Bồi Thường
2024-08-04 23:44:07
Hứa Lê Hương âm thầm liếc mắt quét qua ánh mắt hâm mộ ghen tị của những thanh niên trí thức khác, trong lòng cô ta có chút bất an có chút chần chờ:
"Vậy, vậy cũng không cần nhiều như thế!”
Phong Tri Ý biết nữ chủ cũng không phải đang sợ nhiều, cô ta chỉ là đang muốn an tâm, cho nên cô nói giống như cô ta mong muốn:
"Ngoại trừ đường là tôi muốn bồi thường cho bà nội cô, thì những thứ khác là quà cảm ơn tôi cho cô. Chẳng lẽ một mạng của tôi còn không đáng để nhận mấy thứ này sao?”
Thấy Phong Tri Ý "thành tâm thành ý" như thế, không hề hoài nghi mình, Hứa Lê Hương mới yên tâm thoải mái nhận đồ.
Sau khi tiễn Hứa Lê Hương đi, Phong Tri ý thấy Hạ Mai không lên cơn, thì chờ sau khi ăn cơm tối xong, cô lại từ trong phòng lấy một cái hộp hoa quả.
Trước mắt bao nhiêu người, cô đưa hộp hoa quả cho Cao Cường đang ở trong sân dùng nước lạnh rửa chân, làm cho đối phương vô cùng kinh ngạc:
"Cho, cho tôi?”
Phong Tri Ý khẽ mỉm cười gật đầu:
"Hôm qua ăn cơm xong quá muộn nên tôi chưa kịp nói, mấy lần trước đến phiên tôi nấu cơm, đều là mình anh làm, tôi không giúp được chút nào.”
“Vất vả cho anh rồi, đây là một chút xin lỗi và lòng biết ơn của tôi.”
Điểm thanh niên trí thức có mười hai người, cứ hai người một ngày thay phiên nhau nấu cơm.
Hợp tác với nguyên thân là chàng trai Đông Bắc cao lớn phúc hậu ở trước mắt này.
Nguyên thân không giúp được gì, mặc dù anh ta có bất mãn, nhưng vẫn chịu vất vả mà một mình làm hết mọi việc.
“Không, không cần!”
Cao Cường vội vàng xua tay, ngày hôm qua Phong Tri Ý nói chuyện này trên bàn cơm đã khiến anh ta có chút áy náy.
Đồng chí nữ người ta thân thể không khỏe nên không làm được việc, cũng không phải cố ý nhàn rỗi trốn việc.
Mà anh ta còn nghi ngờ người ta giả vờ là cô chủ nhà tư bản, ngẫm lại thì chột dạ.
"Nhận lấy đi."
Phong Tri Ý nhét lon hoa quả vào trong tay anh một cái rồi buông tay:
"Nếu không, tôi nợ lòng tôi sẽ bất an.”
Cao Cường sợ bị rơi nên vội vàng luống cuống tay chân bắt lấy:
"Cô, cô quá khách sáo rồi.”
Phong Tri Ý dịu dàng cười cười với anh:
"Sau này tôi sẽ hỗ trợ hết sức, anh đừng chê tôi tay chân thô kệch là được rồi.”
"Không, sẽ không."
Cao Cường ngây thơ gãi gãi đầu, chần chờ nói:
"Chuyện đó, thân thể cô không khỏe, không cần hỗ trợ cũng được.”
Thật ra, anh ta sợ Phong Tri Ý đến làm trở ngại thâm chứ không giúp đỡ được gì.
Phong Tri Ý hiểu được ý của anh ta, cô cười không nói gì mà gật gật đầu với anh ta, rồi xoay người trở về phòng.
"Vậy, vậy cũng không cần nhiều như thế!”
Phong Tri Ý biết nữ chủ cũng không phải đang sợ nhiều, cô ta chỉ là đang muốn an tâm, cho nên cô nói giống như cô ta mong muốn:
"Ngoại trừ đường là tôi muốn bồi thường cho bà nội cô, thì những thứ khác là quà cảm ơn tôi cho cô. Chẳng lẽ một mạng của tôi còn không đáng để nhận mấy thứ này sao?”
Thấy Phong Tri Ý "thành tâm thành ý" như thế, không hề hoài nghi mình, Hứa Lê Hương mới yên tâm thoải mái nhận đồ.
Sau khi tiễn Hứa Lê Hương đi, Phong Tri ý thấy Hạ Mai không lên cơn, thì chờ sau khi ăn cơm tối xong, cô lại từ trong phòng lấy một cái hộp hoa quả.
Trước mắt bao nhiêu người, cô đưa hộp hoa quả cho Cao Cường đang ở trong sân dùng nước lạnh rửa chân, làm cho đối phương vô cùng kinh ngạc:
"Cho, cho tôi?”
Phong Tri Ý khẽ mỉm cười gật đầu:
"Hôm qua ăn cơm xong quá muộn nên tôi chưa kịp nói, mấy lần trước đến phiên tôi nấu cơm, đều là mình anh làm, tôi không giúp được chút nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vất vả cho anh rồi, đây là một chút xin lỗi và lòng biết ơn của tôi.”
Điểm thanh niên trí thức có mười hai người, cứ hai người một ngày thay phiên nhau nấu cơm.
Hợp tác với nguyên thân là chàng trai Đông Bắc cao lớn phúc hậu ở trước mắt này.
Nguyên thân không giúp được gì, mặc dù anh ta có bất mãn, nhưng vẫn chịu vất vả mà một mình làm hết mọi việc.
“Không, không cần!”
Cao Cường vội vàng xua tay, ngày hôm qua Phong Tri Ý nói chuyện này trên bàn cơm đã khiến anh ta có chút áy náy.
Đồng chí nữ người ta thân thể không khỏe nên không làm được việc, cũng không phải cố ý nhàn rỗi trốn việc.
Mà anh ta còn nghi ngờ người ta giả vờ là cô chủ nhà tư bản, ngẫm lại thì chột dạ.
"Nhận lấy đi."
Phong Tri Ý nhét lon hoa quả vào trong tay anh một cái rồi buông tay:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu không, tôi nợ lòng tôi sẽ bất an.”
Cao Cường sợ bị rơi nên vội vàng luống cuống tay chân bắt lấy:
"Cô, cô quá khách sáo rồi.”
Phong Tri Ý dịu dàng cười cười với anh:
"Sau này tôi sẽ hỗ trợ hết sức, anh đừng chê tôi tay chân thô kệch là được rồi.”
"Không, sẽ không."
Cao Cường ngây thơ gãi gãi đầu, chần chờ nói:
"Chuyện đó, thân thể cô không khỏe, không cần hỗ trợ cũng được.”
Thật ra, anh ta sợ Phong Tri Ý đến làm trở ngại thâm chứ không giúp đỡ được gì.
Phong Tri Ý hiểu được ý của anh ta, cô cười không nói gì mà gật gật đầu với anh ta, rồi xoay người trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro