Biết Đầu Thai T...
2024-08-04 23:44:07
Nhất là mưa phùn mờ mịt, làm cô càng trở nên nổi bật, càng thêm như hoa như ngọc. Đôi mắt cười nhẹ nhàng, còn dịu dàng hơn so với nước mùa xuân.
Hứa Lê Hương nhìn thấy vậy không khỏi sinh lòng hâm mộ:
Biết đầu thai tốt thật đấy, trời sinh đẹp đẽ như vậy, ưu tú như vậy. Cũng chỉ có gia đình phú quý, mới nuôi ra được nhan sắc và khí chất như vậy nhỉ?
Hứa Lê Hương thu hồi suy nghĩ cười nói:
"Tôi nghĩ hôm nay trời mưa không cần đi làm, đang định gọi cô cùng lên núi tìm chút nấm rau dại.”
“Nhưng lúc đến điểm thanh niên trí thức tìm cô, thì bọn họ lại nói cô đã đi đào rau dại rồi. Lúc này măng nấm rau dại trên núi đang tươi tốt! Tôi biết nhiều nơi hơn, tôi đưa cô đi nhé?”
Phong Tri Ý đã biết trước nữ chính sẽ tới tìm mình để bồi dưỡng tình cảm, không thể không gật đầu:
"Vậy thì làm phiền cô dẫn đường rồi.”
Thực ra núi rừng là sân nhà của cô, nơi có thực vật chính là thiên đường của cô.
Cô mà muốn ở trong rừng tìm cái gì thì không có ai lợi hại hơn cô được.
"Cô không cần khách sáo như vậy."
Hứa Lê Hương luôn cảm thấy trên người Phong Tri Ý có khí chất trong trẻo, nhìn như thân thiết hiền hòa, nhưng lại lạnh lùng, xa cách:
"Sau này nếu cô phải lên núi tìm rau dại gì đó thì cứ tới tìm tôi, tôi biết chỗ nào nhiều, rau dại nào có thể ăn.”
Phong Tri Ý mỉm cười gật đầu:
"Được.”
Vậy thì có thể nhân dịp này lấy cớ là nữ chính đưa cô lên núi rừng làm quen, về sau tự mình đi tìm đồ cũng không kỳ lạ.
Có điều làm cho Phong Tri Ý thất vọng chính là, nữ chính chỉ dám đưa cô đi dạo bên ngoài rìa núi, căn bản không dám đi vào sâu trong núi.
Nói là bên trong có nhiều rắn độc nguy hiểm, dễ bị cắn. Hơn nữa còn có dã thú lui tới, không an toàn.
Nhưng bên ngoài thiển sơn không chỉ có bọn họ đến tìm nấm và rau dại, còn có bọn trẻ mới lớn trong thôn, và một ít cô, dì, bác gái có thời gian rảnh rỗi, đều vội vàng vào mùa vạn vật sinh trưởng này lên núi tăng thêm miếng ăn cho gia đình.
Lại vừa đúng lúc mưa phùn không có công việc đồng áng, khắp núi đều là người, bọn họ hoàn toàn không lấy được bao nhiêu.
Ở trên núi gần như tìm kiếm cả ngày, bữa trưa cũng không trở về ăn, rau dại, nấm cùng măng cộng lại, còn chưa tới nửa sọt.
Nhưng Hứa Lê Hương lại cảm thấy lần này bọn họ đã thu hoạch bội thu rồi, còn tự đắc:
"Nhiều nhỉ? Lần sau tôi lại đưa cô đến đây!”
Phong Tri Ý đang bẻ hoa đỗ quyên, nghe thấy vậy thì quay đầu cười cười với cô ta.
Hứa Lê Hương nhìn thấy vậy không khỏi sinh lòng hâm mộ:
Biết đầu thai tốt thật đấy, trời sinh đẹp đẽ như vậy, ưu tú như vậy. Cũng chỉ có gia đình phú quý, mới nuôi ra được nhan sắc và khí chất như vậy nhỉ?
Hứa Lê Hương thu hồi suy nghĩ cười nói:
"Tôi nghĩ hôm nay trời mưa không cần đi làm, đang định gọi cô cùng lên núi tìm chút nấm rau dại.”
“Nhưng lúc đến điểm thanh niên trí thức tìm cô, thì bọn họ lại nói cô đã đi đào rau dại rồi. Lúc này măng nấm rau dại trên núi đang tươi tốt! Tôi biết nhiều nơi hơn, tôi đưa cô đi nhé?”
Phong Tri Ý đã biết trước nữ chính sẽ tới tìm mình để bồi dưỡng tình cảm, không thể không gật đầu:
"Vậy thì làm phiền cô dẫn đường rồi.”
Thực ra núi rừng là sân nhà của cô, nơi có thực vật chính là thiên đường của cô.
Cô mà muốn ở trong rừng tìm cái gì thì không có ai lợi hại hơn cô được.
"Cô không cần khách sáo như vậy."
Hứa Lê Hương luôn cảm thấy trên người Phong Tri Ý có khí chất trong trẻo, nhìn như thân thiết hiền hòa, nhưng lại lạnh lùng, xa cách:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sau này nếu cô phải lên núi tìm rau dại gì đó thì cứ tới tìm tôi, tôi biết chỗ nào nhiều, rau dại nào có thể ăn.”
Phong Tri Ý mỉm cười gật đầu:
"Được.”
Vậy thì có thể nhân dịp này lấy cớ là nữ chính đưa cô lên núi rừng làm quen, về sau tự mình đi tìm đồ cũng không kỳ lạ.
Có điều làm cho Phong Tri Ý thất vọng chính là, nữ chính chỉ dám đưa cô đi dạo bên ngoài rìa núi, căn bản không dám đi vào sâu trong núi.
Nói là bên trong có nhiều rắn độc nguy hiểm, dễ bị cắn. Hơn nữa còn có dã thú lui tới, không an toàn.
Nhưng bên ngoài thiển sơn không chỉ có bọn họ đến tìm nấm và rau dại, còn có bọn trẻ mới lớn trong thôn, và một ít cô, dì, bác gái có thời gian rảnh rỗi, đều vội vàng vào mùa vạn vật sinh trưởng này lên núi tăng thêm miếng ăn cho gia đình.
Lại vừa đúng lúc mưa phùn không có công việc đồng áng, khắp núi đều là người, bọn họ hoàn toàn không lấy được bao nhiêu.
Ở trên núi gần như tìm kiếm cả ngày, bữa trưa cũng không trở về ăn, rau dại, nấm cùng măng cộng lại, còn chưa tới nửa sọt.
Nhưng Hứa Lê Hương lại cảm thấy lần này bọn họ đã thu hoạch bội thu rồi, còn tự đắc:
"Nhiều nhỉ? Lần sau tôi lại đưa cô đến đây!”
Phong Tri Ý đang bẻ hoa đỗ quyên, nghe thấy vậy thì quay đầu cười cười với cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro