt đối với lời nói của tiểu Thất tin tưởng không nghi ngờ,cảm nhận được chổ tốt của thành hoa nhài mấy người Chu Vệ Quốc đối với Thẩm Mạt lời nói cũng đồng ý tin tưởng không nghi ngờ.
Nghe vậy, lại nhẹ nhàng thả xuống người té xỉu .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn hắn thì đứng một bên.
Trời mưa bao lâu, Thẩm Mạt và bọn họ liền đứng bấy nhiêu.
Mưa to xuống gần tới 3 giờ mới ngừng.
Giống như là màu mực bị người từng chút từng chút lau đi, sắc trời từng chút từng chút trở nên sáng sủa.
“Trở về đi.” Thẩm Mạt đang dầm mưa quyết định thu phí để cho bọn hắn đi nhà xe tắm rửa, “Đúng, muốn tắm có thể tới tìm tôi, một hoa nhài tệ một lần tắm a.”
“Vệ Quốc ca, anh muốn tắm rửa sao?” Rễ sắn tiến đến Chu Vệ Quốc hỏi thăm.
“......” Ngửi được một mùi hôi thối xông vào mũi Chu Vệ Quốc, “Ngươi nghe chính ngươi xem"
Rễ sắn sửng sốt một chút, hít hà chính mình, kém chút phun ra: “Tại sao thúi như vậy a?”
Rễ sắn ngửi xong chính mình lại tiến tới ngửi Chu Vệ Quốc: “Vệ Quốc ca, anh cũng thối nốt".
Nghe được bọn hắn giao lưu, Thẩm Mạt nhếch miệng cười cười, vừa cười xong, trên người mình hương vị cũng truyền tới.
“......” Thẩm Mạt.
Bây giờ sắc trời sáng rõ, Thẩm Mạt có thể nhìn thấy rõ chính mình trên cánh tay nổi lên một tầng tro thật dầy.
Nghĩ đến chính mình vừa mới mở miệng nói chuyện, Thẩm Mạt lúng túng hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Cô chạy cực nhanh lên nhà xe bên cạnh đi tắm rửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro